Luân Hồi Thương Đế

Chương 104: Tổ đội bảy người



Sau khi mua xong Diệt Đia thuật, Đoạn Ngọc có chút cảm khái. Chính mình vốn định mua lấy Tam giai võ kỹ thì gặp được Tật Lôi thương pháp chỉ được xem là Nhị giai võ kỹ, hắn muốn mua Nhị giai pháp thuật lại lựa chọn Nhất giai pháp thuật Diệt Địa thuật.

Nếu như từ đầu hắn đã trực tiếp leo lên Võ Kỹ lâu tầng ba hay Pháp Thuật lâu tầng ba thì tất nhiên là sẽ không đạt được Tật Lôi thương pháp cùng Diệt Địa thuật. Hắn cảm khái chính là cơ duyên của mỗi người, ở trong minh minh đều có chút chuyện gì đó trùng hợp, bản thân Đoạn Ngọc hắn nên cũng tính là người có đại cơ duyên!

Nhanh chóng đi ra Pháp Thuật lâu hắn đã đi đến trước cửa vào Võ Kỹ lâu, Thôi Phong còn không xuất hiện ở đây để hắn thoáng thở ra một hơi, miễn cho một phen giải thích.

Lại chờ đợi nửa khắc thời gian để cho Đoạn Ngọc có chút sốt ruột thì mới thấy Thôi Phong từ bên trong Võ Kỹ các đi ra, trên mặt y hồng quang vui vẻ cho thấy hẳn là đã chọn được một môn võ kỹ ưng ý.

“Lục lão đệ đã chọn được võ kỹ ưng ý rồi chứ?”. Thôi Phong nhìn Đoạn Ngọc cười hỏi.

“Đã chọn được”. Đoạn Ngọc gật đầu. “Nhìn Thôi lão cả vui mừng như thế, hẳn là cũng đã chọn được võ kỹ không tệ đúng không?”.

“Nào chỉ là không tệ? Tam giai võ kỹ ah, uy năng quả thực là đáng sợ, ta cũng không biết là có thể tu luyện thành công hay không”. Thôi Phong thoáng chút nghiêm nghị nói. Dừng lại thoáng chốc lại cười khổ nói. “Chỉ là hơi mắc”.

“Đó là tất nhiên”. Đoạn Ngọc cười đáp. Căn cứ theo hắn biết thì Tam giai võ kỹ bán ra giá trị thấp nhất cũng là hai trăm Hạ phẩm linh thạch, giá trị cao thậm chí là có thể đạt đến một ngàn Hạ phẩm linh thạch. Đối với tán tu Mệnh Tuyền cảnh võ giả thì đây là một con số khá lớn, hầu như đều là tán tu Luân Hải cảnh mới có thể mua được.

“Không nói những này, Lục lão đệ đã chọn được võ kỹ ưng ý thì cùng ta đi gặp những người khác đi, sớm chút gặp mặt, mọi người có thể hiểu được nhau hơn”. Thôi Phong cười không để ý nữa mà vỗ vai Đoạn Ngọc nói.

“Đang có ý này”. Đoạn Ngọc gật đầu. Sau đó cũng dưới sự chỉ dẫn của Thôi Phong rời đi Võ Đạo các, trước khi rời đi hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một lần, không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn có cảm giác đang có người âm thầm quan sát hắn.

Nghi ngờ này để hắn càng thêm cẩn thận mà không dám đi lên Pháp Thuật lâu tầng hai, thế nhưng cũng vì đó mà hắn mới gặp được Diệt Địa thuật.

Thế nhưng hắn âm thầm vận dụng tinh thần lực bao quanh thần mình cũng không cảm nhận được bất kỳ tinh thần lực của người khác, điều này khiến hắn không thể không phủ nhận cảm giác kia.

“Xem ra là ta nghĩ nhiều”. Đoạn Ngọc khẽ nói một tiếng, quay đầu lại cất bước nhanh chóng đuổi theo Thôi Phong.

Đoạn Ngọc cùng Thôi Phong rời đi thì Thiên Tam cùng Thiên Cửu cũng xuất hiện ở phía trên bảng đá ghi lại ba chữ Võ Đạo các, hai người như cũ chỉ dùng ánh mắt nhìn bóng lưng của Đoạn Ngọc đang dần khuất xa, thoáng rơi vào trầm mặc.

“Thiên phú của Tứ Hoàng tử sợ là cũng không kém Quốc chủ”. Hồi lâu Thiên Cửu mới trầm giọng nói. Dừng lại một chút hắn lại bổ sung thêm một câu. “Hắn xem ra cũng chính là người đã gây nên tử phủ dị tượng Chư Thế Thời Đại!”.

Nếu như có người nghe được Thiên Cửu nói thì hẳn là sẽ rất khiếp sợ. Vì một cái tử phủ dị tượng Chư Đế Thời Đại mà Yêu tộc điên cuồng phát đông công kích đánh vào rất nhiều Nhân tộc thành trì, việc này tuy rằng có liên quan đến kế hoạch nhiều năm của Yêu tộc nhưng cũng không thể phủ nhận việc Yêu tộc e ngại Đoạn Ngọc trưởng thành.

Thiên phú khủng bố như vậy lại được Thiên Cửu đem so sánh với Đoạn Thế Mục, người sau thiên phú rút cục phải đạt đến bước nào thì mới được một vị Phong Hầu cảnh như Thiên Cửu nhận định như thế?

“...”. Thiên Tam không đáp, dĩ nhiên là cũng có cùng suy nghĩ với Thiên Cửu. Hắn đối với Đoạn Thế Mục sùng bái đã gần như là mù quáng, thế nhưng lúc này đáy mắt lại hiện lên một chút quang mang phức tạp.

“Lão Tam, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên nhanh chóng mang Tứ Hoàng tử trở về đi”. Trầm mặc một chút, Thiên Cửu thấp giọng nói. Trước đó hắn là người đưa ra chủ ý muốn quan sát Đoạn Ngọc lịch luyện, thế nhưng bây giờ biết được Đoạn Ngọc thiên phú thì hắn đã đổi ý.

Hắn thật là sợ trong lúc này sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh vượt qua khống chế của bọn hắn.

“Không”. Thiên Tam lại khẽ lắc đầu. “Bây giờ Đế đô bên kia mới là nguy hiểm nhất, Yêu tộc Yêu Tôn rất có thể đã âm thầm mai phục ở Đế đô, Tứ Hoàng tử trở lại Đế đô sẽ gặp phải hung hiểm càng lớn”.

“Ở Phù Sơn thành tuy rằng không đạt được sự bảo hộ lớn nhất nhưng Yêu tộc lực lượng cũng không mạnh, có chúng ta ở trong tối bảo vệ sẽ không có chuyện gì”. Thoáng chút dừng lại thì Thiên Tam lại nói thêm. “Tứ Hoàng tử tiến đến Táng Long cốc là có chủ đích, nói không chừng là có biện pháp đi vào Táng Long cốc”.

“Lão Tam, ý của ngươi là để Tứ Hoàng tử trốn vào Táng Long cốc tránh đầu sóng ngọn gió?”. Thiên Cửu trong mắt đồng tử co lại thấp giọng hỏi.

“Cũng là một biện pháp”. Thiên Tam nhàn nhạt đáp. “Tiếp tục nhìn đi, Tứ Hoàng tử chuẩn bị tham gia vây quét Yêu tộc cùng Hung thú ở gần Táng Long cốc, chúng ta có thể âm thầm nhìn một chút nội tình của Tứ Hoàng tử”.

Bên kia Đoạn Ngọc đi theo Thôi Phong rất nhanh đã tiến đến một tòa lửu lâu hai tầng, kiến trúc như vậy ở trong Phù Sơn thành có rất nhiều, địa điểm chỗ này cũng không đặc biệt tốt hay xấu, hai người đi vào thấy được trong tửu lâu cũng có mười mấy vị võ giả đang uống rượu nói chuyện.

“Đây là sản nghiệp của vị bằng hữu kia của ta, chúng ta hẹn gặp ở đây”. Thôi Phong cười đối với Đoạn Ngọc nói. Tư thái lộ ra có chút kiêu ngạo giống như tòa tửu lâu này là của hắn.

Đoạn Ngọc cười cười từ chối cho ý kiến. Tính ra mà nói thì toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc đều là sản nghiệp của Đoạn gia hắn, chỉ là một tòa tửu lâu nhỏ bé tất nhiên là không bị Đoạn Ngọc nhìn vào trong mắt.

“Lão Thôi, ngươi trở lại rồi”. Đúng lúc này thì từ bên trong tửu lâu hành lang đi ra một vị trung niên vui mừng hướng Thôi Phong chào hỏi. So với dáng vẻ thô kệch của Thôi Phong thì người này rõ ràng là nho nhã hơn nhiều, tuy là vậy nhưng cũng đừng khinh thường, y cũng có Mệnh Tuyền cảnh chín tầng tu vi.

“Lão Tạ, giới thiệu với ngươi đây là Lục Ngọc, Lục lão đệ! Hắn đã đồng ý gia nhập tổ đội của chúng ta, ngày mai sẽ cùng đi tham gia vây quét Hung thú”. Thôi Phong cười với người kia nói. Nói xong lại nhìn Đoạn Ngọc giới thiệu. “Lục lão đệ, hắn là bằng hữu mà ta nói, gọi là Tạ Khuyết”.

“Tạ lão ca”. Đoạn Ngọc mỉm cười gật đầu hô.

“Ha ha, đến đến, đến phía sau nói chuyện”. Tạ Khuyết cũng là người hảo sảng, nghe được Đoạn Ngọc gọi một tiếng lão ca thì lập tức cười kéo tay Đoạn Ngọc dẫn vào hậu viện phía sau tửu lâu.

Đối với điểm này Đoạn Ngọc không có chút kháng cự nào, cho dù là Thôi Phong cùng Tạ Khuyết có âm mưu nào đó cũng không thể gây thương tổn cho hắn. Trừ khi bọn hắn phía sau có Luân Hải cảnh hậu kỳ võ giả.

Ở hậu viện lúc này đang có bốn người đang ngồi trò chuyện, cả bốn người này đều trẻ tuổi. Trong đó một người tuổi lớn nhất là nam tử cũng không quá hai lăm, tu vi Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng. Một người còn lại cũng là nam tử, Mệnh Tuyền cảnh ba tầng. Cuối cùng hai vị nữ tử nên là song bào thai, tuổi đại khái hai mươi, tu vi đều là Luyện Thể cảnh chín tầng.

Hơi chút để ý thì Đoạn Ngọc nhìn ra được hai vị nữ tử này có nét tương tự với Tạ Khuyết, chiếu theo tuổi tác thì Tạ Khuyết có thể chính là cha của hai nữ.

Trước đó Thôi Phong có nói trong tổ đội của hắn ngoài Thôi Phong ra thì còn có một vị khác Mệnh Tuyền cảnh chín tầng là bằng hữu của Thôi Phong, một vị Mệnh Tuyền cảnh ba tầng, hai vị Luyện Thể cảnh chín tầng. Bây giờ lại nhiều thêm một vị Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng hẳn nên là do Tạ Khuyết hoặc ba người còn lại mời tới.

Tổ đội bảy người. Đây cũng là số lượng thành viên tổ đội lớn nhất mà lần càn quét Hung thú do Phù Sơn thành Phủ Thành chủ tổ chức cho phép, bọn hắn đã thành lập tổ đội từ trước thì tất nhiên là không sợ sau đó bị Phủ Thành chủ cố ý nhét thêm võ giả.

“Thôi huynh các ngươi hẳn là đã biết, Thôi huynh đã mời được thêm Lục Ngọc, Lục lão đệ kết đội với chúng ta, mọi người làm quen một chút”. Tạ Khuyết đi đến hướng bốn người kia nghiêm giọng nói.

“Thôi thúc thúc! (Thôi huynh!)”. Bốn người kia lập tức đứng lên hướng Thôi Phong chào hỏi, hai vị nữ tử kia vì bối phận mà gọi Thôi Phong là thúc thúc, về phần hai vị thanh niên Mệnh Tuyền cảnh về mặt cảnh giới đã cùng Thôi Phong một cấp bậc, có thể ngang hàng luận giao.

Thôi Phong cười gật đầu đối với bốn người, cũng không có bao nhiêu để ý. Võ đạo thế giới chính là như thế, tuổi tác đôi khi cũng không quan trọng, điểm cốt yếu để so sánh chính là tu vi thực lực của mỗi người.

Một vị Mệnh Tuyền cảnh cho dù là lớn tuổi thì cũng không dám ở trước mặt một vị Luân Hải cảnh trẻ tuổi làm cao, đây chính là bất kính đối với võ giả. Dám làm như vậy thì cho dù bị giết cũng không có người nhàn rỗi can ngăn.

Bốn người kia cũng liền cùng Đoạn Ngọc giao lưu. Hắn cũng vì đó mà biết được bốn người danh tính. Hai vị nữ tử kia thì thôi, hai cái nam tử kia thân phận ở trong Phù Sơn thành cũng không thấp, gia môn đều là thế lực có chút mặt mũi ở Phù Sơn thành.

Tác giả: Luân Hồi Thương Đế

Nguồn: vtruyen.com