Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 16



Lâm Kỳ lại lần nữa cự tuyệt tư liệu từ hệ thống, "Ta phải dùng tình cảm cảm hóa hắn."

Hệ thống: "Đây chính là yêu a, dùng hành động cụ thể tác động lẫn nhau."

Lâm Kỳ, "... Ta đang nói về tình yêu trừu tượng."

Hệ thống: " Cậu biết đại ca của người hỗn hợp các cậu có gien loài voi đi?"

Lâm Kỳ ngữ khí sùng bái nói, "Biết, ta nghe nói hắn có gien của tất cả các sinh vật."

Đó đích thực là một người hỗn hợp truyền kỳ mạnh đến khủng bố, tinh thần lực có thể đánh thức một tinh cầu đã chết, điều mà một người sinh ra để làm quản gia như y hoàn toàn không thể tưởng tượng được cũng không thể làm được.

Hệ thống: " Ừm, cho nên đây là yêu thích ' trừu tượng ', tin tưởng tôi, học đi."

Lâm Kỳ, "..." Không biết vì cái gì, y đột nhiên cảm thấy tư tưởng của bản thân bị ô nhiễm một chút.

Trải qua sự nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ của hệ thống, cảm xúc bi thương trong lòng Lâm Kỳ đã vơi đi một chút, không phải chỉ là dùng tình yêu cảm hóa Đỗ Thừa Ảnh để hắn đi đúng đường hay sao? Không phải chỉ là đầu nhập cảm xúc thật để thời điểm rời đi thương tâm khổ sở sao? Lâm Kỳ, chẳng lẽ ngươi thật sự đã quên ý định ban đầu của mình rồi ư?!

Là người hỗn hợp duy nhất thông qua khảo nghiệm điều phối viên, y nhất định không thể làm mất mặt tiền bối, Lâm Kỳ hít sâu một hơi, kiên cường đứng lên, tự tin nói, "Hệ thống, Đỗ Thừa Ảnh ở đâu, ta đi tìm hắn."

Tuy rằng người hỗn hợp này rối rắm một thời gian dài, nhưng sau khi hạ quyết tâm lại rất dứt khoát, hệ thống tán thưởng mà moi số hiệu bản thân, vui sướng nói, " Cậu đâm chính mình một đao, hắn lập tức xuất hiện."

Lâm Kỳ: "..."

Hệ thống: " Làm sao, sợ đau? Đâm nhẹ một chút, chỉ cần không sai biệt lắm, có ý tứ là được."

Lâm Kỳ: "Ngươi nếu đã không biết, liền nói không biết là được."

Hệ thống: "Không cảm kích thì thôi đi, hừ, cậu cho rằng cậu và Đỗ Thừa Ảnh diễn loại kịch cẩu huyết này rất hay sao? Tôi đi xem tống nghệ đây."

Lâm Kỳ: "..." Hệ thống thật sự vẫn giữ nguyên mục đích ban đầu của nó, vĩnh viễn chiến đấu hăng hái ở đầu tàu.

Tuy rằng thân thể được liên minh phục chế, nhưng đâm một cái cảm giác đau vẫn là thật, Lâm Kỳ là người bình thường, đương nhiên sợ đau, đâm bản thân một đao không thực tế chút nào.

Trong rừng an tĩnh không có hơi người, Tiêu Mạc cùng Vạn Trúc Phong hẳn là còn chưa về, Lâm Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, đã nói cùng Đỗ Thừa Ảnh đi Hoa Nguyên trừ ma, kết quả ở dưới chân núi loay hoay nửa ngày, còn khiến Đỗ Thừa Ảnh chịu một thân thương tích.

Lâm Kỳ thở dài, lại nghĩ tới người đã gây nên cho Đỗ Thừa Ảnh một thân trọng thương Bão Thúc chân nhân.

Nói thật, hiện tại y cũng có chút hoài nghi, biểu tình của Bão Thúc chân nhân khi chân dẫm ma tu nhìn Đỗ Thừa Ảnh ba phần phẫn nộ ba phần thất vọng lại thêm bốn phần khó có thể tin.

Dù sao thấy thế nào cũng đều không giống ánh mắt mà vai ác nên có.

Hơn nữa mọi ngày Bão Thúc thường nói và làm một số việc không tốt, Lâm Kỳ hợp lý hoài nghi Bão Thúc chân nhân đây là đang giả vờ trung thành.

Sau khi cảm xúc rối rắm biến mất, chỉ số thông minh của Lâm Kỳ lại trở về thời kỳ đỉnh cao, thời điểm y mang Thủy Kỳ Lân cùng linh điệp ra, phản ứng kinh ngạc của Bão Thúc chân nhân cùng với hai vị chân nhân còn lại không giống nhau, hắn giống như nhận định rằng Lâm Kỳ không nên là người đem Thủy Kỳ Lân ra.

Đại não Lâm Kỳ vận chuyển với tốc độ cao, cuối cùng đưa ra được kết luận: Bão Thúc chân nhân là một nhà tiên tri.

Hắn hẳn đã sớm biết thân phận chúa cứu thế của Đỗ Thừa Ảnh từ lâu, cho nên mới gây khó dễ với Đỗ Thừa Ảnh, kiếp trước Đỗ Thừa Ảnh thật sự đã chịu nhiều đau khổ dưới tay thuộc hạ của Bão Thúc, trên người lúc nào cũng đầy vết thương, nhưng cẩn thận nghĩ lại, sau mỗi lần Đỗ Thừa Ảnh bị thương đều sẽ trở nên càng cường đại, nói như vậy, Bão Thúc càng giống nhân vật trợ giúp cho sự trưởng thành của nam chủ hơn.

Bão Thúc khi đó phẫn nộ hẳn là đã phát hiện ra cái gì.

Kỳ thật Lâm Kỳ chưa bao giờ buông lỏng sự nghi ngờ đối với Đỗ Thừa Ảnh, rốt cuộc thì một trăm phần trăm độ hắc hóa, hơn nữa trong cốt truyện kiếp trước còn nhập ma, chỉ cần có ma tu xuất hiện, Lâm Kỳ liền không tự chủ được mà liên tưởng tới Đỗ Thừa Ảnh.

Cho nên khi Bão Thúc chân dẫm ma tu để lộ sự thất vọng đối với Đỗ Thừa Ảnh, y liền theo bản năng cảm thấy ma tu kia nghe lệnh từ Đỗ Thừa Ảnh.

Lâm Kỳ có chút hối hận khi hỏi Đỗ Thừa Ảnh vấn đề đó, Đỗ Thừa Ảnh từng nói rằng sẽ không để y chịu thương tổn...y không tin.

Ánh mặt rời ấm áp chiếu lên trên người y, không có Đỗ Thừa Ảnh bên cạnh, y mạc danh cảm thấy trống rỗng khó hiểu, Lâm Kỳ như mất hết, ngửa đầu ngã xuống mặt đất.

Đất mềm và ẩm ướt khiến Lâm Kỳ hồi tưởng lại cảm giác khi hôn mê, thật an toàn cũng thật cô độc.

Lâm Kỳ tạm thời không tỏ vẻ thương tiếc, tranh thủ nắm chặt thời gian lặng lẽ lên núi của Bão Thúc chân nhân.

Ngọn núi của Bão Thúc chân nhân chính là nơi Lâm Kỳ quen thuộc nhất, nhưng sau khi sờ soạng một lúc y mới phát giác trên núi không có vật sống, càng đừng nói tới người, khắp nơi đều là một mảnh tĩnh mịch, có chút không thích hợp.

Các đệ tử xuống núi trừ ma, nhưng cũng không đến mức không hề có chút hơi người như vậy, thí dụ như đỉnh núi của Tán Nguyệt chân nhân vậy, trong lòng Lâm Kỳ nảy lên dự cảm không lành, sải bước tiến vào chính điện của Bão Thúc chân nhân.

Bão Thúc là người đơn giản, trong đại sảnh dãy lò đan dược nối tiếp san sát nhau, Lâm Kỳ mở ra một cái trong số đó liền thấy ngay cả lò đan cũng đã ngừng hoạt động, vốn nên tản ra mùi hương của đan dược lại đều ảm đạm không có ánh sáng, đan hương mất hết, toả ra một hương vị khiến người khác khó chịu.

Lâm Kỳ chậm rãi đóng lại lò luyện đan, tay hơi chút run rẩy, nhìn chung quanh, hơi thở tử vong cùng lụi bại khiến tòa chính điện vốn đơn giản nhuộm một màu xám xịt.

Ngọn núi này đã chết.

Bão Thúc chân nhân chẳng lẽ đã gặp phải chuyện không may?

Lâm Kỳ tuy cũng chán ghét Bão Thúc chân nhân, nhưng ý niệm này vừa sinh ra, y ngay lập tức nghĩ tới Đỗ Thừa Ảnh, giết cha chính là trọng tội, sẽ chịu thiên phạt!

Lâm Kỳ không quay đầu lại liền xông ra ngoài.

Ngọn núi của Duyên Vũ chân nhân gần với Bão Thúc chân nhân nhất, Lâm Kỳ lập tức chạy qua, y tu vi bình thường, đến lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, càng khiến y cảm thấy khiếp sợ chính là, đỉnh núi của Duyên Vũ chân nhân giống hệt Bão Thúc chân nhân đều xám xịt như cũ.

Lâm Kỳ đứng trong rừng rậm, lo sợ không yên ngẩng đầu, lá rụng sôi nổi nối tiếp nhau rơi xuống, giống như trời đang mưa rất to, lá cây xanh ngắt rơi xuống đất liền biến thành màu vàng khô héo.

Lâm Kỳ há to miệng, y khó có thể tưởng tượng trước mặt mình sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy, sinh cơ giống như sóng biển rút khỏi thế gian này.

Hệ thống: "Chúc mừng, diệt thế bắt đầu rồi."

Lâm Kỳ: "Đây là diệt thế?"

Hệ thống: "Đúng vậy, nam chủ phỏng chừng không muốn sống nữa, kiếp trước hắn cũng không muốn sống, bất quá lần này còn tốt, quá trình tương đối hàm súc, phỏng chừng còn kéo dài rất lâu, cậu không chết hắn cũng luyến tiếc chết, rốt cuộc còn để lại cho cậu một mảnh đất."

Lâm Kỳ: "...làm sao có thể..."

Y không nghĩ tới một nghi vấn nhỏ của mình cũng sẽ khiến Đỗ Thừa Ảnh không muốn sống nữa.

Kỳ thật nói là hoài nghi, y chỉ là...chỉ là muốn chính miệng Đỗ Thừa Ảnh nói rằng không phải hắn, như vậy y liền có thể không hề vướng mắc mà nói tất cả cho Đỗ Thừa Ảnh, có thể đặt hết tất cả cảm xúc dù cho cuối cùng bi thương khổ sở, y cũng nhận.

Hệ thống lạnh nhạt nói: " Một trăm phần trăm độ hảo cảm cùng hắc hóa nghĩa là thế giới của hắn chỉ khi có cậu mới có ý nghĩa, cục diện hiện tại chính là vì cậu bỏ qua ý kiến của tôi mới phải trả giá đại giới."

Trăm phần trăm độ hảo cảm ở trong lòng Lâm Kỳ thật sự không có mối liên hệ cụ thể nào, trong hiện thực không có bằng hữu, y căn bản không biết độ hảo cảm trăm phần trăm có ý nghĩa nặng nề như vậy.

Chỉ cần y hoài nghi Đỗ Thừa Ảnh một chút liền giống tai họa ngập đầu khiến hắn không thể thừa nhận.

Lâm Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay, chậm rãi thở ra một hơi, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thanh trường kiếm, là Đỗ Thừa Ảnh đưa cho y, cũng là một trong số đông đảo trân bảo trong phòng y, dùng để phòng thân.

Đau một chút cũng không sao.

Hệ thống tri kỷ nói: "Đừng đâm vào tắt lưng, chém vào hai chân, máu chảy càng nhiều hiệu quả càng tốt, cũng sẽ không có gì nghiêm trọng."

Lâm Kỳ:...Tại sao hệ thống lại có bộ dáng kinh nghiệm phong phú như vậy?

Tuy rằng hệ thống đam mê chèo thuyền, thái độ ác liệt, nhưng sự thật chứng minh, hệ thống thật sự đúng, Lâm Kỳ muốn trốn tránh cùng rối rắm đều khiến nhiệm vụ này đi đến thất bại, Lâm Kỳ vén trường bào lên, nâng chân trái, một tay xách theo trường kiếm cách không trung ở trên đùi khoa tay múa chân một hồi.

Hệ thống: " Cái kia không được, có động mạch, máu bắn ra giống như đài phun nước, hình ảnh sẽ mất đi mỹ cảm."

Lâm Kỳ ngoan ngoãn nói: "Ồ."

Lưỡi kiếm dịch lên trên một tấc.

Hệ thống vội la lên: " Cậu có phải có tật xấu gì không, hướng đến bắp đùi vẽ như vậy còn làm nhiệm vụ kiểu gì?"

Lâm Kỳ: "Vậy thì ta đây?"

Hệ thống: "Cẳng chân, bụng chân kìa, xuống tay nhẹ một chút, đừng để phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng, chậm trễ sự việc."

Lâm Kỳ đứng bằng một chân có hơi loạng choạng, tay phải dựa vào một thân cây để chống đỡ, người hơi hơi ngồi xổm xuống, móc chân trái lên đầu gối phải, tay trái vụng về cầm kiếm muốn hướng đến chân trái khoa tay múa chân.

Hệ thống thấy người hỗn hợp này biểu hiện đến thảm không nỡ nhìn, nó chưa thấy qua người nào tự mình hại mình mà còn cùng tay cùng chân, thật mẹ nó phục.

Lâm Kỳ hạ quyết tâm nhắm mắt lại, lưỡi kiếm dùng sức đâm xuống, không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, nhưng lại có mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Lâm Kỳ mở mắt ra, mũi kiếm bị một đôi tay so với người thường càng thon dài mảnh khảnh nắm chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút phẫn nộ, "Ngươi làm cái gì vậy?"

Lâm Kỳ sững sờ buông lỏng chuôi kiếm trong tay, lại bởi vì mất cân bằng cả người cả người lảo đảo ngã xuống, đôi tay đẫm máu kia nhanh chóng buông kiếm lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy người, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi dừng ở eo, Đỗ Thừa Ảnh chau mày, lại lần nữa giận dữ nói, "Ngươi muốn cầm kiếm làm cái gì?"

"Ta..." Lâm Kỳ nhất thời luống cuống, khóe mắt rơi xuống vết máu trên eo, trực tiếp đẩy hắn ra, Đỗ Thừa Ảnh bị một đòn kia đẩy ngã xuống vực, lòng bàn tay lại bị Lâm Kỳ giữ chặt, Lâm Kỳ vội la lên: "Sao lại dùng tay không bắt kiếm!"

Từ thung lũng đến mặt đất, chỉ vì một động tác một câu nói của y trong lòng liền muốn rời đi, nhưng vẫn nhịn không được lưu lại một sợi thần hồn trên người y, lúc nào cũng chú ý đến an nguy của, thời điểm y gặp nguy hiểm cũng không tự chủ được hiện thân, động tác so với suy nghĩ của bản thân còn nhanh hơn, không cần nghĩ ngợi liền dùng bàn tay cầm mũi kiếm, nhìn biểu tỉnh nôn nóng của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh vẫn không hài lòng, rút lòng bàn tay ra, nhàn nhạt nói, "Làm bộ làm tịch là vì để sư đệ mềm lòng."

Lâm Kỳ nghe xong lời nói dường như giận dỗi của hắn, sắc mặt đau xót, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi..."

Đỗ Thừa Ảnh rũ tay, máu trên tay nhỏ giọt xuống đất, tất cả đau đớn cùng tuyệt vọng sau ba chữ đơn giản này đều tan thành mây khói.

"Ta biết, ngươi sẽ không bao giờ làm tổn thương ta..."

Một cái ôm mạnh mẽ đánh gãy lời Lâm Kỳ định nói, Đỗ Thừa Ảnh gắt gao ôm chặt y, lòng bàn tay bị thương đặt trên bờ vai y, mùi máu tươi nhàn nhạt gần trong gang tấc, thân hình cao lớn cúi đầu chôn sâu vào bờ vai của y, ấm áp nảy lên trong ngực đều tập hợp lại một chỗ, Lâm Kỳ giơ tay vỗ nhẹ lưng hắn, thấp giọng nói, "Thật sự xin lỗi..."

"Đủ rồi," Đỗ Thừa Ảnh nói với giọng khàn khàn, "Chỉ cần nói một lần là đủ rồi, ngươi không cần phải xin lỗi ta nhiều như vậy."

Hai người ở trong rừng cây ôm nhau thật lâu, rất nhiều lời nói giấu ở kiếp trước lẫn kiếp này hiện tại đều mở ra, kỳ thật không cần phải nói cũng đã minh bạch.

Vẫn là Lâm Kỳ trước đánh vỡ sự yên tĩnh trước, đẩy Đỗ Thừa Ảnh: "Sư huynh, để ta nhìn xem vết thương trên người của ngươi."

Đỗ Thừa Ảnh buông người ra, cuộn lòng bàn tay đầy máu lên, không thèm để ý nói, "Không có gì."

"Không riêng gì tay, còn có trên người của ngươi." Lâm Kỳ lo lắng nói.

Đỗ Thừa Ảnh đem lòng bàn tay giấy ra sau người, hô hấp đình trệ trong chớp mắt, "Thương thế của ta khôi phục thật sự rất nhanh, không thành vấn đề."

Đây là ông trời ' ban ân ' cho hắn, một thân thể bất bại đánh không chết, giết không được, chỉ có khi rơi vào nghiệp hỏa mới có thể bị thiêu rụi hoàn toàn, kết thúc vận mệnh của mình.

"Đó là hai chuyện khác nhau, trước hết băng bó vết thương trên tay đi." Lâm Kỳ kéo tay Đỗ Thừa Ảnh, lại thấy được một màn khiến y kinh hãi, lòng bàn tay đầy máu đã khép lại, chỉ để lại một ít vết máu loang lổ.

Lâm Kỳ ngơ ngẩn, suy tư một lát sau đột nhiên ngửa đầu nhìn về phía Đỗ Thừa Ảnh.

Đỗ Thừa Ảnh né tránh ánh mắt kinh ngạc của y, hắn biết Lâm Kỳ muốn hỏi cái gì, hắn không muốn nói ra.

Với năng lực tự chữa lành mạnh mẽ như vật, Đỗ Thừa Ảnh tại sao phải để y một lần lại một lần vì hắn bôi dược trị thương, Lâm Kỳ tưởng tượng một chút liền minh bạch.

"Vì sao lại làm như vậy?" Lâm Kỳ chậm rãi nói.

Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay lòng bàn tay chảy máu của mình, hắn cũng tự hỏi bản thân, vì cái gì? Hắn mang trong mình thân một thân thể tưu chữa lành, có được tu vi cường đại cùng một linh thú chưa xuất thế, hắn đã có được sức mạnh hủy diệt thế gian, nhưng hình ảnh tên Đỗ Thừa Ảnh mặt đầy sẹo lại còn vô dụng chưa bao giờ chân chính rời khỏi hắn, giống như một đạo bóng ma không thể xoá nhoà tránh ở phía sau hắn.

Đỗ Thừa Ảnh trở tay nắm lấy tay Lâm Kỳ, khóe miệng hơi câu, tự giễu nói, "Bởi vì ta không xứng." Hắn yêu một người cách hắn quá xa, xa đến mức hắn dùng hết toàn lực cũng cảm thấy không đuổi kịp.

Trọng sinh, dùng diện mạo tốt nhất đến gặp Lâm Kỳ, dùng bảo vật quý giá nhất thế gian lấy lòng Lâm Kỳ, dùng hết thảy mọi khả năng cho phép khiến Lâm Kỳ vui vẻ, nhưng tất cả những điều này đều vô ích.

Vết máu lây dính trên lòng bàn tay trắng tinh mềm mại, Đỗ Thừa Ảnh nâng lòng bàn tay Lâm Kỳ lên dán trên mặt mình, "Kỳ thật, ta nên gọi ngươi là sư huynh."

Đỗ Thừa Ảnh đem việc bản thân trọng sinh nói thẳng ra.

"Sư huynh rời đi, ta muốn đi tìm ngươi..." Đỗ Thừa Ảnh nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy đau thương, Đỗ Thừa Ảnh tự ti, bức bối, bị người khác lăng nhục mất đi ánh sáng duy nhất tồn tại trong cuộc đời hắn, hơi ấm thấm thấu vào lòng bàn tay, "Ta tìm không thấy."

"Thực xin lỗi," Lâm Kỳ rốt cuộc không cầm được nước mắt, dùng sức ôm lấy Đỗ Thừa Ảnh, y thừa nhận, hắn thật sự đã làm sai một điều, y chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của Đỗ Thừa Ảnh, chưa từng có, cho nên khi y rời đi cũng dứt khoát lưu loát không hề có một chút xấu hổ, "Đỗ Thừa Ảnh, thật xin lỗi."

"Sư huynh." Lột bỏ cái vỏ bọc chúa cứu thế, phàm nhân mang trên mình vết thương chồng chất lại lần nữa chạy ra, ở trên đầu vai sư huynh hắn làm càn rơi nước mắt tích tụ từ hai đời, "Đừng rời xa ta..."

Trong lòng Lâm Kỳ đột nhiên tê rần, càng dùng sức nắm chặt bả vai Đỗ Thừa Ảnh, "Được."

Lá rụng thả chậm tốc độ, hơi thở tử vong lặng lẽ trì hoãn, hai người nhìn đôi mắt ửng đỏ của đối phương, một chiếc lá vàng rơi trên tóc Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh nâng tay lên, nhẹ nhàng phủi đi lá rụng, ánh mắt yên lặng dừng ở trên mặt Lâm Kỳ.

Lần đầu tiên từ trong mắt Lâm Kỳ hắn thấy được chính mình.

Chật vật lại mềm yếu.

Lông mi của hắn cụp xuống, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến, thử thăm dò chậm rãi cúi người, hắn dành đủ thời gian để Lâm Kỳ tránh né, nếu Lâm Kỳ trốn, hắn vẫn như cũ sẽ cảm thấy thấy hài lòng, chỉ cần Lâm Kỳ còn lưu tại bên người, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.

Hai cánh tay giao triền giằng co, trân ái của hắn hơi ngừng lại hô hấp, khi hắn tiếp cận, lấy biên độ nhỏ đến khó phát hiện hơi hơi giương cằm, một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến Đỗ Thừa Ảnh rung động, hắn thật sự rất cao hứng, lần đầu tiên hắn hôn Lâm Kỳ lúc y cười.

Môi chỉ đơn giản chạm vào trong chớp mắt, Đỗ Thừa Ảnh không tham luyến cảm giác mềm mại ấm áp, hắn cúi đầu cùng Lâm Kỳ kề trán, "Sư huynh, ta hình như ở trong một giấc mộng."

Đúng vậy, Lâm Kỳ cảm thấy điều này thật sự rất giống một giấc mộng.

Y vi phạm tín ngưỡng của một điều phối viên, động tâm với một người trong tiểu thế giới.

"Nếu đã là mộng," Lâm Kỳ thấp giọng nói, "Vậy liền làm thật vui vẻ đi."

Ngay khi Lâm Kỳ ngửa đầu chủ động hôn Đỗ Thừa Ảnh, cái cảm giác vui sướng điên cuồng gần như không chân thật bao trùm lấy toàn thân Đỗ Thừa Ảnh, hắn thậm chí còn cứng đờ không dám đáp lại.

Lâm Kỳ không bị kiềm chế như hắn, trong đầu đều là tình cảm mãnh liệt, vì thế Đỗ Thừa Ảnh bị chính sư huynh của mình làm cho choáng váng.

Lâm Kỳ sau khi hôn xong liền hít một hơi, y cảm thấy bản thân khá hơn nhiều, những cảm xúc rối rắm vướng bận kia đều tan thành mây khói, cả người thần thanh khí sảng, thấy Đỗ Thừa Ảnh mặt mày đỏ bừng, ngơ ngác đứng đó, y nắm lấy cằm hắn, "Đây là lần đầu tiên ta hôn một người."

Đỗ Thừa Ảnh ngốc lăng nói: "...Đa tạ sư huynh."

Lâm Kỳ: "...Không cần khách khí."

Ai thèm quan tâm, thiên hạ sắp tiêu vong rồi quản nhiều như vậy làm gì, Lâm Kỳ dắt tay Đỗ Thừa Ảnh, nhìn quanh bốn phía, không có để ý đến biến hoá của cảnh vật chung quanh, bỗng nhiên nhớ tới chính sự, quay đầu lại nhìn Đỗ Thừa Ảnh khẩn trương nói, "Ngươi không có giết Bão Thúc chân nhân đúng không?!"

"Không có," Đỗ Thừa Ảnh rất giống một con cún lớn được vuốt lông, sắc mặt ửng đỏ, đầy mặt ngoan ngoãn, "Hắn không phải cha ta, chỉ là được thánh nhân ủy thác tôi luyện ta, ta đem đả thương hắn sau đó nhốt lại."

Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, "Hắn khiến ngươi chịu nhiều thương tích như vậy, ngươi đánh hắn cũng không sao."

Nội tâm u ám của Đỗ Thừa Ảnh bỗng nhiên có chút thiện lương, "Vậy thì thả hắn đi."

Lâm Kỳ chớp chớp mắt, "Không muốn thả hắn cũng không sao."

Đỗ Thừa Ảnh ho nhẹ một tiếng, "Bắt lại cũng không thú vị, lãng phí linh điệp trông coi."

Hệ thống đột nhiên ghé vào tai Lâm Kỳ thổi một hơi, "Độ hắc hoá của nhân vật mục tiêu được giải trừ."

Đồng tử Lâm Kỳ nháy mắt rung động. Liền, liền đơn giản như vậy?

Hệ thống cười lạnh, sớm nghe nó nói có khi đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt ngón tay Lâm Kỳ, "Sư huynh có muốn cùng ta đi gặp hắn không?"

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Bão Thúc chân nhân cũng coi như là bà mối của hắn với Lâm Kỳ.

Ngay lúc Lâm Kỳ nhìn thấy nơi Đỗ Thừa Ảnh đem Bão Thúc nhốt vào, y liền nhận thức được đến cùng Đỗ Thừa Ảnh trong xương cốt vẫn có một chút thói hư tật xấu.

Bão Thúc chân nhân nằm trong ổ gà hỗn độn đến rối tinh rối mù, trên mặt anh tuấn tối tăm dính đầy lông gà, ngay cả linh điệp cũng ghét bỏ nghiêng sang một bên không bay lại gần.

Đỗ Thừa Ảnh giải thích nói: "Lúc đó thời gian cấp bách, không có chỗ nào khác để ném."

Lâm Kỳ có chút đồng tình nhìn Bão Thúc chân nhân, "Hắn cũng là thân bất do kỷ, quên đi."

Đỗ Thừa Ảnh người đã giải trừ độ hắc hoá rất dễ nói chuyện, đồng tình nói, "Mỗi người đều chịu ảnh hưởng của Thiên Đạo, hắn tuy có tu vi siêu phàm, nhưng cũng có chuyện bản thân không làm được." Tựa như việc hắn đến tận âm phủ cũng không tìm thấy Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt tay Lâm Kỳ, giơ tay gọi linh điệp trở về, "Hắn nửa khắc nữa liền tỉnh lại, phải đợi hắn tỉnh lại sao?"

"Vì sao?" Lâm Kỳ quay mặt đi, y thấy biểu tình trên mặt Đỗ Thừa Ảnh có chút ủy khuất, không nhịn được bật cười, "Ta sẽ không hoài nghi ngươi nữa."

Sau khi trọng sinh Đỗ Thừa Ảnh trừ bỏ cả ngày ở trên người mình dùng sức vung vài đao, kỳ thật chưa từng tổn thương ai, Lâm Kỳ lung lay tay hắn: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Đỗ Thừa Ảnh vẫn còn đắm chìm trong mơ màng.

Lâm Kỳ nói, "Hãy sống theo kiểu mà ngươi đã từng nói, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi, một ngày đơn giản như mọi ngày."

Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt chấn động, "Ngươi...đều còn nhớ rõ."

"Kỳ thật ta cũng rất thích sống theo kiểu này," Lâm Kỳ khẽ cười, y không phải cố ý dỗ dành Đỗ Thừa Ảnh, cuộc sống lý tưởng của y là đi làm và tan tầm đúng giờ, tốt nhất trên đường còn có một hai con mèo nhỏ có thể sờ sờ... Lâm Kỳ bỗng nhiên nhớ tới Thủy Kỳ Lân, "Vô Hạ đâu?"

Đỗ Thừa Ảnh trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói, "Nó chạy ra ngoài rồi, đại khái là động dục kỳ tới."

Lâm Kỳ kinh ngạc, "Thủy Kỳ Lân cũng sẽ động dục, kia phải làm sao bây giờ? Trên đời còn có con Thủy Kỳ Lân thứ hai sao?"

"Việc của dã thú, không cần quản nó," Đỗ Thừa Ảnh liếc nhìn Bão Thúc ngủ say, nói sang chuyện khác, "Đi thôi, chân nhân nên tỉnh rồi."

Sau khi quyết định sống một cuộc sống bình thường, hai người không muốn quay lại Nguyệt Lộ sơn, Lâm Kỳ xuất thân từ một chi thứ ở Hoa Nguyên nhưng vẫn là tu sĩ tu chân, không thể đến đó, quê nhà Đỗ Thừa Ảnh là làng chài nhỏ, tuy rằng lưu lại ký ức cũng không mấy tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là địa phương rời xa tu chân, hoang vắng, hai người lặng lẽ đi đến bờ biển làng chài, thậm chí không hề làm phiền đến người dân trong làng.

Làng chài liếc một cái thoáng qua chỉ thấy tất cả đều là những túp lều tranh lụp xụp, nước biển vàng óng gột rửa lớp cát thô ráp, gió biển phả nhẹ vào chóp mũi, mang đến cảm giác nhàn nhã thả lỏng.

Xa xa bên bờ biển, một căn nhà tranh đổ nát chỉ còn trơ lại bộ xương trong gió, Đỗ Thừa Ảnh bình tĩnh nói, "Đây là nơi ta từng ở."

Đối với những việc mà Đỗ Thừa Ảnh từng trải qua, Lâm Kỳ cũng chỉ đọc được bốn chữ trong lúc chờ đợi: Nhận hết khổ sở, Lâm Kỳ lướt qua bốn chữ nhẹ nhàng này, không suy nghĩ nhiều, hiện tại tay nắm tay Đỗ Thừa Ảnh, y nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay Đỗ Thừa Ảnh, "Còn ngươi vẫn còn khổ sở, chúng ta liền đổi địa phương khác."

"Không khổ sở," Đỗ Thừa Ảnh mỉm cười, nụ cười thoải mái, "Ngươi đợi chút, ta đi thu dọn." Trước khi gặp được Lâm Kỳ, cuộc sống của hắn không có màu sắc, không có cả khổ sở và vui sướng, chỉ là lang thang không có mục tiêu mà tồn tại, chỉ vậy thôi.

"Cùng nhau làm đi." Lâm Kỳ nghiêng đầu mỉm cười, gió biển thổi tung mái tóc dài bên tai y, bộ dáng nheo mắt mà Đỗ Thừa Ảnh chưa bao giờ gặp qua khiến hắn thả lỏng, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thật sự cảm thấy Lâm Kỳ càng ngày càng gần với hắn hơn.

Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên tới gần, Lâm Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại, gương mặt hơi hơi nóng lên, xúc cảm mềm mại thoáng qua trong giây lát như chuồn chuồn lướt nước, Lâm Kỳ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt mỉm cười của Đỗ Thừa Ảnh, không biết vì sao y luôn muốn đáp lại nụ cười đó, bất tri bất giác hai người lại lôi kéo tay nhau ngây ngô cười.

Những con sóng nhẹ nhàng cuộn lên bờ cát mịn, một tầng lại một tầng gió gió biển ôn nhu vỗ nhẹ vào bờ, đàn chim trắng xoá tung cánh đậu trên mái tranh.

"Rầm."

Một tiếng vang lớn thu hút sự chú ý của Lâm Kỳ.

Trên túp lều tranh lụp cụp, bầy chim đã hoảng sợ bay tán loạn, tựa hồ phủi sạch quan hệ với chính mình.

Lâm Kỳ, "..." A cái này...

"Ha." Đỗ Thừa Ảnh cười khẽ một tiếng, khóe miệng cong lên, sờ sờ mũi, nhìn thoáng qua Lâm Kỳ bất đắc dĩ, cố nén nụ cười trên môi, thấp giọng nói, "Sư huynh, xem ra chúng ta chỉ có thể cùng nhau xây dựng một gian nhà để ở."

Lâm Kỳ trong lòng ngứa ngáy, đám chim kia giống như tức giận bay vào trong lòng y, "Được."