Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 37



Nhược Minh ― cũng chính là tên tiểu tư, vội vàng đổ thêm một ly trà mang đến, một bên đấm vai cho Lý Tiêu Lâm, một bên khẽ cười, “Vương gia đây là bị lá che mắt, trong quân danh này, không chỉ có mỗi tháo hán tử đâu, hôm qua ta lỡ ăn phải đồ hỏng, đi doanh trại quân y nhờ đại phu khám, ở đó, ta vậy mà gặp được một vị mỹ nam tử đâu.”

Dứt lời, hắn lẳng lặng liếc nhìn Lý Tiêu Lâm, đối phương vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm nhấm nháp trà. Hắn ở trong lòng khẳng định, thú vui được An Bình Vương gia ưa thích nhất chính là dan díu với mỹ nhân, chỉ cần có mỹ nhân ở đó, địa phương kia dù nhàm chán cỡ nào đối phương cũng trụ vững được. Nghĩ vậy, hắn tiếp lời,

“Vị đại phu mỹ nhân kia lịch sự văn nhã, ôn nhu tuấn dật, khi nói chuyện với đám binh lính to lớn quê mùa cũng là khinh thanh tế ngữ, quả thực là phong tư vô song.” Nói đến đây, hắn lại vứt cho Lý Tiêu Lâm một cái liếc mắt nữa, đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, điều này khiến hắn có chút ngẩn người. Dựa theo kinh nghiệm từ trước, chỉ cần hắn nói rằng mình đã tìm ra được một mỹ nhân, Vương gia sẽ lập tức hỏi đến diện mạo cùng tính cách, nhưng hôm nay sao lại có một phản ứng kỳ quái như vậy?

Nội tâm có chút bất an, Nhược Minh không dám nói tiếp, ai biết Vương gia lúc này đang ôm cái thể loại ý tưởng gì nữa, nếu đã muốn lưu lại lâu dài ở bên Vương gia, kỹ năng nhìn mặt đoán ý cũng cần phải được vận dụng đúng lúc.

Trầm mặc nửa ngày, Lý Tiêu Lâm buông xuống ly trà trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Nhược Minh, “Nhược Minh có biết vị đại phu mỹ nhân ngươi gặp tên là gì không?”

Nhược Minh ngẫm lại, gật gật đầu, “Vị đại phu kia họ Từ, danh Tử Du.” Hắn đã lập thành thói quen thay Lý Tiêu Lâm tìm kiếm mục tiêu săn diễm, lẽ đương nhiên sẽ không quên hỏi tên người nọ.

Lý Tiêu Lâm gật đầu, lại hỏi, “Vậy ngươi có biết hay không, rằng vị Từ đại phu này còn có một thân phận khác?”

Nhược Minh ngây ngẩn cả người, lắc lắc đầu, hắn chỉ biết người nọ là đại phu trong doanh trại quân y, về phương diện khác vẫn chưa kịp hỏi cho tỉ mỉ rõ ràng. Trên thực tế, nếu không phải do Vương gia nổi đóa, có khả năng hắn sẽ phải hỏi thăm lại cho chi tiết tường tận một chút, sau đó mới đem về kể cho Vương gia.

Lý Tiêu Lâm bĩu môi, “Nghe nói vị Từ đại phu kia là ái nhân của Tướng quân đâu. Cái khối băng ngu ngốc to lớn thô kệch kia cư nhiên cũng sẽ có ái nhân? Ngươi nói có lố bịch không!”

Nhược Minh tức khắc ngượng ngùng, sớm biết rằng người nọ là phu nhân tương lai của Tướng quân, hắn sẽ tuyệt đối không giới thiệu y cho Lý Tiêu Lâm, ngày thường, mục tiêu hắn tìm cho Lý Tiêu Lâm cũng đều là người độc thân, chưa từng đem nữ nhân hay nam nhân đã thành thân giới thiệu cho Lý Tiêu Lâm.

Những mục tiêu hắn thế Lý Tiêu Lâm tìm đều có điểm tương đồng, hắn sẽ luôn chỉ chọn một trong hai loại người, hoặc là loại người trời sinh tính tình phóng đãng, căn bản không ngại cùng Lý Tiêu Lâm kết nối một đoạn “ái tình lãng mạn”, đến nỗi sau khi mối tình đó đã chấm dứt? Hai người thân ai nấy lo, mệnh ai nấy sống, cũng sẽ không tiếp tục cùng nhau mập mờ dây dưa. Mà loại còn lại chính là những người có cuộc sống tương đối gian khổ, với những người này, hắn sẽ khuyên Lý Tiêu Lâm thu họ về hậu viện, có thể trở thành một cục trong hậu viện của Vương gia, đối với những người này mà nói, cũng được coi như là một đích đến không tồi.

Thực rõ ràng, lúc trước hắn cho rằng Từ Tử Du là loại người thứ hai, rốt cuộc công tác trong doanh trại quân y cũng thực vất vả, hơn nữa trừ khi gia cảnh bần cùng, sẽ không có một người bình thường nào lại nguyện ý gia nhập quân đội, xét cho cùng, đây là một loại tiền đồ phải dùng chính sinh mạng mình ra tranh đấu.

Nhưng hắn trăm triệu không thể ngờ, Từ Tử Du vậy mà lại sắp trở thành phu nhân của Tướng quân, điều này tức thì khiến hắn có chút bất an.

Nhược Minh tuy chỉ là một tên tiểu tư, không được niệm qua văn thư, nhưng đối với người đảm đương trách nhiệm thủ vệ biên cương Tề Đại tướng quân, hắn vẫn có vô vàn kính ngưỡng. Tuy rằng người khác đều đồn đãi rằng Tề Vũ Hiên là Sát Thần chuyển thế, bất quá Nhược Minh chỉ cần nghĩ đến là nhờ Tề Tướng quân trấn thủ biên cương, đám đại quan quý nhân trong kinh thành mới có thể sinh sống yên ổn đến vậy, hắn liền nhịn không nổi mà khịt mũi coi thường những kẻ nói bậy sau lưng Tề Vũ Hiên.

Có bản lĩnh ngươi đi đánh giặc thử coi, chỉ nói suông tính làm cái quái gì!

Biết Từ Đại phu là phu nhân tương lai của Tướng quân, Nhược Minh đương nhiên cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một bên. Ngược lại, Lý Tiêu Lâm hứng thú vô cùng chống cằm, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, Nhược Minh nhìn thấy vậy, không khỏi có chút kinh hãi.

Cứ khi nào Vương gia coi trọng một mục tiêu mới, liền sẽ lộ ra biểu cảm này, hắn không rõ hôm nay Vương gia đã gặp phải ai hay chưa, nếu chưa tìm được ai, chẳng nhẽ đã thực sự nổi lên tâm tư với Từ đại phu?

Nếu thực sự là vậy thì không xong rồi!!! Nếu phu nhân tương lai của Tề Tướng quân thực sự coi trọng Vương gia, hắn lần này dù chết muôn vàn lần cũng không hết tội……

Người khác không biết, nhưng hắn còn không rõ sao, An Bình Vương gia chính là một tên nhân tra hoa tâm! Hắn đi theo Vương gia đã nhiều năm trời, số người cả nam lẫn nữ bị Vương gia đùa bỡn quả thực là không kể nổi!

Tên hỗn đản này nếu không có trên mình thân phận An Bình Vương gia, sẽ có được hằng vô số người hận không thể dẫm hắn thành bã.

Nhược Minh bĩu môi, hắn tuy rằng đã từng cùng Vương gia lăn giường, bất quá hắn chưa bao giờ ôm hy vọng hão huyền rằng sẽ đạt được thành tâm của gia hỏa này. Từ sớm hắn đã coi việc bồi Vương gia ở trên giường là một trong những bổn phận của chức vụ, vậy nên thời điểm Vương gia đi tìm người mới, hắn sẽ không biểu hiện ra bất luận chút lòng ghen ghét nào.

Có lẽ đúng là bởi vì điều này, hắn mới có thể trụ bên Vương gia lâu đến vậy, nghe nói, thị nữ trước hắn chính là bởi vì ghen ghét tình nhân mới của Vương gia, ngấm ngầm phá rối, mới bị Vương gia trực tiếp bán đi.

“Nhược Minh, người cùng vị Từ đại phu kia rất quen thuộc sao?” Lý Tiêu Lâm cười ngâm ngâm, hỏi.

Nhược Minh nheo mắt, cúi đầu ấp a ấp úng đáp lời, “Cũng không phải……”

“Nga?” Lý Tiêu Lâm cười như không cười mà nhìn hắn.

Nhược Minh tức khắc ở trong lòng kêu khổ, tên nhân tra này sẽ không thực sự muốn đánh chủ ý lên người Từ đại phu đi? Tội lớn này là treo trên đầu mình rồi.

Hỗn đản này tuy tra, nhưng miệng đặc biệt ngọt, phối hợp với bề ngoài tuấn tú của đối phương, có rất nhiều người cứ vậy ngu ngơ mờ mịt rơi vào lưới lình.

Cố tình người này còn chuyên ăn xong liền ném, không chút nào bận tâm người bị hắn vứt bỏ sẽ sống ra làm sao, nếu hắn thực sự chủ động đi câu dẫn người kề gối tay ấp của Vương gia, vị Từ đại phu kia chỉ sợ cũng sẽ rơi mình vào bẫy.

“Nhược Minh đây là ghen tị sao?” Lý Tiêu Lâm dùng quạt nâng cằm Nhược Minh.

Khóe miệng Nhược Minh khẽ giật, rặn ra được một nụ cười, “Nhược Minh sao dám vì Vương gia uống giấm[1]…… Vương gia đa tâm.”

Lý Tiêu Lâm cũng không thèm để ý, điểm hắn thích nhất của tên tiểu tư này chính là đối phương chưa bao giờ giở thói ghen tuông, càng sẽ không bởi vì loại sự tình này mà duỗi chân ngáng đường tình nhân của hắn.

“Đi, bổn vương chợt cảm thấy không quá thoải mái, chúng ta đi tìm Từ đại phu khám một chút.” Lý Tiêu Lâm lắc lắc quạt xếp đứng lên, mang theo hai tên tùy tùng đến doanh trại quân y.

Nhược Minh nhìn hình bóng Vương gia, lòng nóng như lửa đốt, không xong rồi, không thể ngờ Vương gia thực sự sẽ coi trọng Từ đại phu, giờ phải làm sao mới ổn đây!

Lý Tiêu Lâm đã ở đại doanh của Bình Tây quân nhiều ngày, nhưng vẫn có rất nhiều đại phương hắn chưa đi qua, doanh trại quân y ở đâu hắn cũng không rõ, dứt khoát lại lôi Nhược Minh theo cùng, khiến đối phương dẫn đường.

Nhược Minh thấp thỏm bất an, không ngừng khuyên nhủ Vương gia, nơi đây chính là đại doanh của quân đội Bình Tây, ngươi dan díu với phu nhân tương lai của Tướng quân, này không phải là bỗng dưng tự tìm đường chết sao.

Đương nhiên, Nhược Minh cũng không thể nói trắng ra như vậy, dẫu sao hắn vẫn cố gắng uyển chuyển biểu lộ ý tứ của mình.

Nhưng Lý Tiêu Lâm tựa hồ đã quyết tâm phải gây chuyện cho Tề Vũ Hiên, cố tình quấy rối ở trong quân doanh, hắn sẽ bị trừng phạt bởi quân pháp, bất quá cùng người nói chuyện luyến ái tổng sẽ không xúc phạm đến quân pháp đi?

Đến nỗi đối tượng nói chuyện luyến ái của hắn, thực ngượng ngùng, đây là quyền lợi tự do của bổn vương, tuy nói rằng vị Từ đại phu này gán trên mình cái danh nghĩa phu nhân tương lai của Tướng quân, bất quá rốt cuộc vẫn chưa thành thân, chỉ cần chưa cùng người thành hôn, kia chỉ có thể đổ tại mị lực của Tề Tướng quân không so được với người, còn có thể treo được lên đến đầu Vương gia đây sao?

Lý Tiêu Lâm đây là quyết tâm phải chụp được nón xanh lên đầu Tề Vũ Hiên[2], người này nếu đã dám đắc tội hắn, cũng đừng trách hắn trả thù ngược lại.

Ngươi không cho ta khỏi đại doanh để tìm mỹ nhân, vậy đem phu nhân của ngươi đến thay liền hảo.

Đối với loại lý do thoái thác vô sỉ này của Lý Tiêu Lâm, Nhược Minh cũng không còn lời gì để nói, Vương gia một khi đã hạ quyết tâm sẽ rất khó thay đổi. Hiện tại, hắn chỉ có thể thầm lặng cầu nguyện, rằng thời điểm vị Từ đại phu này đối diện với lời ngon tiếng ngọt của Vương gia, đừng vội vã để bị vây vào tròng, bằng không kết quả cuối cùng nhất định sẽ thực khủng khiếp.

Có đôi lúc, Nhược Minh cũng thực buồn bực, vị An Bình Vương gia này rốt cuộc là tìm ở đâu được đến sự tự tin có thể câu dẫn nổi phu nhân tương lai của Vương gia, mặc kệ dù có là sao, thanh danh phu nhân của Tướng quân so với tình nhân của Vương gia là tốt hơn rất nhiều đi? Trừ phi Vương gia muốn cấp cho người cái danh phận Vương phi, bằng không……

Chậc, điều này cũng không phải là sự tình nằm trong vòng kiểm soát của hắn, điều duy nhất hắn có thể làm trong lúc này, chính là tận lực cấp cho Từ đại phu một chút ám chỉ, rằng tên nhân tra Vương gia này tuyệt đối không xứng đôi vừa lứa với ngươi.

Dừng chân trước doanh trướng của quân y, một tùy tùng tiến về phía trước giúp An Bình Vương gia nâng lên bạt cửa.

Lý Tiêu Lâm phe phẩy quạt xếp, thản nhiên bước vào, vô luận là từ góc độ nào vẫn có thể khoe ra phong độ nhẹ nhàng của hắn.

“Thỉnh chờ một chút, ta ra ngay đây.” Thanh âm Từ Tử Du truyền ra từ sau một tấm bình phong. Sắc mặt Lý Tiêu Lâm lập tức suy sụp, tư thế này coi như là cho không……

Roẹt một tiếng gấp lại quạt xếp, hắn tìm một cái ghế tựa ngồi xuống.

Nhìn ngó khắp nơi, doanh trướng này sạch hơn dự liệu, hoàn toàn không dơ bẩn, hỗn độn như hắn tưởng.

Ở giữa doanh trướng có đặt một chiếc giường gỗ, trên giường trải chăn ga sạch sẽ, ở một bên giường bày rất nhiều chai lọ vại bình, ở trên đều dán nhãn. Các ngăn dưới đặt một ít tiểu đao, băng gạc linh tinh, ở thời khắc ánh mắt Lý Tiêu Lâm đụng đến một góc nhỏ kia, da mặt co giật liên hồi……

― Trong doanh trại quân y có đặt một con đao giết heo là cái loại sự tình gì??? Đừng nghĩ hắn là Vương gia liền không biết cái ngoạn ý kia!!!

“Đến đây đến đây.” Từ Tử Du vội vội vàng vàng đi ra từ sau tấm bình phong, mái tóc rũ ra đến xinh đẹp ở bên hông, bị y dùng một chiếc khăn trắng xoa loạn.

Mái đầu đầy tócgì gì đó của người nọ thiệt tình chịu không nổi nữa rồi, mỗi lần gội đầu đều là một công trình độ sộ to lớn bậc nhất!!! _(:3∠)_

“Tiểu…… Tiểu nhân gặp qua An Bình Vương gia.” Từ Tử Du khi nhìn thấy Lý Tiêu Lâm nhất thời sửng sốt, thiếu chút nữa phụt ra ba chữ tiểu tra công kia. May mắn y phản ứng mau lẹ, kịp chữa lời, bằng không đã có thể mang lại không ít phiền toái.

Thời điểm Lý Tiêu Lâm nhìn thấy Từ Tử Du, trong mắt tuôn ra thần sắc kinh diễm. Mái tóc đen nhánh nhu thuận thả xuống một bên thân y, trên trán còn lấm tấm vài giọt nước chưa khô kịp, ánh mắt lóng lánh oánh nhuận thanh thuần trong sáng, bờ môi mỏng đỏ bừng, tựa hồ bởi vì hắn đến mà kinh ngạc khẽ mở.

Lý Tiêu Lâm như thể bị sét đánh trúng, trực giác đang nhắn nhủ hắn rằng, tâm mình đang động. Nếu trước kia hắn muốn theo đuổi Từ Tử Du là vì muốn đánh nát thể diện của Tề Vũ Hiên, thì hiện tại, trọng điểm đã rời khỏi người Tề Vũ Hiên mà chuyển sang Từ Tử Du mất rồi.

Lý Tiêu Lâm nhẹ nhàng ôm ngực, phảng phất như nghe được rung động của trái tim, hắn thâm tình nhìn Từ Tử Du, không sai! Chính là y! Từ Tử Du nhất định là được vận mệnh gửi đến để trở thành ―

― một trong những ái nhân của hắn!!!