Luân Hồi Thương Đế

Chương 118: Nhóm thứ năm. NGU RỒI?



Theo lời Thôi Phong nói thì từ Phù Sơn thành tiến đến Táng Long cốc bọn hắn cần đi hơn nửa ngày, trong lúc đó bọn hắn cần phải đi qua một tòa vô danh sơn mạch, nơi này địa hình hiểm trở, bên trong có không ít hang đá thích hợp cho Hung thú ẩn nấp lại khó săn giết nên cụ thể ẩn tàng bao nhiêu Hung thú cũng rất khó xác định, đêm trước Yêu tộc dẫn theo Hung thú công thành có số lượng không nhỏ Hung thú từ nơi này lao đến Phù Sơn thành.

Phủ Thành chủ dựa theo điểm này điều tra mới phát hiện ra lúc này ở đó đang tụ tập không ít Hung thú, từ các loại dấu hiệu đến xem thì rất có thể ở đó có ẩn tàng Yêu tộc còn sót lại trong kế hoạch tấn công Phù Sơn thành, kế hoạch vây quét Yêu tộc cùng Hung thú cũng vì đó mà lên.

Những chuyện này đều là đề tài bàn tán của đám võ giả trong thành ngày hôm qua nhưng Đoạn Ngọc vội vàng tu luyện võ kỹ nên cũng không được biết đến, bây giờ nghe được Thôi Phong nói cũng là âm thầm mặc niệm cho Yêu tộc cùng Hung thú đang ẩn nấp trong vô danh sơn mạch.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, bên ngoài Phù Sơn thành tập trung rất nhiều võ giả, tuy rằng không được sắp xếp theo hàng ngũ nhưng đều là tổ đội rõ ràng, trong thời gian chuẩn bị cũng không hề có xung đột gì xảy ra.

Trong lúc này Thôi Phong cũng nói lại cho đám người Đoạn Ngọc phương án hành động của lần càn quét này. Phủ Thành chủ quyết định chia tất cả các tu giả tham gia vây quét Yêu tộc cùng Hung thú ra thành mười lăm nhóm hình thành vòng cung đồng thời tiến đến chỗ sơn mạch vô danh kia, mỗi nhóm sẽ có từ tám đến mười tiểu đội giống như bọn hắn

Tiểu đội của bọn hắn thuộc vào nhóm thứ năm, tổng chỉ huy là một vị Động Thiên cảnh ba tầng. Mọi phương hướng hành động cũng như di chuyển của bọn hắn đều sẽ do vị Động Thiên cảnh ba tầng kia trực tiếp truyền đạt.

Đối với sự sắp xếp này của Phủ Thành chủ thì bọn hắn cũng không có ý kiến gì, biện pháp kia là để Phủ Thành chủ dễ dàng quản lý các tiểu đội cũng như nhanh chóng điều động đội hình săn giết Hung thú mà thôi, đối với sự an toàn của các tiểu đội cũng được đề thăng đáng kể. Luôn có Động Thiên cảnh cường giả chú ý, khả năng gặp phải Yêu tộc hay Hung thú cấp cao tập kích dĩ nhiên là sẽ thấp hơn rất nhiều.

“Thành chủ!”. Thời gian vừa đến một tiếng chợt có hơn mười đạo thân ảnh lăng không mà đứng, có thể đạp không phi hành chính là tiêu chí của Động Thiên cảnh võ giả, hơn mười người kia cũng đại biểu cho hơn mười vị Động Thiên cảnh, có võ giả nhìn đến thì lập tức hô lên.

“Tham kiến Thành chủ đại nhân!”. Đám võ giả lập tức nhao nhao mở miệng. Đoạn Ngọc nhìn lên thì đại khái đoán được Thành chủ thân phận, là người đứng đầu trong những Động Thiên cảnh võ giả kia.

Theo như Thôi Phong nói lại thì Phù Sơn thành Thành chủ tên là Kiến Quốc, hôm nay y mặc một bộ chiến giáp màu bạc, tự thân tỏa ra một loại sát khí ngút trời, phảng phất như là chiến tướng ngoài chiến trường.

“Chư vị, trước tiên ta xin cảm tả chư vị đã tham gia lần vây quét Yêu tộc cùng Hung thú này”. Kiến Quốc ánh mắt đảo qua toàn bộ võ giả tụ tập ở đây chuẩn bị cho vây quét Yêu tộc cùng Hung thú trầm giọng nói.

“Yêu tộc cùng Nhân tộc chúng ta thế như nước với lửa, bọn nó không chỉ ở Cổ Yêu chiến trường không ngừng tiêu hoa chúng ta Nhân tộc võ giả mà còn ở ngay trên Nhân tộc lãnh địa thôi động Hung thú tấn công các loại thành trì, địa phương mà Nhân tộc ở lại, chỉ mới đêm trước thôi Phù Sơn thành ta cũng thế mà thiệt hại nặng nề”.

“Trận chiến kia chúng ta đã dành chiến thắng, thế nhưng để có thể triệt để giải quyết tai họa ngầm mà Yêu tộc mang lại cho Phù Sơn thành ta đã quyết định phát động lần vây quét Yêu tộc cùng Hung thú này, nhất định phải đem bọn nó đuổi cùng giết tận!”. Nói đến phía sau thì thanh âm của Kiến Quốc đã mang theo sát khí ngút trời.

“Đuổi cùng giết tận!”. Bên dưới đám võ giả cũng là nhiệt huyết sôi trào hô lớn.

“Đuổi cùng giết tận!”.

Kiến Quốc nhìn xem một vọng thì có chút hài lòng gật đầu, lúc này hắn hơi chút nâng tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Trận chiến này nhiệm vụ chính của chúng ta là săn giết Yêu tộc cùng Hung thú nên ta hi vọng trong các vị ở đây sẽ không có xung đột, tất cả lực lượng cùng tâm ý đều dành cho việc chém giết Yêu tộc cùng Hung thú, đợi sau khi lần càn quét này kết thúc, mọi người ân oán ta sẽ không quản”. Kiến Quốc nói.

“Thành chủ anh minh!”.

“Nên là như vậy! Trong lúc này tư thù cá nhân tính là gì, chúng ta tận lực giết Yêu tộc cùng Hung thù mới là điều nên làm”. Đám tu giả bên dưới lập tức nhao nhao mở miệng, vô cùng ủng hộ suy nghĩ của Kiến Quốc.

“Được rồi! Đều nên nói ta đều là nói, kế hoạch hành động đều đã phân phối cho các Tiểu đội trưởng của các đội, mọi người theo đó mà tiến hành”. Kiến Quốc gật đầu nói. Sau đó cũng dẫn theo hơn mười vị Động Thiên cảnh đạp không mà đi tiến về phía xa.

“Xuất phát!”. Thôi Phong quay đầu nhìn đám người Đoạn Ngọc nói. Sau đó hắn cùng Tạ Khuyết dẫn đầu lao đi, Tạ Lan, Tạ Linh ở ngay phía sau, Đoạn Ngọc, Thiết Vĩ cùng Lục Minh đi ở sau đó, Hắc Hỏa Xà chân thân đi ở cuối cùng.

Di chuyển không được bao lâu bọn hắn đã đến được một khu vực đồng cỏ lớn, lúc này đã có thể thấy được các võ giả dần tách ra, nhóm số năm ngoài tiểu đội của Thôi Phong cùng đám người Đoạn Ngọc thì còn có chín tiểu đội khác, trong đó rõ ràng là có đến sáu tiểu đội có Luân Hải cảnh võ giả dẫn đội, giống như tiểu đội cho Thôi Phong dẫn đầu chỉ có bốn cái, thực lực cũng là yếu nhất.

Dẫn đầu nhóm bọn hắn vị kia Động Thiên cảnh ba tầng cũng đã lộ diện, y người mặc xích bào, dáng người trung đẳng, chiến khí rõ ràng là một thanh trường kiếm bị hắn trực tiếp nắm ở trong tay để ở sau lưng. Người này đạp không mà đi có chút ung dung tự tại, tư thế tiêu sái.

“Hóa ra là Sở Nam gia chủ”. Lục Minh thấp giọng nói, ngữ khí kính cẩn. “Nghe nói là Phù Sơn thành Sở gia là Đế đô Sở gia chi nhánh. Chân chính quái vật khổng lồ!”.

“Sở gia? Một trong Tứ đại gia tộc?”. Đoạn Ngọc kinh ngạc hỏi. Sở gia tại Thánh Nguyên Đế Quốc thật đúng là một cỗ thế lực khổng lồ, việc nó có phân gia ở Phù Sơn thành cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, chỉ là Đoạn Ngọc hắn có thể vừa vặn đụng phải thì đúng là hơi có kinh ngạc.

“Đúng thế!”. Lục Minh gật đầu. Chợt lại nhìn Đoạn Ngọc như cười như không hỏi. “Không biết Lục Ngọc huynh đệ chỗ gia tộc so với Sở gia thì như thế nào?”.

Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn Lục Minh, tên này là ghen tị mà bị ngu rồi sao? Đoạn, Lâm, Sở, Diệp chính là Tứ đại gia tộc của Thánh Nguyên Đế Quốc, ở trong Đế quốc thì bốn chỗ gia tộc này không thể nghi ngờ là mạnh nhất, các tông môn không phải Tiên môn, Tà tông đều không thể so sánh, tên này cảm thấy một chỗ gia tộc nào đó trong Đế đô có thể so được với Tứ đại gia tộc?

Hắn lấy tên là Lục Ngọc mà không phải Đoạn Ngọc ah! Giả như ở Đế đô có một cái Lục gia thì nó cũng không thể sánh được với Sở gia.

“Không đáng nhắc tới”. Đoạn Ngọc âm thầm lắc đầu đáp. Tên này nếu như đã muốn bêu xấu thì hắn liền phụ họa theo đi.

“Lục Minh lão đệ, Sở gia trong Đế quốc chính là chân chính quái vật khổng lồ, trừ ba gia tộc khác là Đoạn, Diệp, Lâm gia thì làm gì có thế lực nào có thể so sánh?”. Lúc này Thôi Phong đi ở phía trước chợt nói. “Các ngươi những người trẻ tuổi này nếu như không thể đi vào được Tiên môn, Tà tông thì cả đời này cũng chỉ có thể nhìn lên Tứ đại gia tộc”.

Lục Minh nghe vậy thì thoáng chút dừng lại. Thôi Phong lời kia là có ý gì? Không lẽ là đang ám chỉ hắn không thể Tiên môn, Tà tông còn Đoạn Ngọc thì có thể?

Mười bảy, mười tám tuổi Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng. Thiên phú như vậy phóng mắt toàn bộ Thánh Nguyên Đế Quốc cũng không có mấy vị, Đoạn Ngọc rất có khả năng sẽ có thể đi vào Tiên môn, Tà tông.

Không biết Thôi Phong có phải là cố ý hay không nhưng Lục Minh suy nghĩ một chút đã có chút không thoải mái, khuôn mặt âm trầm đáng sợ. Thiết Vĩ đi bên cạnh hắn đều có thể thấy được dị thường.

Đoạn Ngọc biểu hiện như thường, Lục Minh đây là tự mình tìm vạ mà thôi, Thôi Phong nói những lời kia đều là chân thực, Lục Minh cơ bản là còn không hiểu được tầm ảnh hưởng của Tứ đại gia tộc trong Thánh Nguyên Đế Quốc.

“Giảm tốc độ!”. Đúng lúc này thì Thôi Phong lại thấp giọng nói. Còn lại chín tiểu đội khác đội trưởng cũng có mệnh lệnh tương tự, các đội viên kinh ngạc nhưng cũng làm theo chỉ thị của đội trưởng, cùng lúc cũng âm thầm để ý xung quanh.

Đoạn Ngọc âm thầm quan sát chỗ xa thì phát hiện những nhóm khác cũng chậm lại, hơn ngàn võ giả rõ ràng là đang chậm lại ở trong khu vực đồng cỏ lớn này. Hắn bất giác cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, Minh Dạ thương vô thanh vô tức xuất hiện ở trên tay hắn.

Tác giả: Luân Hồi Thương Đế

Nguồn: vtruyen.com