Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 59: Quý Đại Nhu là đồ Điên



Edit + Beta: April

Từ ngày hôm đó trở đi, Tạ Nguyên Gia không dám gặp mặt Phó Cảnh Hồng nữa, người ta thường có câu, trốn tránh tuy mất mặt nhưng cũng rất hữu dụng.

Y vốn chưa nghĩ ra cách để giải quyết mối quan hệ đột nhiên biến chất này, cũng không thể trong thời gian ngắn thay đổi quan niệm của mình, cả người cứ thấy hoang mang, lúc ăn cơm thì ngẩn cả người.

Phó Cảnh Hồng cũng rất thức thời không có xuất hiện ở trước mặt y, cho y thời gian để thích ứng.

Mãi cho đến khi Thu Dương tới gặp y, y vẫn giữ nguyên bộ dáng uể oải không có tinh thần.

"Thân thể của Hoàng huynh không được khỏe sao?" Thu Dương rất lo lắng nhìn y, hỏi hơn nửa ngày nhưng không thấy Hoàng huynh đáp lời, sắc mặt y lại có chút tiều tụy, không lẽ bị bệnh rồi ư?

Tạ Nguyên Gia lấy lại tinh thần, vừa liếc mắt liền bắt gặp đôi mắt tràn ngập sự quan tâm lo lắng của Thu Dương, y vội áp chế xuống những cảm xúc đang ngổn ngang ở trong lòng, thầm nghĩ bản thân đã là người trưởng thành vậy mà cảm xúc cũng không quản lý nổi, còn khiến một cô bé phải nhọc lòng lo lắng cho mình.

"Trẫm không sao, chắc do gần đây ngủ không ngon giấc, không sao đâu." Tạ Nguyên Gia mỉm cười trấn an nàng.

Thu Dương rất hiểu chuyện gật đầu nói: "Gần đây tiết trời càng thêm lạnh, có phải Hoàng huynh thấy ban đêm lạnh lẽo nên khó ngủ không?"

"Thu Dương có lòng rồi." Tạ Nguyên Gia không không muốn tiếp tục nói về bản thân, chợt nhớ tới Quý Đại Nhu mấy ngày trước vừa mới phái đến Triều Tịch Điện, lại hỏi: "Việc Đại Nhu đến Triều Tịch Điện có hợp ý muội không?"

Nhắc tới Quý Đại Nhu, khuôn mặt Thu Dương liền bừng sáng, nàng vui vẻ đáp: "Muội rất vừa ý Đại Nhu tỷ tỷ, mỗi ngày đều trò chuyện pha trò làm thần muội vui, còn thường xuyên kể cho thần muội nghe vài kỳ văn dị sự chưa từng nghe thấy thấy, tỷ ấy cái gì cũng biết!"

Thấy dáng vẻ hưng phấn của Thu Dương, Tạ Nguyên Gia cảm thấy yên tâm rất nhiều, xem ra để Quý Đại Nhu tiến cung là sự lựa chọn đúng đắn, Thu Dương đã hoạt bát hơn so với trước đây, cũng nói chuyện nhiều hơn, là chuyện tốt.

"Nếu đã như vậy, muội nhớ phải hòa thuận với Đại Nhu." Tạ Nguyên Gia cẩn thận nói, "Đại Nhu xuất thân nhà tướng, vì đi theo phụ thân và các huynh nên công phu của nàng rất tốt, tính tình lại ngay thẳng dứt khoát, có nàng ở cạnh, trẫm cũng thấy an tâm."

"Thu Dương hiểu được, Đại Nhu tỷ tỷ ở đâu cũng nhường nhịn thần muội, Hoàng huynh yên tâm, thần muội sẽ không tùy hứng."

Cùng Thu Dương nói chuyện một hồi, lòng Tạ Nguyên Gia đã thoáng hơn chút, hai ngày nay cứ trốn tránh trong Cảnh Doanh Cung, ngoại trừ lúc thượng triều thì hầu như không có đi đâu, đúng lúc hôm nay có Thu Dương tới, vậy thì cùng muội ấy ra ngoài đi dạo một chút.

"Thần bái kiến Hoàng Thượng."

Quý Đại Nhu canh giữ ở ngoài cửa lớn thấy hai người bọn họ đi ra, hào sảng mà hành lễ, một thân trang phục nam nhân càng khiến nàng thêm anh tuấn tiêu sái, ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo Thu Dương, có thể thấy được nàng cực kỳ để tâm.

"Đại Nhu miễn lễ." Tạ Nguyên Gia cho nàng bình thân, còn nói thêm: "Ngươi chăm sóc Thu Dương rất tốt, trẫm có lòng cảm kích."

Quý Đại Nhu nhoẻn miệng cười, "Công chúa ngây thơ đáng yêu, thần có thể làm bạn với người, là vinh hạnh của thần."

Tạ Nguyên Gia thấy cặp mắt của nàng lập lòe phát sáng, đột nhiên trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết bất ổn ở chỗ nào, ánh mắt của Quý Đại Nhu làm y nhớ tới mấy con sói ở khu vực bình nguyên tuyết phủ, nhưng sao có thể chứ? Nàng và Thu Dương đều là nữ tử, Quý Thiếu Viêm đã đóng dấu xác nhận, vậy nàng còn có thể có ý gì với Thu Dương?

Tạ Nguyên Gia nghĩ mãi không ra, đành phải đem việc này quy kết cho xuất thân nhà tướng của Quý Đại Nhu, chắc do trời sinh dã tính nên mới vậy.

"Mấy ngày nay âm u, hôm nay vừa vặn trời nắng, trẫm bồi Thu Dương đi dạo, ngươi cùng Mục Chiến đi theo phía sau." Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn Thu Dương nói: "Thu Dương, muội thấy vậy có ổn không?"

"Hoàng huynh nói cái gì cũng đúng." Thu Dương thích nhất là khoảng thời gian ở bên cạnh Tạ Nguyên Gia, tuy Đại Nhu tỷ tỷ cũng rất tốt, nhưng ở trong lòng nàng, chỉ có Hoàng huynh là tốt nhất!

Nhìn cặp huynh muội tình thương mến thương đi ở phía trước, Quý Đại Nhu tựa như một cô nhân tình vô tình bị bỏ lại ở đằng sau, bụng đầy sầu oán đi theo phía sau họ, còn bên cạnh nàng là Mục Chiến vô cảm tạo thành hai thái cực đối lập.

"Dám rút kiếm liền chặt đứt tay ngươi."

Mục Chiến nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thanh bội kiếm treo ở bên hông của Quý Đại Nhu, không nhẹ không nặng nói ra một câu uy hiếp.

Quý Đại Nhu giận dữ, nàng cũng đâu phải thằng ngu, nàng đương nhiên biết đây là chỗ nào? Bất quá chỉ muốn chỉnh lại bội kiếm bên hông thôi, tên này có cần hung dữ như vậy không?

"Tiểu lão đệ, ta thấy đôi mắt của ngươi hình như có vấn đề." Quý Đại Nhu không khách khí oán giận trả lời, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử muốn rút kiếm đả thương người hả?"

Đây là lần đầu tiên Mục Chiến bị một nữ tử mặt hoa da phấn mắng, hắn không cảm thấy bản thân có lỗi, vốn dĩ chức trách của hắn chính là bảo vệ sự an toàn của Hoàng Thượng, trong vòng phạm vi trăm dặm chỉ cần bất kỳ nhân tố nào có khả năng uy hiếp đến sự an nguy của Hoàng Thượng, hắn đều phải thẳng tay bóp chết từ trong trứng. Không ngờ vị Quý đại tiểu thư này không chỉ không phục, mà còn muốn tranh luận.

Mục Chiến trầm mặc một lúc lâu, hắn vốn dĩ ăn nói vụng về, bị người ta mắng cũng không biết cách cãi lại, nghẹn nửa ngày mới trả về được một câu:

"Là nữ nhi, đừng cứ hở một chút là mở miệng xưng ' lão tử '."

"Ai cần ngươi lo." Quý Đại Nhu bất nhã trừng lớn mắt, nàng cũng không có ý định bắt nạt cái tên Mục Chiến thành thật này, nhưng nhìn vợ mình cứ chạy lon ton theo sau ca ca, oán khí trong lòng nàng tương đối lớn, đúng lúc Mục Chiến lại trưng ra cái bộ mặt dễ bắt nạt, không đạp hai cái thì thật có lỗi với bản thân.

"Tiểu lão đệ, ngươi suốt ngày cứ mặc đồ đen như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?" Quý Đại Nhu đánh giá Mục Chiến một lượt từ trên xuống dưới, bắt đầu bình phẩm người ta, "Đám thị vệ hoàng cung các ngươi đều thích giả câm à? Chẳng lẽ mặc đồ đen nhìn sẽ đẹp trai hơn sao?"

Mục Chiến đáng thương đã sống 20 năm, chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vừa độc miệng vừa khó chơi như vậy, bị người ta mắng cũng không chửi lại được, chỉ có thể khô khan giải thích: "Đây là y phục thị vệ do Vương gia cấp, không phải tại hạ chọn."

Quý Đại Nhu cười nhạo, "Ngươi nói xem tiểu tử nhà ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, cả ngày cứ xụ mặt im re, còn mặc một thân y phục màu đen đứng ôm kiếm, nhìn y chang một cọc gỗ hình người."

"Thời buổi này, còn lưu hành cái thể loại anh trai mặt than ngầu lòi sao trời?" Quý Đại Nhu quay đầu nhìn hắn, tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ: "Ê, ngươi biết cái gì gọi là' sa điêu ' [1] không? Ta thấy ngươi mặc bộ y phục này trông cũng không khác gì mấy."

[1] - Sa điêu (沙雕): ngôn ngữ mạng có hàm ý ám chỉ đồ ngu (ngốc).

Mục Chiến suốt đường vẫn luôn im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy Thiến Bích rất đáng yêu, tuy rằng cũng ríu rít giống vậy, nhưng Thiến Bích tốt xấu gì cũng không đạp trên đầu trên cổ của mình.

Trên đời này sao lại có một nữ nhân cuồng dã [2] như vậy? Nếu so sánh, Ngạo Tuyết chính là Quan Âm tái thế!

[2] - Cuồng dã: ngông cuồng, ngạo mạn, thô lỗ, ngang ngược.

Không được trả lời, Quý Đại Nhu nói chuyện một mình cũng chẳng vui, nàng thấy bắt nạt Mục Chiến đủ rồi, cuối cùng thở dài.

"Lão đệ, ngươi nói xem có phải Công chúa rất đáng yêu không?"

Lúc này Mục Chiến cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, nhíu mày nói: "Luận tư chất tuổi tác, tại hạ hẳn là lớn hơn Quý cô nương mấy tuổi, ngươi chớ có mở miệng là kêu' lão đệ ', không có quy củ."

"Huống chi, Trưởng công chúa có ra sao, cũng không đến phiên những kẻ có thân phận như chúng ta ngầm vọng nghị [3]."

[3] - Vọng nghị: tùy tiện bàn luận.

Người này sao chẳng thú vị gì hết? Quý Đại Nhu bĩu môi, Hoàng Thượng trông rất thú vị, sao bên cạnh lại có một người nghiêm túc như thế, người này còn nghiêm túc hơn người kia, đùa một chút cũng không được.

"Ngươi đó, lão tử bấm ngón tay cũng đoán được số ngươi không có nương tử."

Mục Chiến mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của nàng, có nương tử hay không đối với hắn mà nói vốn dĩ không quan trọng, có nương tử làm sao đi theo Hoàng Thượng sáng lập cơ nghiệp trăm năm lưu danh sử sách.

Tạ Nguyên Gia dẫn theo Thu Dương không nhanh không chậm đi ở phía trước, hai người phía sau thì thầm cái gì y không nghe rõ, chỉ nghĩ bọn họ hợp ý nên cũng không quan tâm. Y ngẩng đầu nhìn cành cây trơ trụi, có chút cảm khái nói: "Lần trước trẫm đi ngang qua đây, vẫn là một mảnh xanh um."

"Đúng vậy, ngày tháng trôi qua thật là nhanh." Thu Dương đi theo cũng ngẩng đầu lên, "Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết."

"Đúng vậy, Tết sắp đến, năm sau...... Nơi này lại mọc ra chồi non mới." Tạ Nguyên Gia hiếm khi thương cảm, định nói thêm vài câu, liền nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp Hoàng Thượng ở đây."

Cả người Tạ Nguyên Gia cứng đờ, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy người mà giờ phút này mình không muốn thấy nhất —— Phó Cảnh Hồng.

Hôm nay Phó Cảnh Hồng không mặc triều phục màu đỏ tía thường thấy, mà thay bằng một cẩm y hồ bạch [4], toàn thân thiếu đi khí thế uy nghiêm quyết đoán sát phạt thường ngày, nhiều thêm vài phần văn nhã ưu nhã, dưới bức tường màu son doanh doanh (đẹp) mỉm cười với y, ánh mắt nhu hòa, đối với Tạ Nguyên Gia mà nói quả thực chính là mỹ nhan bạo kích.

[4] - Hồ bạch: tra thì thấy ghi phần lông trắng dưới nách con cáo.

Này, này cũng gian lận quá đi?

Tạ Nguyên Gia thầm nghĩ, nam nhân quả nhiên là động vật dối trá nhất trên đời này, tỷ như chính mình, vừa mới nói sẽ không bao giờ chấp nhận người ta, ai dè vừa quay đầu lại đã bị thịnh thế mỹ nhan [5] của người ta hấp dẫn, quả thực vô sỉ.

[5] - Thịnh thế mỹ nhan: nhan sắc tuyệt trần.

"Đúng là rất khéo." Tạ Nguyên Gia thả lỏng thân thể, Thu Dương còn ở đây, không thể để muội ấy nhận ra điều gì khác lạ, "Hoàng thúc cũng đi dạo sao?"

Phó Cảnh Hồng đi về phía trước vài bước, rồi ngừng lại cách Tạ Nguyên Gia mấy mét, hắn nhìn thật sâu vào Tạ Nguyên Gia nói: "Thần xử lý tấu chương có chút phiền não, nên muốn ra ngoài tản bộ."

Nhắc tới tấu chương, Tạ Nguyên Gia liền chột dạ, người ta vừa mới trở về, bản thân liền đem gánh nặng quăng cho người ta, quả thật thiếu đạo đức.

Ánh mắt Thu Dương đảo quanh trên người Phó Cảnh Hồng, tuy có hơi sợ hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn hành lễ: "Thu Dương tham kiến Hoàng thúc."

Phó Cảnh Hồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, gật đầu nói: "Trưởng công chúa hữu lễ, thần thấy khí sắc của Công chúa tựa hồ đã tốt hơn nhiều so với vài ngày trước."

"Đa tạ Hoàng thúc khích lệ." Thu Dương cẩn trọng đáp.

Tạ Nguyên Gia có chút ngoài ý muốn khi thấy Phó Cảnh Hồng khen Thu Dương, trước đây hắn căn bản đều làm lơ.

"Nếu đã gặp nhau, không bằng thần cũng bồi Hoàng Thượng đi chung một đoạn?" Lúc này Phó Cảnh Hồng mới lòi ra cái đuôi, mặt không biến sắc gạt Thu Dương sang một bên, tự mình bá chiếm vị trí bên trái của Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia đau đầu, nam chính từ khi nào trở nên ấu trĩ như vậy, ức hiếp một tiểu cô nương mới vừa tròn mười bốn tuổi bộ vui lắm sao?

Thu Dương không dám nhiều lời, đành phải yên lặng đứng ở bên phải của Tạ Nguyên Gia, hơn nữa còn lùi về sau nửa bước, không dám sóng vai đi cùng bọn họ.

"Thu Dương chớ sợ, cứ đi theo trẫm." Tạ Nguyên Gia trấn an nàng.

Quý Đại Nhu xa xa ở đằng sau nhìn thấy một màn này, dùng khuỷu tay huých nhẹ Mục Chiến bên cạnh: "Ta thấy ánh mắt của Vương gia nhà ngươi sai sai nha, cứ như 800 năm rồi không được ăn cơm no, hắn đang thèm thuồng Hoàng Thượng chứ gì?"

Mục Chiến ngậm miệng lại không nói, làm bộ giả điếc nghe không được.

Quý Đại Nhu không phải người bình thường, lúc không có ai tiếp ứng, tự nàng vẫn có thể nói nhảm một mình, tự mình nói thêm: "Chậc, Hoàng Thượng nhìn yếu ớt thế kia, chắc chắn không phải đối thủ của Vương gia nhà ngươi."

"Ta chỉ cần bấm ngón tay cũng tính được, chắc chắn chạy không thoát, nhìn đi, Vương gia nhà ngươi chỉ thiếu khắc thêm hai chữ ' ăn ngươi ' trên mặt thôi, chậc."

"Ta thấy với khí chất giá trị nhan sắc và thân phận của Vương gia nhà ngươi, chắc đi WC cũng chẳng thèm đóng cửa."

Trên trán Mục Chiến nổi gân xanh, hắn cũng chẳng muốn làm khó làm dễ nữ nhân, nhưng ngay giờ phút này, kẻ vẫn luôn luôn tốt tính là hắn chỉ muốn ấn đầu Quý Đại Nhu xuống mặt đất, hung hăng chà xát.

Sao có loại nữ nhân kỳ quặc như vậy?