Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 68: Phệ Hồn Ma Diễm



Biến cố diễn ra chớp nhoáng, nếu như lúc bình thường, đừng nói là đánh lén sau lưng, dù cho có nhắm mắt thì thần thức của Bạch lão vẫn tỏa ra bốn phương tám hướng. Nhưng hiện tại, Bạch lão vốn đang cực kỳ suy yếu, lại thêm liên tục sử dụng tinh thần lực trong thời gian dài, giúp Long Huyền luyện hóa dược lực, cho nên trạng thái lúc này đã gần đến mức dầu hết đèn tắt, khó mà tránh kịp đòn tấn công ở sau lưng.

Y còn đang vui mừng vì Long Huyền có thể hoàn thành được bước khó nhất khi nhập môn Luân Hồi Đạo Quyết, nào có ngờ được ngay vào lúc này bản thân lại gặp phải tập kích.

Vừa nghe được tiếng hét của Long Huyền, Bạch lão lập tức vận dụng chút lực lượng còn sót lại của mình ngăn cản phía sau. Nhưng còn chưa kịp để ý xem sau lưng là cái gì, bức tường phòng ngự do linh hồn lực của Bạch lão phát ra nhằm ngăn cản công kích của đối phương đã ngay lập tức bị một luồng hỏa nhiệt thiêu đến tan biến.

Không phải, nói chính xác hơn phải là cắn nuốt, thứ quỷ dị vừa lao ra từ trong biển lửa kia dường như có được năng lực cắn nuốt linh hồn lực, đạo công kích mà Bạch lão vừa đánh ra vừa vặn rất phù hợp khẩu vị của nó, do vậy chỉ trong nháy mắt đã bị nó hấp thu không còn một mảnh.

Ở dạng linh hồn, Bạch lão như gặp phải khắc tinh của mình, một cảm giác nguy cơ dâng lên, y có thể cảm nhận được một linh hồn như y đúng là thứ đại bổ đối với vật đang lao tới kia.

Ánh mắt Bạch lão chợt lạnh, quanh thân bắt đầu nổi lên từng đường vân, bàn tay đang chuẩn bị bắt pháp quyết, xem ra y đã có ý định dùng đến bí pháp rồi, bởi lẽ trong tình huống như vậy, chỉ sơ xảy một chút thôi là sẽ bị vật kia chồm tới thôn phệ, dẫn đến kết cục hồn phi phách tán.

Sử dụng bí pháp này chắc chắn sẽ mang lại phản phệ rất lớn, nhưng y cũng không có đủ thời gian để lo lắng nữa rồi.

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong giây lát mà thôi, mắt thấy đoàn dị vật kia đã lao đến trước mặt, pháp quyết trong tay Bạch lão cũng sắp đánh ra thì chợt một thân ảnh lóe lên chắn ngay trước mặt của y.

Bóng người kia cao gầy, thân trên để trần, còn ai khác ngoài Long Huyền. Hắn cách Bạch lão rất gần, hơn nữa cũng sớm nhìn thấy thứ kia nên đã ngay lập tức phóng tới.

Vù vù…

Chưởng phong đánh ra, một đòn ba động chưởng này của Long Huyền đã xưa đâu bằng nay, hiện tại hắn luyện thành tầng thứ nhất của Luân Hồi Đạo Quyết, lại đột phá đến cửu tinh nhập vi rồi, một chưởng này so với trước đây thì có uy năng cực lớn.

Tiếng xé gió từ trong lòng bàn tay phát ra, Long Huyền nhanh như chớp xuất chưởng về phía dị vật kia, chưởng phong kéo tới dễ dàng đánh nát đoàn dị vật, nhưng trong phút chốc nó lại hợp lại giống như chẳng chịu chút tổn thương nào, hơn nữa nó cũng chẳng hề dừng lại, mà cứ thế phóng thẳng về phía của Long Huyền.

Về phần bản thân Long Huyền lúc này, khi chưởng phong đánh vào đoàn dị vật kia, Long Huyền có cảm giác như mình đánh vào trong không khí vậy, chẳng chạm được thứ gì, thêm nữa một cảm giác nóng bỏng kinh khủng lập tức kéo tới, khiến hắn không nhịn được mà há miệng la lớn.

Lúc này, ở khoảng cách gần, Long Huyền mới nhìn rõ được thứ kia là gì, nó là một đoàn lửa chỉ lớn bằng đầu người, toàn thân màu xanh lam, lại mang theo độ nóng kinh khủng, thế nhưng lúc va chạm với nó trên da dẻ của Long Huyền mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng lại không bị bỏng, ngược lại hắn lại cảm thấy linh hồn đang run rẩy không ngừng.

Ở ngay phía sau, sắc mặt của Bạch lão tái nhợt vô cùng, ánh mắt toát lên vẻ khó mà tin được.

“Thiên địa linh vật, phệ hồn ma diễm!”

Không thể trách được bản thân Bạch lão lại có cảm giác nguy hiểm như vậy, bởi lẽ đối với những linh hồn như y thì những vật có thuộc tình hỏa chính là khắc tinh, mà phệ hồn ma diễm này lại chuyên môn nhắm vào thần thức cùng linh hồn, càng là thiên địch.

Hỏa là một trong ngũ hành cấu tạo nên vạn vật, mà thiên địa linh vật chính là những tiên thiên sinh linh do chính thiên địa thai nghén thật lâu mà hình thành.

Đối với hỏa hành trong tu luyện giới, lại được chia làm ba loại chính, là thiên hỏa, địa hỏa cùng nhân hỏa.

Hai loại phía trước chính là thiên địa linh vật, đều phải trải qua một thời gian ấp ủ rất lâu, có thể là ngàn năm thậm chí là vạn năm mới hình thành. Nhân hỏa thì chính là hỏa hệ do tu luyện giả tự dựng dục ra, so với những thiên hỏa và địa hỏa thì kém hơn rất nhiều, nhưng trong quá trình tu sĩ mạnh lên thì nhân hỏa dần dần có thể sánh ngang thậm chí là mạnh hơn hai loại thiên địa chi hỏa kia.

Còn phệ hồn ma diễm này, tên như ý nghĩa, nó chuyên thôn phệ linh hồn để trở nên cường đại, thêm nữa nó chính là một nhánh của địa linh chi hỏa, mà trong những loại địa hỏa thì xếp hạng của nó gần như nằm ở top đầu rồi.

Chính vì vậy nên lúc này đây, Long Huyền đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Đoàn ma diễm kia chính là nhắm thẳng vào linh hồn, đối với thể xác nó không có chút hứng thú nào, ngay khi vượt qua cánh tay của Long Huyền, nó ngay lập tức phóng thẳng vào trong đầu của hắn.

Vốn dĩ, trong phạm vi cảm ứng của Ma Diễm thì có một đoàn năng lượng siêu to khổng lồ, ngon miệng hơn nhiều, đang ở ngay sau lưng tên tiểu tử nhân loại này, thế nhưng không sao cả, sau khi thôn phệ linh hồn nhỏ bé của Long Huyền thì nó lại tiếp tục ăn sạch cái tàn hồn kia cũng không muộn.

“AAAA….!!!!!!!!”

Sau khi lam diễm chui vào trong đầu, Long Huyền chẳng có cách nào có thể ngăn chặn được, lúc này toàn thân hắn đã bị một đoàn lửa màu xanh lam bao phủ, xung quanh phát ra nhiệt độ kinh khủng, mặc dù thân thể không gặp phải vấn đề gì nhưng trong đầu lại đau đớn không tả được.

Bản thân Long Huyền vốn là một người xuyên không, cường độ linh hồn mạnh hơn người bình thường một chút, có thể nói là vượt xa so với tuổi của hắn, thế nhưng hắn cũng chưa tu luyện ra thức hải cùng thần hồn, do vậy trong tình huống hiện tại có thể nói là Long Huyền hoàn toàn không có cách nào để phản kháng.

Từng đợt đau nhói đang nhanh chóng lan khắp cơ thể, cảm giác như bản thân đang bị thứ gì đó nuốt sống mất, loại thống khổ từ sâu trong linh hồn này so với lúc ban nãy khi xương cốt bị đánh nát cũng không thua kém chút nào.

Ban nãy Long Huyền còn có thể giữ được tỉnh táo, còn giờ phút này hắn ngoài việc lăn lộn trên mặt đất cùng la hét ra thì chẳng thể làm gì khác được, đầu đau như búa bổ, hai mắt mông lung.

Ngay lúc này, Bạch lão đã xuất thủ, hắn phải thật nhanh chóng tìm ra cách giải quyết bằng không Long Huyền chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Từng đường vân nổi lên quanh người Bạch lão, pháp quyết hiển hiện, hắn cắn chặt răng rồi truyền từng đoàn năng lượng vào trong cơ thể của Long Huyền.

Luồng năng lượng này chính là một loại bí pháp dùng bổn nguyên làm đại giá để thi triển, Bạch lão lấy linh hồn bổn nguyên của bản thân hóa thành năng lượng đánh sâu vào thân thể của Long Huyền giúp hắn kéo dài thời gian.

Luồng năng lượng tinh thuần này khi xâm nhập vào cơ thể Long Huyền thì bị đoàn lam diễm đang vây quanh hắn cắn mất một ít, Bạch lão cũng vì thế mà cảm thấy trên đầu một mảnh đau buốt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp xúc, trên đoàn năng lượng kia lập tức có từng đường vân màu trắng bao quanh, che chắn không để cho lam diễm tiếp tục hấp thu được nữa, cứ thế mà chảy vào trong người của Long Huyền.

Luồng năng lượng tràn vào khiến Long Huyền chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn nóng cháy cùng đau đớn trong cơ thể cũng lập tức giảm bớt, linh hồn như vừa được một suối nước mát lạnh tưới qua.

Mặc dù vẫn đau đớn vô cùng nhưng chung quy đã có chút thời gian để thở gấp rồi, ngay lúc này, thanh âm của Bạch lão truyền tới.

“Huyền tiểu tử, cố gắng lên, giữ vững tinh thần, vi sư giúp ngươi cầm cự.”

Long Huyền nghe vậy thì gian nan chống chịu, cố gắng ngồi thẳng dậy, hai chân xếp bằng cố gắng vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết. Nhưng dù vậy thì cơn đau đớn kia vẫn chưa hề ngừng lại, nét mặt của Long Huyền cũng trở nên nhăn nhó, hai hàm răng đang cắn chặt tưởng chừng như sắp nát đến nơi.

Luân Hồi Đạo Quyết được Long Huyền cố gắng vận chuyển nhưng không cách nào thành công, linh lực trong cơ thể giống như cũng bị thiêu sạch, mặc dù phệ hồn ma diễm chỉ thôn phệ linh hồn thế nhưng đối với linh lực yếu kém như của Long Huyền dưới sức nóng của nó thì chớp mắt đã bị thiêu đến bốc hơi toàn bộ rồi.

Thứ Long Huyền đang cố dựa vào chính là một tia sinh mệnh chi khí mỏng manh còn sót lại trong kinh mạch kia, mặc dù linh lực bị đốt cạn kiệt nhưng dường như phệ hồn ma diễm lại không cách nào làm gì được một tia linh khí nhỏ nhoi này của Long Huyền.

Từng trận đau đớn kéo đến không ngừng, chợt lúc này Long Huyền theo bản năng liền vận dụng công pháp thứ hai mà hắn tu luyện, Vô Định Tinh Thần Điển được Long Huyền vận dụng trong vô thức mà bản thân hắn cũng không hay biết.

Từng câu khẩu quyết hiện ra, một vòng tròn nho nhỏ lấy Long Huyền làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh mấy mét rồi ngừng lại, đó chính là vô định giới. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Mà ý thức của Long Huyền cũng đã bị kéo vào trong không gian hư vô kia, chính là không gian mà Long Huyền tạo ra khi tu luyện Vô Định Tinh Thần Điển.

Khoảng không vẫn là một màu đen nhánh, chính giữa là bản ngã của Long Huyền, giờ đây trên thân hắn đang có một đoàn lửa nhỏ màu lam bám lấy điên cuồng mà gặm nhấm từng chút một.

Bản ngã kia, tay thiếu một miếng nhỏ, chân thiếu một khối to, lam diễm lướt qua, ở vùng bụng lại hở ra một cái lỗ bằng nắm đấm, cứ như thể là chỗ đó vừa bị cắn một miếng vậy.

Mỗi lần như thế bản ngã của Long Huyền lại nhịn không được mà la hét một phen, còn đoàn lam diễm sau khi cắn được một miếng thì kích thước của nó lại to ra một vòng, nếu cứ theo cái đà này, khi mà bản ngã của Long Huyền bị đoàn ma diễm kia thôn phệ xong toàn bộ, thì cũng là lúc hắn hồn phi phách tán mà chết.

Về phần Long Huyền, mỗi lúc lam diễm nhào tới tấn công, hắn đều cố hết sức công kích, làm mọi thứ để ném đoàn ma diễm kia ra xa khỏi bản thân, thế nhưng ngọn lửa như có linh trí của mình, nó tấn công từ rất nhiều phía khiến cho Long Huyền khó mà chống đỡ hết được.

Kết cục là bản ngã được dựng dục từ linh hồn của Long Huyền cứ từng chút một bị thôn phệ, cho dù đang có một luồng lực lượng không ngừng rót vào trong cơ thể Long Huyền, hòa vào bản ngã của hắn, những chỗ bị cắn nuốt kia đang nhanh chóng được chữa lành nhưng vẫn không thể đuổi kịp với tốc độ cắn nuốt của ma diễm.

Từ lúc ban đầu ngọn lửa màu xanh lam kia chỉ to bằng một cái đầu người, hiện tại nó đã to ra gần gấp đôi rồi, mơ hồ còn thấy được một khuôn mặt đang dần dần thành hình, hẳn là nó cũng đang trong quá trình tiến hoá từ một linh vật trở thành một sinh linh thực sự.

Nhìn thấy như thế Long Huyền cũng rất khổ sở, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, sớm muộn hắn cũng sẽ bị đoàn ma diễm này nuốt hết, Long Huyền thật sự là không cam tâm.

Mà vào lúc này ở bên ngoài, Bạch lão vẫn đang cắn răng chịu đựng, từng đoàn từng đoàn năng lượng thể tinh thuần nhất liên tục được y truyền vào trong cơ thể Long Huyền chưa một lúc nào ngừng lại.

Nhưng trong lúc không ai mong muốn nhất, dị biến lại một lần nữa phát sinh, sau khi phệ hồn ma diễm bất ngờ tập kích làm khó dễ thì lúc này bên phía còn lại, khu vực băng tuyết kia đột nhiên một trận khí lạnh xộc tới.

Bông tuyết tán loạn, hàn phong kéo tới, từ trong gió tuyết một thân hình dần dần hiện ra, nó không chần chờ chút nào mà lao thẳng vào trong thân thể Long Huyền.