Lừa Gạt

Chương 15



Nam Thành, tháng mười hai.

"Ôi cậu chủ ~" – Chu Tử Duy ghé vào mép giường Kỳ Hàn kéo dài giọng gọi hắn:

"Mày đi đón em gái hộ tao đi mà."

Năm nay em gái Chu Tử Duy học lớp mười hai, đang học lớp học tối cách đại học Nam Thành hai con phố.

"Không có chân à." – Kỳ Hàn nằm trên giường liếc cậu ta một cái. Chu Tử Duy chắp tay trước ngực, tiếp tục nhờ vả hắn: "Đêm nay livestream chung kết, tao không đi được, dù sao em tao vừa biết mặt mày vừa thích mày, thấy mày còn vui hơn thấy tao nữa."

Kỳ Hàn nhìn cậu ta không nói lời nào, Chu Tử Duy giơ cờ đầu hàng: "Tao không có ý đấy, nó vẫn còn là trẻ con mà, mày đón hộ tao đi, tháng sau tao bao cơm này."

Kỳ Hàn bị cậu ta xin xỏ không còn cách nào khác, dù sao hắn cũng chỉ nằm trên giường cả ngày, ra ngoài hít thở không khí cũng được.

"Gửi địa chỉ." – Kỳ Hàn vừa mặc thêm áo vừa nói.

"OK." – Chu Tử Duy nhanh nhạy gửi địa chỉ.

Trước khi ra ngoài Kỳ Hàn xem dự báo, không mưa. Hắn nghĩ thời tiết ở Nam Thành không thất thường, địa chỉ cũng không xa, hắn không lấy dù mà chỉ đội thêm mũ rồi ra ngoài.

Tháng mười hai ở Nam Thành hơi lạnh, gió lạnh vô tình chui vào cổ áo, mẹ Kỳ Hàn đã mua khăn quàng cổ cho hắn nhưng hắn không thích, bây giờ cổ lạnh đến mức sắp đông cứng luôn rồi.

Khoảng cách giữa hai con phố chỉ cần mười phút đi bộ là đến nơi, hắn vừa đến cũng là lúc trường tan học, Chu Tử Duy nói đã nhắn cho em gái rồi, hắn chỉ cần đứng chờ là được.

"Lý Nhạc Nhất, đây là ghi chép hôm qua với hôm kia." – Lý Đồng đưa cho Lý Nhạc Nhất một cuốn sổ.

"Cảm ơn." – Lý Nhạc Nhất nhận sổ cất vào cặp, đồng thời hít hít mũi.

"Bệnh của cậu đã đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." – Lý Nhạc Nhất bị cảm hai ngày trước, phải xin nghỉ hai ngày, hôm nay vừa hạ sốt cậu đã đi học ngay. Cậu thiếu quá nhiều kiến thức, cho dù đầu óc đã trở lại bình thường nhưng không có nghĩa là cậu có đủ tri thức như người khác. Cậu chỉ có thể đi làm ban ngày, buổi tối đăng ký lớp học tối, cậu khát vọng có thể tiếp thu được nhiều kiến thức, nếu may mắn Lý Nhạc Nhất có thể tham gia cuộc thi đại học.

"Tớ đi trước đây." – Lý Nhạc Nhất xốc cặp lên, nói với Lý Đồng.

Lý Đồng gật đầu, nhìn bóng Lý Nhạc Nhất xa dần, thở dài một hơi. Bạn cùng bàn của cô không được đi học đầy đủ, trong lớp cũng không có bạn bè, thỉnh thoảng mới trò chuyện cùng cô, khi cười rộ lên sẽ để lộ chiếc răng nanh bị thiếu, chỉ là cậu không thích cười.

Khi Lý Nhạc Nhất bước ra ngoài hàng hiên, mọi người đã về gần hết rồi, ánh đèn chiếu một góc đường khiến những nam sinh nữ sinh đeo cặp sách trở nên hoạt bát sinh động hơn nhiều.

Nếu Lý Nhạc Nhất lớn lên bình thường, năm nay cậu có thể giống như họ, tham gia thi đại học, sau đó bước vào cuộc sống đại học.

Lý Nhạc Nhất không chìm đắm trong giấc mộng xa vời này, cậu yên lặng bước xuống bậc thang cuối cùng, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, vô tình nhìn thấy một người đang đứng trước cổng.

Người đó mặc chiếc áo lông vũ đen bóng, hai tay đút trong túi, đội mũ lưỡi trai, đang nghiêng đầu tìm người. Có lẽ không tìm được, người đó quay lại lấy điện thoại ra.

Trong một giây người đó quay người thậm chí còn không liếc mắt sang bên này, nhưng Lý Nhạc Nhất thấy rõ mặt người đó.

Lý Nhạc Nhất không dám chớp mắt, sợ hắn biến mất. Quai cặp xách đè vào vai cậu đau đớn, cậu đứng tại chỗ vài giây, nhấc chân đi qua.

"Chào anh."

Nghe thấy tiếng nói, Kỳ Hàn ngẩng đầu lên. Hắn đang hỏi Chu Tử Duy tại sao em gái cậu ta còn chưa ra, đột nhiên nghe được một giọng nói mềm mại, người trước mặt hắn mặc chiếc áo bông cũ, hẳn là không chắn được gió cho lắm, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, mặt cũng trắng bệch làm đôi mắt càng thêm đen láy.

Ánh đèn phía sau hắn chiếu ngược vào mắt người này, khiến cho đôi mắt cậu như thêm phần sáng lập lòe.

Kỳ Hàn cảm thấy người này có vẻ quen quen, lịch sự đáp lại: "Chào em."

Lý Nhạc Nhất ngây ngốc gật đầu, cậu không biết nên nói cái gì, cậu chỉ là một người lạ, đột nhiên xuất hiện chào hỏi như vậy đúng là không phải phép.

Một cô gái chạy đến vỗ vai Kỳ Hàn: "Anh, bọn mình đi thôi."

Kỳ Hàn quay đầu lại, cười khẽ: "Chạy chậm thôi, em mà ngã là anh không đền nổi đâu."

Gió lập tức lớn hơn, thổi vào mắt Lý Nhạc Nhất khiến hai mắt cậu đau xót.

Hình như anh ấy có bạn gái.

Kỳ Hàn thấy người kia chào xong không nói gì nữa, em gái đang chờ hắn đi, hắn nhìn người kia vài lần, hỏi: "Có việc gì không?"

Lý Nhạc Nhất lắc đầu. Kỳ Hàn gật đầu, xách đồ cho cô em gái rồi đi. Lý Nhạc Nhất đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng họ, gió thổi vài câu nói đến tai cậu.

"Anh, kia là ai đấy?"

"Không biết, chắc là nhận nhầm người."

-

Cô lao công đã làm xong việc, trước khi đi phát hiện còn một học sinh đứng trước cổng trường, cô không khỏi tiến lên hỏi: "Cháu làm sao thế? Sao chưa về nhà?"

Lý Nhạc Nhất chậm chạp ngẩng đầu lên, cậu cảm giác lông mi mình cũng bị đông cứng, đúng rồi, cậu nên về nhà thôi.

"Cháu không sao, chào cô ạ." – Lý Nhạc Nhất duy trì dáng vẻ lễ phép, quay người về phòng cậu đi thuê.

Nửa năm trước cậu và chị gái cãi nhau một trận, chị cảm thấy cậu đã cứng cánh rồi, nói cái gì cũng không nghe, còn Lý Nhạc Nhất muốn tự lực cánh sinh, không muốn sống mãi dưới cánh chim của chị nữa.

Vì thế cậu xách balo lên, một mình đến Nam Thành. Thời gian đầu rất khó khăn, cũng may Lý Nhạc Nhất biết cố gắng, mặc dù cậu không thích nói chuyện cũng không làm được nhiều việc nhưng cậu tìm được công việc ở cửa hàng tiện lợi, các nhân viên khác cũng quan tâm đến cậu, biết cậu đăng ký học buổi tối còn cố gắng nhường lịch sáng cho cậu. Căn phòng cậu thuê cũng nằm trong con ngõ ngay bên cạnh cửa hàng tiện lợi.

Còn chưa đến cửa hàng tiện lợi, mùi thơm bên trong đã truyền ra ngoài. Lý Nhạc Nhất chưa ăn tối, cậu không muốn ăn, nhưng nếu không ăn sẽ bị đau dạ dày, đau dạ dày sẽ không ngủ được, ảnh hưởng đến công việc ngày mai. Cho nên Lý Nhạc Nhất quyết định đi mua một cái bánh mì.

"Mày coi tao là lao động miễn phí đấy à? Đón em cho mày xong còn phải mua đồ ăn cho mày nữa?" – Kỳ Hàn đứng trước kệ hàng, cầm điện thoại nghe Chu Tử Duy nhờ mua hai gói snack khoai tây về.

"Chỉ hai gói thôi mà, tao bao luôn cơm tháng sau nữa." - Chu Tử Duy kêu rên.

Kỳ Hàn đang muốn nói cái gì, tầm mắt nóng rực bên cạnh chiếu thẳng sang, hắn nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt quen thuộc.

"Chào em, lại gặp rồi." – Kỳ Hàn chủ động chào hỏi.

Lý Nhạc Nhất cố gắng cười, nhẹ giọng đáp: "Chào anh."

Cậu cười, chiếc răng bị thiếu lại lộ ra, khiến Kỳ Hàn càng cảm thấy quen thuộc.

"Có phải anh từng gặp em không? Ý anh là trước lần gặp trước."

Lý Nhạc Nhất sửng sốt, bàn tay hơi run rẩy, không biết có phải do cậu bị lạnh lâu quá rồi đột nhiên vào trong phòng ấm hay không. Cậu không khát vọng Kỳ Hàn nhớ được chuyện lúc trước, có lẽ hắn chỉ nhớ được lần gặp nhau ở cầu thang thoát hiểm, nhưng như vậy cũng đủ khiến Lý Nhạc Nhất thỏa mãn rồi.

"Lúc ở bệnh viện, chúng ta đã gặp nhau."

Kỳ Hàn nhớ ra, tối hôm đó Lý Nhạc Nhất nói hắn cười đẹp, hắn không biết trả lời thế nào, nói lung tung vài câu rồi đi vội.

Chưa có nam sinh nào nói hắn như vậy khiến hắn không thể quen nổi, nhưng hắn không khó chịu, chỉ thấy hơi buồn bực, rõ ràng người kia cười nhưng tại sao hắn lại có cảm giác khổ sở như đang khóc.

"Vậy em đã khỏe chưa?" – Kỳ Hàn nhớ hôm đó cậu cũng mặc đồng phục bệnh nhân.

"Ừm, khỏe rồi." – Lý Nhạc Nhất đáp: "Anh cũng khỏe rồi phải không?"

Cuộc đối thoại này thực sự có vẻ quỷ quái, hai người xuất viện hơn nửa năm lại hỏi nhau đã khỏi bệnh chưa, nhưng Kỳ Hàn vẫn gật đầu: "Ừ."

Lý Nhạc Nhất thấy Kỳ Hàn có vẻ sẽ đi ngay, cậu tiện tay lấy một chiếc bánh mì đi theo hắn đến quầy thu ngân, vừa đi vừa hỏi: "Em có thể kết bạn với anh không?"

Kỳ Hàn nhìn cậu, lưu loát mở mã QR đưa điện thoại qua.

Lý Nhạc Nhất mở điện thoại second hand của mình, camera quá cũ, quét hai lần không thành công, Lý Nhạc Nhất hơi sốt ruột: "Xin lỗi, anh đợi một lát."

"Không sao, để anh quét của em." – Kỳ Hàn dễ dàng quét mã của Lý Nhạc Nhất, gửi lời mời kết bạn cho cậu.

Nhân viên thu ngân đã tính xong đơn cho Kỳ Hàn.

"Chào anh, tổng cộng 13 tệ, mời anh quét mã bên này."

Kỳ Hàn nhìn chiếc bánh mì trên tay Lý Nhạc Nhất, nói: "Phiền cô tính cả chiếc bánh mì này, tôi trả."

Vừa nói xong, cả nhân viên lẫn Lý Nhạc Nhất đều sửng sốt. Nhân viên cửa hàng này biết Lý Nhạc Nhất nhưng không biết Kỳ Hàn, cũng không biết hắn và Lý Nhạc Nhất có quan hệ gì, cô chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi Lý Nhạc Nhất.

Lý Nhạc Nhất đưa bánh mì cho nhân viên, nhỏ giọng nói với Kỳ Hàn: "Cảm ơn anh."

"Không có gì, coi như chúc mừng em đã khỏi bệnh." – Kỳ Hàn cười nói, cầm hai gói khoai rời đi, phía sau truyền đến tiếng nói mơ hồ của nhân viên.

"Lý Nhạc Nhất, cậu quen người kia à?"

"Quen, anh ấy là..."

Là cái gì, Kỳ Hàn không nghe rõ.

Gió lại ùa đến, Kỳ Hàn rụt cổ, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ.

Đáng lẽ vừa nãy hắn nên mua cho người kia một cốc sữa nóng.

Về đến phòng ngủ, đội Chu Tử Duy chọn bị thua, Kỳ Hàn ném hai gói khoai lên bàn mà cậu ta cũng chỉ kiệt sức nói tiếng cảm ơn.

Đợi vài giây không thấy động tĩnh gì, Chu Tử Duy xoay ghế bành, phát hiện Kỳ Hàn đang dựa vào bàn xem điện thoại, vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc.

"Xem cái gì đấy?" – Chu Tử Duy hỏi.

Kỳ Hàn nhìn cậu ta, hắn đang nhìn avatar của Lý Nhạc Nhất, là một gói mì đặt trên chiếc xe ba bánh, bên cạnh còn có kẹo và một chiếc mũ bảo hiểm. Những thứ này vốn chẳng có quan hệ gì với nhau, đặt cạnh nhau cũng không hề hài hòa chút nào, nhưng Kỳ Hàn lại cảm thấy chiếc xe ba bánh này rất quen mắt.

"Hôm nay tao gặp một người." – Kỳ Hàn chậm rãi nói: "Cảm thấy rất quen thuộc."

Chu Tử Duy cười nhạo: "Sau đó mày sẽ không nói mấy cái lời thoại kinh điển đấy chứ, kiểu như có phải anh đã từng gặp em ở đâu không?"

Kỳ Hàn không nói gì.

Chu Tử Duy ngồi phắt dậy, vừa đi vừa nói: "Mày nói thật đấy hả, để tao xem em gái kia mặt mũi thế nào."

Trên dòng thời gian của Lý Nhạc Nhất không có ảnh gì, chỉ có tên ghi chú do Kỳ Hàn đặt.

"Lý Nhạc Nhất?" – Chu Tử Duy ngạc nhiên.

"Mày quen?" – Kỳ Hàn liếc cậu ta một cái.

"Không quen." – Chu Tử Duy cười gượng: "Sao tao lại quen được."

"Kỹ năng nói dối của mày còn nát hơn kỹ năng đánh game của mày đấy."

...

Đúng là mẹ Kỳ Hàn đã nói Chu Tử Duy không được nhắc đến chuyện của Lý Nhạc Nhất, hơn nữa cậu ta cũng không biết hai người này gặp nhau thế nào, để lừa dối cho qua chuyện, Chu Tử Duy chỉ có thể nói một nửa sự thật: "Rồi rồi rồi, cậu tao làm bác sĩ khoa não, Lý Nhạc Nhất từng được cậu tao phẫu thuật cho."

"Phẫu thuật gì?"

"Cái gì mà khôi phục trí lực?"

Kỳ Hàn nhìn chằm chằm cậu ta, Chu Tử Duy nói:

"Thì Lý Nhạc Nhất từng bị thương nên ảnh hưởng đến não, bây giờ hết rồi."

"Không còn nữa?"

"Không còn."

"Em ấy không có liên quan gì đến tao?"

"Em ấy thì có liên quan gì đến mày."

-

Lý Nhạc Nhất về phòng thuê, đun một ấm nước sôi, vừa uống nước ấm vừa ăn bánh mì. Làm nốt một việc nữa là cậu có thể lên giường đi ngủ.

Lý Nhạc Nhất đi đến trước bàn, mở sổ nhật ký ra. Cậu từng có thói quen viết nhật ký, ban đầu là chị cậu bắt cậu viết để ngày nào cậu cũng có thể biểu đạt suy nghĩ của mình. Sau đó Kỳ Hàn biết nói chuyện bình thường, Lý Diễm Thanh không bắt cậu viết, cũng không để ý đến nhật ký của cậu, cô cũng cho rằng Lý Nhạc Nhất không còn viết nhật ký nữa.

Thực ra Lý Nhạc Nhất vẫn viết nhật ký, chỉ là không phải ngày nào cũng viết. Nhờ vào ánh đèn tối tăm từ trần nhà, Lý Nhạc Nhất mở cuốn nhật ký ra.

1/7

Hôm nay có một bạn mới đến, rất đẹp. Mình bị ngã, rất đau.

3/7

Mình biết tên cậu ấy, cậu ấy tên Kỳ Hàn.

5/7

Anh ấy nói muốn mình hôn anh ấy một cái.

9/7

Anh ấy nói hôn có thể làm mình mọc răng mới, nhưng mình thấy khó quá.

16/7

Mình sẽ không còn được gặp anh ấy nữa.

16/12

Mình gặp được anh ấy.

- -------------------

Tác giả: Hai chương này tui viết khó nhằn quá, lủng củng muốn chết, không biết phải viết thế nào nữa.

Nếu có ai đó đang đọc, tui xin gửi đến bạn lời xin lỗi, nếu mọi người có góp ý gì mong mọi người hãy viết hết ra cho tui nhé.