Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường

Chương 46: Bị bệnh



Lưu Niên cũng dần tỉnh táo ngồi trên xe mà xoay đầu sang chàng trai đang lo sợ mà lái xe vô cùng nhanh:

- Đưa anh đi đâu vậy?

Giọng của anh có vẻ hơi nhỏ nên Thiên Chương ngồi bên cạnh chẳng nghe thấy gì. Vừa lái xe đến bệnh viện thì người con trai kém tuổi ấy đã mạnh mẽ, vội vàng bế anh chạy vào trong:

- Bác sĩ đến khám cho anh ấy nhanh lên

Thiên Chương lớn tiếng quát tháo, các bác sĩ, y tá cũng lập tức có mặt. Lưu Niên mơ hồ nhìn dáng vẻ của chàng trai bây giờ mà lại bất giác cười.

Một lúc sau, thân nhiệt đã hạ xuống, người đàn ông cũng trở nên tỉnh táo hơn. Cậu bước tới sờ lấy khuôn mặt đó, đầu cúi lại nhìn:

- Anh sao rồi? Có ở đau ở đâu nữa không?

Cậu lo lắng, hoảng sợ tới mức khoé mắt đã ươn ướt. Anh đưa tay lên véo cái má ấy, không nói gì mà chỉ cười làm cho Thiên Chương chẳng hiểu gì:

- Các người làm anh ấy bị gì rồi?

- Đó chắc là do bệnh nhân vui mừng vì có người yêu lo lắng cho mình như vậy! Anh Trác đừng quá căng thẳng, nằm một chút là có thể xuất viện về nhà rồi

Cậu nghe vậy cũng không để tâm tới họ nữa, y tá và bác sĩ lúc này cũng nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng này. Người đàn ông đưa hai tay lên:

- Thiên Chương, mau lại đây đi

Chưa hiểu gì nhưng nghe lời anh nói thì bất giác cậu cũng đi đến gần. Khi vừa tầm với, anh đã ôm lấy người Thiên Chương, kéo cả người ấy cúi xuống:

- Ôm anh đi

- Em đưa anh về nhà nha?!

- Không muốn ôm anh sao?

Thiên Chương liền vội vã đưa tay ôm lấy người anh:

- Ôm, ôm anh nha!

Chàng trai hôn vào cổ rồi hôn lên má muốn hôn lên môi thì lại bị tay của anh ngăn lại:

- Đừng… sẽ bị lây cảm đó, đưa anh về nhà. Bế anh lên đi

Nhìn như bây giờ thì cậu có vài giây chững lại, anh Lưu Niên thật đáng yêu. Cậu chẳng ngần ngại bế người đàn ông ấy lên. Anh vùi đầu vào lồng ngực, hôn nhẹ lên cổ của Thiên Chương.

Về đến nhà thì người con trai ấy nhẹ nhàng đặt Lưu Niên xuống giường nhưng anh lại chẳng muốn buông mà cứ ôm lấy cổ cậu:

- Nằm xuống ngủ cùng anh đi

Thiên Chương hết sức chiều chuộng nằm xuống giường thì Lưu Niên liền như bé mèo con chui vào lồng ngực cậu. Người đàn ông cứ kéo tay của chàng trai:

- Ôm anh, sao không ôm anh? Em hết yêu anh rồi sao?

- Em ôm anh ngay, yêu anh nhiều lắm!

Tay cậu liền ôm lấy thân người mỏng manh đấy, anh lại ngước mặt lên, tay giữ lấy ở cổ:

- Ấm, ấm, hôn anh đi

- Anh đang dụ dỗ em đấy.

Nói rồi lại không nghe vị bác sĩ ấy nói gì cậu mới để ý phát hiện người đàn ông này đã ngủ. Thiên Chương chỉ có thể thở dài, anh thật là chỉ giỏi trêu đùa rồi mặc kệ

______________

Lưu Niên dần mở mắt ra thì trước mặt lại là một khuôn mặt đẹp trai vẫn còn say giấc. Anh khẽ tiến tới hôn lên má chàng trai, cậu cứ thế đã được đánh thức bằng một nụ hôn:

- Chào buổi sáng Chương Chương!

- Anh cứ ngọt ngào như thế thì em sẽ say đắm mãi thôi!

- Không thích à?

Một bàn tay khẽ đặt lên má của anh, một nụ hôn nhẹ ở cổ:

- Thích lắm! Thích chết đi được

Hai con người này cứ dính lấy nhau được một lúc thì cũng chịu xuống nhà, khi này thì bữa sáng đã được Thiệu Tinh chuẩn bị chu đáo:

- Hai người ngồi xuống ăn đi

Vị tổng giám đốc kỹ lưỡng kéo ghế cho người bác sĩ ngồi không chỉ thế mà còn trước mặt Thiệu Tinh hôn lên má Lưu Niên:

- Anh thấy trong người còn khó chịu không?

Nghe câu hỏi thăm đấy của Thiên Chương thì Thiệu Tinh cứ ngỡ là hỏi mình nhưng không ngờ ánh mắt ấy vẫn luôn hướng Lưu Niên:

- Không sao nữa rồi, anh khoẻ hơn nhiều rồi. Em ăn nhanh đi, tập đoàn còn nhiều việc

- Em còn muốn ở nhà chăm anh mà!

Lưu Niên chẳng nói mà nhìn sang cậu với ánh nhìn triều mến, hôn lên môi cậu một cái lướt qua:

- Anh cũng không ở nhà đâu, chiều anh phải đến bệnh viện

- Để em đưa anh đi

Người đàn ông mỉm cười gật gật đầu, Thiệu Tinh ngồi đối diện họ không nói năng gì mà chỉ quan sát cảnh ngọt ngào của họ. Vừa dọn dẹp xong thì bên ngoài đã có tiếng chuông cửa, Thiệu Tinh thay mặt gai người ra mở cửa.

Cánh cửa được mở ra thì người xuất hiện trước mặt là Sở Hoài, người bạn thân của Lưu Niên lúc này cũng khá kinh ngạc. Sao lại như vậy được?

- Anh là…

- Tôi là bạn Lưu Niên, mau tránh ra để tôi vào

Thiệu Tinh cũng đứng qua một bên để người đàn ông này đi vào, Sở Hoài đầy khí thế bước. Khi gặp được bạn mình thì liền chạy tới xem xét kỹ lưỡng:

- Tôi nghe nói cậu bị bệnh, bây giờ sao rồi? Cậu rất hiếm khi bệnh mà! Chắc lại quá lao lực rồi

- Giờ tôi khoẻ rồi, cậu cũng biết thể trạng của tôi ra sao mà

Người đàn anh của Thiên Chương cũng đi lên phòng, Thiên Chương thì đang rửa bát. Hai người bạn này ngồi ngoài phòng khách, Sở Hoài bắt đầu thủ thỉ:

- Cậu có nhận ra người đó có nét giống cậu không? Vừa rồi mình nhìn thấy còn rất bất ngờ đó

- Mình và Thiệu Tinh có nét giống nhau sao? Cậu nói như vậy thì tôi cũng mới nhận ra đều đó