Luật Công Bằng

Chương 7



7.

Tôi sững sờ.

Đúng sai đã quá rõ ràng, mẹ tôi, em tôi, tất cả họ hàng ở quê tôi hợp sức lừa tôi. Trần Quân còn cảm thấy tôi nên xin lỗi.

Tôi đã nghĩ đến việc gia đình ruột thịt đâm dao vào người tôi, nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến người bạn trai tôi chọn lại cắt đứt sợi dây cuối cùng.

Người bạn trai thế này, không cần cũng được.

Tôi mặc kệ anh ta, quay người đi thẳng ra cửa.

Trần Quân đuổi theo. Anh ta ngăn tôi lại, tựa như quyết tâm khuyên tôi hồi tâm chuyển ý.

“Cô mới mất chồng, em mất ba, những lúc thế này cần nương tựa nhau, tại sao em còn ăn nói khó nghe như vậy? Đừng làm loạn nữa, chúng ta quay về xin lỗi.”

Tuyệt vời.

Vì vấn đề với gia đình mình, tôi không giỏi xử lý với các quan hệ thân mật, bạn trai cũng tìm rồi chia tay, chia tay rồi tìm. Duy trì tình yêu với Trần Quân được nửa năm, tôi còn tưởng mình đã tìm được người thực sự phù hợp. Nhưng không thể nào ngờ, chỉ gặp một việc quan trọng thì đã lộ rõ giá trị quan chúng tôi khác biệt.

Tôi nhìn Trần Quân từ đầu đến chân. “Anh nhìn rõ vị trí lập trường của mình được chứ? Anh chỉ là bạn trai tôi, cho dù là chồng tôi anh cũng không thể can thiệp chuyện tôi với cha mẹ tôi. Hơn nữa, đừng thuyết phục người khác làm người tốt khi anh chưa từng chịu đựng những đau khổ của họ. Bây giờ anh chỉ nhìn thấy mẹ tôi khó chịu, anh có nghĩ đến việc bà ấy bất công như vậy thì tôi đau khổ thế nào không?”

Trần Quân dường như lại hoàn toàn không hiểu, còn khăng khăng: “Cô bất công thì chúng ta có thể sửa sai cho bà. Trên đời này không có cha mẹ sai.”

Đây là câu tôi căm hận nhất trong đời. Cứ như thể yêu ma quỷ quái, phủ lên lớp da người thì biến thành người.

Trần Quân sinh ra trong gia đình hòa thuận hạnh phúc, học hành công việc xuôi gió thuận nước. Anh ta không hiểu sự vất vả của tôi, tôi cũng không cần anh ta hiểu -- nhưng hãy tôn trọng tôi, đừng nghi ngờ về quyết định của tôi, điều đó khó làm lắm sao?

Tôi cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, gắng gượng nói: “Sự khác biệt về giá trị quan của chúng ta quá lớn, còn ở chung rất phiền. Trần Quân, chúng ta chia tay đi.”

Trần Quân nóng nảy. “Hứa Thiến, sao em không biết tốt xấu vậy? Chia tay là lời tùy tiện nói ra sao? Lòng anh chỉ toàn nghĩ cho em, ngàn dặm xa xôi đến đây, còn mua rượu mua thuốc chính là muốn làm tròn lễ nghĩa. Sau này chúng ta kết hôn không cần cô chúc phúc sao? Bây giờ anh giúp em hóa giải mâu thuẫn gia đình không phải rất tốt sao?”

Nói đúng.

Thời gian, công sức, Trần Quân trả giá không ít. Nhưng từ đầu tới cuối, người cảm động chỉ có mình anh ta.

Tôi lấy di động, chuyển cho Trần Quân 10.000, “Tôi không lợi dụng anh. Tiền chi phí đi lại và tiền quà tặng, tôi trả lại anh.”

Xưa nay tôi ghét dây dưa lằng nhằng, quyết định đã nói ra không rút lại.

Sau đó Trần Quân gọi tôi rất nhiều cuộc điện thoại. Tôi không quan tâm.

Cuộc đời tôi 20 năm đầu đã không ra gì. Người tôi yêu vốn không nhiều. Bây giờ lại ít đi một người, có điều không quan trọng.

Tôi có thể yêu bản thân mình nhiều hơn.