Luân Hồi Thương Đế

Chương 47: Tàn phá cốt thương



“Hai trăm hai mươi Hạ phẩm linh thạch!”.

“Hai trăm bốn mươi Hạ phẩm linh thạch!”.

“Hai trăm năm mươi Hạ phẩm linh thạch!”.

“...”.

“Ba trăm sáu mươi Hạ phẩm linh thạch!”. Trong phòng đấu giá chỉ có thanh âm của Tiết Đình cùng Ngân Nguyệt, cái giá này đúng là Ngân Nguyệt đan sư đưa ra.

“Bốn trăm Hạ phẩm linh thạch! Ngươi như ra giá cao hơn, lão phu không cùng ngươi tranh nữa!”. Tiết Đình đại sư dừng lại một chút thì cũng trầm giọng đưa ra giá.

Tuy nói Luyện đan, Luyện khí sư đạt đến tầng thứ nhất định đều rất giàu có nhưng bốn trăm Hạ phẩm linh thạch cũng không phải con số nhỏ. Lấy Tiết Đình cùng Ngân Nguyệt cấp bậc thì cũng phải không ngừng Luyện đan, Luyện khí trên nửa tháng mới có thể kiếm ra được nhiều như thế linh thạch. Nhất là cái giá tiền này đã vượt xa giá trị của Băng Sương thảo, nếu như không phải Tiết Đình có sở cầu thì cũng không đưa ra cái giá này.

Dù sao thì bình thường Tam giai linh thảo giá trị cũng ở trong vòng một trăm Hạ phẩm linh thạch mà thôi, kết hợp với một chút linh thảo khác luyện ra Tam giai đan dược giá trị đại khái ở trong vòng năm trăm Hạ phẩm linh thạch, Tứ giai linh thảo giá trị cao nhất cũng khó lòng đạt tới bốn trăm Hạ phẩm linh thạch.

“...”. Ngân Nguyệt đan sư trầm mặc, sau đó thì cũng không có tiếp tục nâng giá. Hiển nhiên hắn cũng nhận định Băng Sương thảo giá trị đạt tới cực hạn rồi, hắn như có nắm chắc luyện chế thành công Băng Phách đan thì sẽ không ngại bỏ thêm một chút linh thạch, chỉ cần luyện ra từ ba cái Băng phách đan trở lên thì hắn xem như kiếm lời lớn.

Linh Nguyệt sau ba lần hô không thấy Ngân Nguyệt đan sư tiếp tục ra giá thì mới mỉm cười nói. “Chúc mừng Tiết Đình đại sư, Băng Sương thảo sẽ được chuyển đến gian phòng cho ngài!”.

Hai vị Tứ phẩm đại sư tranh đoạt xem như kết thúc, trong phòng đấu giá không khí thoáng chút buông lỏng thì mọi người ánh mắt lại tập trung lên đài đấu giá. Phía sau Linh Nguyệt đi lên một cái tráng hán, người này nửa thân trên để trần, hai tay nâng lấy một hộp dài, đại hán dừng lại nâng lên vỏ hộp thì lộ ra trong đó một thanh lam sắc đại đao.

“Vật phẩm đấu giá thứ hai là một thanh đại đao, danh tự của nó gọi là Cự Khuyết, là Nhị giai Trung phẩm cấp binh khí, trừ ra độ bền kém một chút thì nó bất luận chịu tải lực lượng, trình độ sắc bén đều không kém bình thường Nhị giai Thượng phẩm, giá khởi điểm ba mươi Hạ phẩm linh thạch!”. Linh Nguyệt cười chỉ vào thanh đại đao nói. So sánh giá trị thì cái này Cự Khuyết đao tất nhiên là không thể cùng hi hữu Tam giai linh thảo Băng Sương hoa so sánh.

Đoạn Ngọc nhìn thấy vũ khí là đại đao thì mất đi hứng thú, hắn từ lúc tập võ đã thích dùng thương, sau này tu luyện cũng là lấy thương đạo làm chuẩn, những loại hình khác vũ khí hắn xem qua một chút chứ cũng chưa từng có ý định học tập.

Đương nhiên, Đoạn Ngọc không có hứng thú thì không có nghĩa là người khác không muốn, đao, kiếm mới là Võ đạo thế giới nhiều nhất binh khí, điều này ở trong Võ đạo thế giới không ai có thể phủ nhận. Linh Nguyệt thanh âm vừa dứt thì gần một phần ba người ở trong phòng đấu giá đã dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Cự Khuyết đao.

Cự Khuyết đao là Nhị giai Trung phẩm binh khí, võ giả thích hợp chính là Mệnh Tuyền cảnh, bình thường ở trong thế lực lớn Mệnh Tuyền cảnh mới có thể mua được vũ khí tương ứng với cảnh giới của mình, thế nhưng đối với những thế lực nhỏ thì Mệnh Tuyền cảnh hậu kỳ, thậm chí Mệnh Tuyền cảnh đỉnh phong cũng chỉ dùng binh khí phẩm giai tương tự Cự Khuyết đao mà thôi.

“Ba mươi lăm Hạ phẩm linh thạch!”. Một cái thanh niên đứng lên hô.

“Bốn mươi Hạ phẩm linh thạch!”. Lập tức thì lại có người lên giá.

“Bốn mươi ba Hạ phẩm linh thạch!”. Cũng có kẻ cắn răng nói.

“Năm mươi Hạ phẩm linh thạch!”. Chợt có người băng lãnh hô. Thanh âm này ngay lập tức để cho không ít người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người ra giá.

Người này một vị thanh niên thanh sam, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Tuy rằng không có ngồi ở chỗ nào phòng kín nhưng hắn vẫn để cho người người nhìn thấy không nhịn được mà sợ hãi, hắn trên thân thì có loại đó không giận tự uy khí thế.

“Là Mạc gia thiên tài, Mạc Vô Song, không phải hắn đã bái nhập Tinh Thần môn chín năm trước rồi sao? Vì sao còn ở trong Thiên Lang thành? Lại nói hắn tu vi sợ là đã tới Luân Hải cảnh rồi ah, vì sao còn cần thanh này Cự Khuyết đao?”. Có người nghi hoặc.

“Có cái gì đáng nghi ngờ đâu? Mạc Vô Song năm nay hai mươi sáu, lấy hắn thể hiện ra thiên tư mười năm trước thì trở thành Luân Hải cảnh từ lâu cũng la điều dễ hiểu, hắn lần này quay lại Thiên Lang thành chắc là vì chuẩn bị cho Tinh Thần môn thí luyện bốn tháng sau, các ngươi quên hắn có một cái đệ đệ Mạc Vô Địch sao? Tiểu tử này năm nay hình như cũng là mười lăm tuổi rồi”.

“Chậc! Nói mới nhớ, Mạc gia một cái tiểu gia tộc thế mà đi ra một vị thiên tài như Mạc Vô Song quả thực là thiên đại hảo vận, bây giờ trong Thiên Lang thành trừ ra Phủ thành chủ thì Mạc gia liền có tiếng nói nhất, mấy cái thế lực lớn đều kiêng kị nó ba phần!”.

“Cũng không biết hắn tại Tinh Thần môn tu luyện thế nào, Mạc gia thực lực trong chín năm này đều đang bay nhanh tăng cường, nghĩ tới hắn tại Tinh Thần môn cũng đạt được đãi ngộ không kém”.

“Hắc hắc, ai biết được năm nay Mạc Vô Địch có thể hay không giống như ca ca của hắn mười năm trước, tại Đế đô nhất chiến thành danh?”.

Đoạn Ngọc ngồi ở trong gian phòng nghe được giới thiệu về cái này Mạc Vô Song thì hơi chút kinh ngạc, đây điển hình là một cái nhà nghèo vượt khó, tại trong bụi gai mà quật khởi đi ra thiên tài ah. Mỗi ba năm một lần Tinh Thần môn sẽ ở trong các Đế quốc phụ thuộc chiêu thu môn đồ, Thánh Nguyên Đế quốc tổ chức thi đấu cũng chỉ chọn ra được mười vị thiên tài từ mười ba đến mười tám tuổi bái nhập Tinh Thần môn mà thôi, giữa hàng ngàn võ giả chọn ra mười vị đúng không dễ.

Mạc Vô Song xuất thân không tốt lại có thể ở trong chín năm trước trở thành Tinh Thần môn môn nhân thì nó thiên phú chắc chắn kinh người, đi vào Tinh Thần môn e là có thể nhất phi trùng thiên.

Đoạn Ngọc nội tâm cũng là âm thầm nhớ kỹ lấy cái tên này. Hắn tương lại dự định ở trong Tinh Thần môn tu hành, khả năng chạm mặt Mạc Vô Song là không thấp.

Nhận ra Mạc Vô Song thân phận thì sau đó cũng chỉ có một hai người ra giá, sau đó đến cuối cùng vẫn là Mạc Vô Song lấy bảy mươi khối Hạ phẩm linh thạch đấu giá thành công Cự Khuyết đao.

Sau đó Linh Nguyệt lại mấy lần đưa ra vật đấu giá, giá trị của những vật này cùng Cự Khuyết đao không khác nhiều, cao nhất một cái là một thanh Nhị giai Thượng phẩm trường kiếm bị Thiên Lang thành Thiếu thành chủ Lạc Thiên Dã lấy một trăm hai mươi Hạ phẩm linh thạch mua được.

Liên tiếp mười hai kiện vật phẩm được bán ra nhưng Đoạn Ngọc một chút hứng thú cũng không có, trong đó tuy rằng có một nửa là vật liệu Luyện đan, Luyện khí nhưng Đoạn Ngọc hiện tại còn không có chính thức đi học tập nên tạm thời không có ý định mua. Hắn dự định sau khi trở lại Đế đô thì mới bắt đầu nếm thử.

Lúc này từ dưới đài lại có một cái tráng hán đi lên, người này nâng trên tay một cái khay dài nửa trượng, trong khay đúng là có một thanh quái dị cốt thương, cán thương giống như là cành cây khô héo rủ quấn lên một tầng vải cũ kỹ, trên thân thương loang lỗ vết bám lục sắc, nhìn qua thì đúng là không khác gì một cái đồ bỏ đi.

“Vật phẩm thứ mười lăm là một thanh tàn phá cốt thương!”. Linh Nguyệt tiểu thư khẽ cười nói.

Nhìn thấy vật này thì những người trong phòng đấu giá đều cảm thấy kinh ngạc, thanh cốt thương kia không biết nguyên bản như thế nào nhưng lúc ai cũng thấy được nó một chút lực lượng cũng không có, mũi thương cũng là bị vết bám lục sắc ăn mòn lợi hại, nói là thương thì không bằng nói là một thanh trường côn thì càng hợp lý hơn.

“Đã là tàn phá thì có gì dùng? Ta nhìn nó trên thân một chút lực lượng cũng không có, mua về không lẽ là để trưng bày?”.

“Ừm! Binh khí bình thường cần tiếp nhận lực lượng của võ giả mới có thể sử dụng, ta nhìn thấy trên thanh cốt thương này đã không còn chút nào linh văn vết tích, nó không thể tiếp nhận võ giả lực lượng, võ kỹ không thể đánh ra bao nhiêu uy lực”. Người nói câu này đúng là Tiết Đình đại sư, một lời buông xuống lập tức để cho trong phòng đấu giá đám người đối với cốt thương hứng thú giảm mạnh.

“Mọi người đừng nhìn thanh cốt thương này tàn phá không chịu nổi mà khinh thường, Thiên Lang phòng đấu giá chúng ta dám đem nó ra làm vật đấu giá thì nó tất nhiên là có chỗ bất phàm!”. Linh Nguyệt tiểu thư nhìn ra được đám người bên dưới nghi hoặc thì mỉm cười nói.

“Vật này được mang về từ Cổ Yêu chiến trường, mà lại căn cứ theo phòng đấu giá thí nghiệm thì thanh tàn phá cốt thương này trình độ cứng rắn không kém Ngũ giai Hạ phẩm binh khí, nó lúc đỉnh phong rất có thể là một kiện Lục giai Vương khí, thậm chí là Thất giai Hoàng khí!”. Nàng ngữ khí có chút nghiêm nghị.

“Cái gì?”. Một lời này để cho trong phòng đấu giá đám người giật mình, từng cái ánh mắt lóe lên lợi hại quang mang nhìn về phía thanh tàn phá cốt thương kia.

Tiết Đình đại sư thì lúc này mặt lúc xanh lúc trắng, hắn vừa mới nói thanh cốt thương này gần như đồ bỏ, hiện tại Linh Nguyệt nói như vậy thì quả thực không khác gì đang vỗ mặt hắn, một tát này quả thực rất đau. Mà lại hắn thân là Tứ phẩm Luyện khí sư, Lục giai Vương khí giá trị như thế nào hắn rõ ràng, cho dù là tàn phá Vương khí cũng tuyệt đối có giá trị không thấp hơn Tứ giai Cực phẩm binh khí.

“Các vị ở đây nên rõ ràng, một kiện Hoàng khí chúng ta không nói, chỉ cần luận Vương khí đã đủ khiến mọi người ở đây không thể khinh thường nó rồi”. Linh Nguyệt nhìn xem trong phòng đấu giá đám người biểu hiện thì hài lòng gật đầu. “Thanh này tàn phá cốt thương chỉ cần là vật liệu cũng có giá trị không nhỏ, chỉ cần cường đại Luyện khí sư một lần nữa luyện lại thì vẫn có khả năng đem nó giá trị thực đẩy ra, cho dù không đạt được Vương khí thì Ngũ giai binh khí vẫn là chuyện có thể”.

“Mà lại quan trọng hơn nữa đó là bên trong cốt thương này rất có thể còn ẩn chứa chủ nhân của nó ý chí, một kiện Vương khí thì chủ nhân của nó chí ít cũng là Vương giả, nếu như đạt được Vương giả ý chí, nó ý vị như thế nào cũng không cần tiểu nữ nói thì ở đây mọi người cũng nên rõ ràng ah”. Linh Nguyệt cười duyên nói.

“Vương giả ý chí ẩn chứa Vương giả một đời sở học, đạt được Vương giả ý chí không khác gì nhận được một vị Vương giả chân truyền, tu luyện pháp quyết, võ kỹ làm chơi ăn thật!”. Có người trầm giọng nói, uy thế tỏa ra cho thấy người này nhưng là một vị Động Thiên cảnh!

“Vật này giá trị khó có thể đánh giá”. Một vị Động Thiên cảnh cường giả khác cũng đồng ý ngưng giọng nói.

******** Cầu đánh giá!