Luật Ngược Thế Cờ

Chương 1



01

Sau khi bỏ học cấp 3, trong một lần làm việc bán thời gian tôi có cơ hội gia nhập vào giới giải trí.

Tôi đã mất ba năm để từ một kẻ vô danh trở thành người có chút danh tiếng.

Trong thời gian này, tôi trân trọng tất cả các cơ hội.

Tham gia vào các bộ phim truyền hình, dù cho nhân vật lớn hay nhỏ, tôi đều dành thời gian suy nghĩ gấp ba hoặc năm lần để đạt được hiệu quả tốt nhất.

Tham gia chương trình tạp kỹ, tôi xem mặt đoán ý, vừa kiềm chế vừa cởi mở.

Dần dần, việc tôi là người nghiêm túc, khiêm tốn, không đi đường lưu lượng cũng được lan truyền.

Cũng có đạo diễn chủ động tìm tới cửa, tôi cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.

Tôi đang ở trong một buổi phỏng vấn phim điện ảnh cấp S, đây cũng là lần đầu tiên gặp Sở Ngọc.

Anh ta ngồi ở giữa, thờ ơ rũ mắt xuống.

Khí chất thanh lãnh kiêu ngạo trời sinh khiến người ta chú ý.

Sở Ngọc, tiểu thiếu gia tập đoàn Sở thị, ảnh đế Tam Tê* trẻ tuổi nhất trong giới giải trí.

*Các ngôi sao đã phát triển rất tốt trong cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát. (baidu)

Nam chính của bộ phim.

Cũng chỉ có anh ta mới có thể quyết định nhân vật nữ chính.

Tôi cúi đầu, che giấu nội tâm đang cực kỳ kích động.

Sau khi cuộc phỏng vấn bắt đầu, tôi đã diễn xuất ngẫu nhiên trong mười lăm phút theo yêu cầu của đạo diễn.

Tôi đóng vai một cô gái bị bắt nạt.

Từ bị bắt nạt, bị sỉ nhục đến bị thôi học.

Cô ấy chịu đựng tất cả, âm thầm bày mưu tính kế, cuối cùng khiến cho kẻ bắt nạt sống không bằng c.h.ế.t.

Lúc tôi diễn, Sở Ngọc dần dần thu hồi thái độ thờ ơ, trở nên nghiêm túc.

Tôi sẽ thu hết tất cả vào mắt.

Sau khi kết thúc, đạo diễn mở miệng hỏi: "Vì diễn xuất, cô có thể từ bỏ cái gì?"

Tôi trầm ngâm một lát, trả lời:

"Thời gian."

Đạo diễn sửng sốt: "Chỉ có thời gian?"

Sở Ngọc nhíu mày, mang theo một chút hoang mang.

Tôi mỉm cười, đưa ra lời giải thích:

"Tiền bạc cho tôi sự sống, mà chỉ khi tôi còn sống mới có thể dâng hiến hết thời gian cho diễn xuất."

Người phỏng vấn trước đó, từ bỏ địa vị, tiền bạc, thậm chí cả cuộc sống.

Có vẻ như câu trả lời này của tôi, có chút độc đáo.

Cũng trung thực và thú vị.

Đây cũng là do tôi tiêu một số tiền lớn mới biết được phong cách mà Sở Ngọc thích.

Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, tôi mở cửa chuẩn bị rời đi.

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Sở Ngọc: "Cô tên là gì?"

Đôi mắt tôi lướt qua một tia như dự kiến, quay đầu lại mỉm cười:

"Tôi là Mạnh Dung."

Con cá, đã cắn câu.

02

Chẳng bao lâu tôi nhận được tin tức về cuộc phỏng vấn.

Nhưng lại không phải là nữ chính.

Mà là nữ phụ.

Người đại diện giải thích cho tôi qua điện thoại: "Nữ chính vốn là em, nhưng mà, Trần Tuế Hàn tìm tới Sở Ngọc, em cũng biết quan hệ của hai người bọn họ rồi đó...".

Những lời còn lại chưa nói ra, nhưng tôi đã hoàn toàn hiểu hết.

Trần Tuế Hàn, Sở Ngọc.

Một người là ảnh đế, một người là ảnh hậu.

Là kim đồng ngọc nữ được mọi người biết đến trong giới giải trí.

Huống chi, Sở Ngọc thích Trần Tuế Hàn nhiều năm.

Tôi không ngạc nhiên khi thua cô ta.

Người đại diện cẩn thận hỏi: "Tuy rằng là nữ phụ, nhưng chị đã xem qua kịch bản, thiết lập của em không tệ, em có muốn nhận hay không—— "

Tôi không cần suy nghĩ gật đầu: "Đương nhiên, có thể hợp tác với Sở Ngọc, là chuyện mà em tha thiết mong muốn."

Huống chi mục đích vốn có của tôi, cũng không phải là phiên vị.

Mà là bản thân Sở Ngọc.

Hơn nữa nhiều năm không gặp Trần Tuế Hàn, cô ta còn có thể nhận ra tôi hay không đây.

Chắc là quên rồi đi.

Dù sao, cô ta cũng tự cho mình là cao quý, làm sao có thể nhớ tới kẻ hèn hạ như bùn là tôi đây.

Cho nên trước kia cô ta sẽ cười to buộc tôi quỳ xuống, sau đó cầm đao, một đao, một đao, lại một đao, rạch trên mặt tôi.

03

Gặp lại Sở Ngọc, là tại hội thảo do đạo diễn tổ chức.

Mà nữ chính lại không có ở đây.

"Hôm nay Tuế Hàn phải đi tham gia lễ trao giải, nhất thời sẽ không kịp tới."

Người đại diện của Trần Tuế Hàn là chị Hoa cười đến lấy lòng, giải thích: "Đạo diễn Vương, tôi sẽ thay cô ấy tham gia hội thảo này."

Đạo diễn Vương lại hừ lạnh một tiếng: "Đúng là tên tuổi lớn có khác."

Đạo diễn Vương, ông trùm ngành công nghiệp.

Ghét các diễn viên không chuyên nghiệp nhất.

Nếu như là người khác, nể mặt Sở Ngọc, sẽ bỏ qua việc này.

Nhưng đạo diễn Vương lại không lưu tình với cô ta.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức cứng đờ.

Chị Hoa càng lúng túng đến mức đứng ngồi không yên.

Cuối cùng vẫn là Sở Ngọc mở miệng phá vỡ bế tắc: "Đạo diễn Vương, bắt đầu trước đi."

Tôi nghiêng đầu liếc Sở Ngọc, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai không chút thay đổi của anh ta mơ hồ mang theo một chút cầu xin tha thứ.

Đạo diễn Vương nhìn Sở Ngọc một cái, lông mày gắt gao nhíu lại.

Bầu không khí càng thêm bế tắc.

Lúc này, tôi đột nhiên cười mở miệng nói: "Đạo diễn Vương, lễ trao giải lần này ở nước M, cô Trần lại được đề cử ảnh hậu, không đi thật sự không thích hợp."

Tất cả mọi người nhìn qua.

Đạo diễn Vương vẫn giữ vẻ không đồng tình.

Ý cười của tôi càng sâu, đúng lúc đề nghị: "Chỉ là, lễ trao giải này cũng đã kết thúc, không bằng chúng ta gọi video để cô Trần cũng có thể trực tiếp tham gia hội thảo đi."

Đề nghị này, ngược lại được đạo diễn Vương tán thành.

"Tuế Hàn."

Sở Ngọc dịu dàng nhìn Trần Tuế Hàn trong ống kính.

Trần Tuế Hàn thì vẻ mặt hối lỗi xin lỗi mọi người.

Tôi ẩn nấp ở một nơi máy ảnh không thể quay được, đôi mắt hơi nheo lại.

Cuối cùng, đạo diễn Vương đã hết giận, hội thảo cũng kết thúc thuận lợi.

Trong phòng hóa trang, người đại diện đau đớn mắng: "Sao em lại ngốc như vậy, tại sao lại nói chuyện giúp Trần Tuế Hàn, nói không chừng đạo diễn Vương trong cơn giận dữ, đá cô ta thì không phải em sẽ thành nữ chính sao? Thật ngốc!"

Tôi liếc chị ấy một cái, giọng điệu thản nhiên: "Người ngốc, là chị mới đúng."

Không ai biết, đạo diễn Vương là chú họ của Sở Ngọc.

Chuyện này cũng được giấu kín.

Tôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để biết.

Sở Ngọc ở đây, Đạo diễn Vương sẽ không thật sự đá Trần Tuế Hàn ra ngoài.

Đúng lúc này, cánh cửa bị gõ.

Mở cửa ra, ngoài cửa lại là Sở Ngọc.

Vẻ mặt có chuyện muốn nói.

Người đại diện thức thời rời đi.

Sở Ngọc mới nhìn về phía tôi, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay, cám ơn cô đã giúp Tuế Hàn giải thích."

Tôi nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Vậy đại ảnh đế muốn cảm ơn em như thế nào đây?"

Anh ta sửng sốt, sắc mặt lạnh xuống: "Cô muốn cái gì? Phim truyền hình, tạp kỹ hay là đại ngôn ——"

Tôi phụt một tiếng bật cười, vươn tay nhẹ nhàng lắc lắc.

"Không bằng, anh mời em ăn một bữa cơm đi, chúng ta coi như đã thanh toán."

Sở Ngọc không nghĩ tới yêu cầu lại đơn giản thế này.

"Ăn cơm đơn giản vậy thôi?"

“Đơn giản sao? Đó chính là điều em muốn thôi.”

"Dù sao những thứ vừa rồi anh nói, em cũng có thể tự lấy được, nhưng mà…"

Tôi cười đến hài hước, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc: "Ăn cơm với ảnh đế Tam Tê, cũng không phải là chuyện em cố gắng là được, còn cần Đại ảnh đế anh nể mặt."

Lời này mang theo vài phần nghịch ngợm nói đùa.

"Cô nói chuyện thật thú vị."

Sở Ngọc không khỏi lộ ra vài phần ý cười: "Được, tôi đi lái xe."

Tôi mỉm cười và gật đầu.

Ở sau lưng nhìn bóng lưng anh ta, ý cười đột nhiên rút đi.

Bối cảnh Sở Ngọc hùng hậu, mọi người đều không tự giác cẩn thận khi giao lưu với anh ta.

Sợ đắc tội với anh ta.

Rất ít người có thể đùa giỡn với anh ta một cách tự nhiên như vậy.

Tất nhiên anh ta cảm thấy thú vị.

Nhưng đây chỉ mới thú vị, còn lâu mới đủ.

04

Tôi thu dọn kịch bản xong, vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy xe của Sở Ngọc chạy tới trước mặt tôi.

Tôi mỉm cười hỏi: "Em có thể ngồi ghế phụ không?"

Sở Ngọc nhướng mày trêu chọc: "Đương nhiên, ngồi ghế sau là muốn coi tôi thành tài xế à?"

Ý cười của tôi càng sâu, ngồi trên ghế phụ.

Quay đầu nhìn anh ta, vô tội chớp chớp mắt: "Em nào dám, huống chi làm gì có tài xế nào nổi tiếng như vậy."

Anh ta mỉm cười,như thể không làm gì được tôi.

"Đi đâu ăn?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Tìm một đầu bếp riêng đi, bằng không bị paparazzi chụp được sẽ không tốt cho chúng ta."

Nghe vậy, anh ta kinh ngạc nhìn tôi một cái, tựa như không ngờ tôi nói như vậy.

"Chúng ta?".

Tôi "Hừ" một tiếng, tới gần anh ta thêm một chút, bất mãn trừng mắt nhìn anh ta:

“Sao đấy? Chẳng lẽ bởi vì thực lực của em không bằng đại ảnh đế, nên sẽ không ảnh hưởng tới em sao? Bây giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến, cũng không muốn truyền tai tiếng với anh đâu, bằng không sẽ bị fan của anh xé ta.n x.ác mất."

Giọng nói của tôi ngọt ngào, vừa ra vẻ cao ngạo vừa mang theo vài phần hờn dỗi, lại càng giống như làm nũng.

Sở Ngọc không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ.

Giơ tay lên và đầu hàng tôi:

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi."

Lúc này tôi mới hài lòng ngồi trở về.

Anh ta hỏi: "Đại minh tinh có đề nghị nào không?"

Tôi không cần suy nghĩ mà trả lời: "Phồn Hoa Cư đi, không gian đẹp, đồ ăn cũng rất ngon."

Sở Ngọc sửng sốt, lập tức kinh ngạc nhìn về phía tôi:

"Cô cũng thích Phồn Hoa Cư?"

Phồn Hoa Cư chỉ là một nhà hàng bình dân nhỏ, ẩn sâu trong con hẻm nhỏ, không có chút danh tiếng nào.

Không ai có thể liên tưởng Sở Ngọc với nhà hàng nhỏ kia.

Nhưng trong quá trình điều tra, tôi lại nhìn thấy hình ảnh Sở Ngọc ra vào nhà hàng nhỏ này rất nhiều lần.

Anh ta rất thích nó.

Vì vậy, tôi đã đến Phồn Hoa Cư nhiều lần, làm quen với vị trí, quen với các món ăn, thậm chí còn trở thành bạn bè với bà chủ nhà hàng.

Chính là vì ngày hôm nay.

Nhưng trên mặt, tôi lại vờ vui vẻ nở nụ cười: "Tiền bối cũng thích sao? Thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, trước đây tôi rất thích đến đó ăn, nhưng Tuế... bạn của tôi không thích lắm, nên tôi hiếm khi đến đó một mình."

Sở Ngọc nói xong lời cuối cùng, nụ cười dần dần phai nhạt.

Trần Tuế Hàn đương nhiên không thích.

Từ nhỏ Trần Tuế Hàn đa thích những thứ hoa lệ cao quý.

Theo suy nghĩ của cô ta thì nhà hàng bình dân sẽ làm hạ thấp phong cách của cô ta.

Tuy nhiên, may mắn là cô ta không thích nó.

Tôi vỗ vỗ bả vai Sở Ngọc, nhẹ nhàng cười nói: "Lần sau tiền bối cần cộng sự, thì gọi em nhé."

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt ngẩn ra.

Ánh đèn trên cao mờ mờ, khuôn mặt của tôi được bao phủ dưới ánh đèn, ý cười đẹp đến mờ ảo, lại càng thêm dịu dàng.

Anh ta thấp giọng ừ một tiếng.

Xem như đồng ý.

Tôi rũ mi mắt xuống, che đi ý cười lạnh như băng trong mắt.

Trong chốc lát, chúng tôi đã đến đích.

Tôi quen thuộc chào hỏi bà chủ, thuận miệng gọi đồ ăn, xua tan hoài nghi cuối cùng của Sở Ngọc.

Anh ta phát hiện ra rằng sở thích của chúng tôi có nhiều điểm tương đồng.

Gu âm nhạc của chúng tôi cũng "ngẫu nhiên" giống nhau.

Thậm chí, quan điểm của chúng tôi về một số vấn đề cũng hoàn toàn hài hòa.

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ.

Từng chút lại từng chút tò mò.

Tôi nhìn đôi mắt càng ngày càng sáng của Sở Ngọc, ý cười càng sâu.

Mau chú ý tôi đi.

Chú ý tôi nhiều hơn rồi thích tôi.

Mới không uổng phí cục diện tôi đã mất ba năm để dàn dựng