Luật Ngược Thế Cờ

Chương 4



14

Sau khi vết đỏ trên mặt tôi tiêu tan, tôi lập tức tranh thủ thời gian quay bổ sung những cảnh còn sót lại trước đó, chỉ còn vài cảnh nữa là kết thúc, phim cũng sắp đóng máy rồi.

Cơ bản đều những cảnh phối hợp của nam nữ chính.

Tôi ngồi quan sát ở một bên, quan hệ với mọi người càng thêm thân thiết, Trần Tuế Hàn càng oán giận, trạng thái lại càng kém.

Cuối cùng có một ngày, Đạo diễn Vương không thể nhịn được tức giận mắng ——

"Một cảnh quay đơn giản như vậy mà cô quay lại hai mươi lần! Còn không tìm được cảm xúc chính xác, rốt cuộc cô có biết diễn không vậy!"

Trần Tuế Hàn cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi...".

Đạo diễn Vương hừ lạnh một tiếng: "Xin lỗi có ích lợi gì! Thay vì tốn công đi đường ngang ngõ tắt, không bằng nhìn xem Mạnh Dung người ta diễn như thế nào học hỏi ra sao, người ta dành hai mươi tiếng mỗi ngày để đọc kịch bản xem lời thoại, lần nào cũng quay một lần là qua."

Lời này chỉ thiếu không nói thẳng ra tôi bị dị ứng là do Trần Tuế Hàn hại thôi.

Sắc mặt Trần Tuế Hàn lập tức âm trầm xuống.

Đạo diễn Vương lại không chút khách khí, chống lưng phát tiết cảm xúc: "Còn cô thì sao, quay phim mà suốt ngày xin nghỉ, không phải mệt mỏi nghỉ ngơi thì là tham gia chương trình tạp kỹ nhảm nhí gì đó, bị va chạm một chút cũng phải đăng weibo kể khổ, phim còn chưa chiếu, mà đã bị treo lên mắng mấy chục ngàn lần rồi! Cô có thể diễn thì diễn, không thể diễn thì c. ú.t, tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng chả thèm đâu."

Lời này vừa nói ra, Trần Tuế Hàn cũng quên luôn tức giận, nhìn về phía Sở Ngọc giống như cầu cứu.

Sở Ngọc đỡ trán thở dài, còn chưa kịp nói gì, đạo diễn Vương lại mắng “bùm bùm” tiếp: "Cô kêu cậu ta làm gì? Cậu ta cho cô diễn vai nữ chính còn chưa đủ, cô còn muốn để cậu ta nam giả nữ diễn thay cô luôn hả! Suốt ngày A Ngọc A Ngọc, cậu ta là cha cô hay là mẹ cô, chuyện gì cũng để cậu ta xử lý dùm, cô thật sự cho rằng mình đã vào nhà họ Sở rồi sao, ai cũng phải chiều theo ý cô hả!"

Tất cả mọi người đều ra vẻ xem kịch hay.

"Tôi tôi tôi...".

Trần Tuế Hàn vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhìn trái nhìn phải, ôm mặt khóc rời khỏi trường quay.

Đạo diễn Vương vẫn không chịu buông tha cho cô ta: "Khóc khóc, đúng là không có mệnh công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa không nhẹ!"

Dứt lời, ông ấy lại nhìn về phía Sở Ngọc, tức giận hừ một tiếng: "Sở Ngọc, tôi thật sự không muốn nói đâu, nhưng ánh mắt nhìn phụ nữ của cậu kém thật đấy, người tốt ở trước mắt cậu, cậu lại không thèm nhìn mà cứ thích nhặt rác ăn, còn ăn đến ngon lành."

Sở Ngọc lại chỉ lo lắng nhìn về phía Trần Tuế Hàn rời đi, nhấc chân muốn đuổi theo.

Nhưng một giây sau, đạo diễn Vương lại nhìn về phía tôi, tươi cười đầy mặt: "Mạnh Dung, đến đây, cho mọi người xem thế nào là một diễn viên giỏi đi."

Thái độ khác biệt này.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi che miệng cười khẽ, đùa giỡn: "Đạo diễn Vương thật khéo khen, vai diễn của tôi đã xong rồi, muốn không trả tiền thì cứ nói thẳng, còn đội mũ cao cho tôi là muốn tôi phải xấu hổ rời đi đúng không."

Đạo diễn Vương cũng hào phóng vẫy vẫy tay: "Thêm tiền thêm tiền, có tiền cũng dễ nói chuyện hơn."

Tinh thần tôi lập tức phấn chấn, đứng lên: "Được, vậy cứ để tôi ra tay."

Cứ thế một chọi một, không khí trường quay thoáng cái thoải mái hơn.

Sở Ngọc nhìn tôi một chút, lại nhìn cách đó không xa, cuối cùng vẫn ngồi trở về.

Không đi.

Tôi thay trang phục thái tử phi trong phim, đứng ở trên thành lầu cao cao, ánh mắt thương cảm nhìn về phía Thái tử dưới lầu.

"Điện hạ, vì sao người lại không muốn nhìn thần thiếp, thần thiếp rất yêu người mà, yêu đến sắp c.h.ế.t..."

Thái tử lại mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

Dường như không chút động lòng.

Tôi cười tươi sáng: "Quên đi, c.h.ế.t cũng tốt, ch.ế.t rồi sẽ không đau lòng nữa."

Sau đó, nhảy xuống.

Bóng hồng tựa như một chú bướm gãy cánh, theo gió, rơi xuống đất.

Bụi bặm văng lên khắp nơi.

Thái tử tê tâm liệt phế nhào tới:

“Đừng mà!."

Ôm Thái tử phi cả người đầy máu vào trong ngực, không chỉ an ủi mình mà còn là an ủi người phụ nữ trong ngực:

"Vãn Vãn, không sao đâu——"

Tôi khóc ra m.á.u tươi, cố sức giơ tay lên, chậm rãi phác họa đường nét thái tử, giọng nói lại kiên định: "Điện hạ, thiếp đau quá, kiếp sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Tôi mỉm cười.

Tay vô lực buông xuống.

Tuyên bố cái chết của t.ô.i.

Cả người Thái tử run rẩy không ngừng, gào thét hết lần này đến lần khác:

"Không cần nhắm mắt, đừng c.h.ế.t, đừng c.h.ế.t——"

Trong lời nói đau lòng muốn c.h.ế.t, quanh quẩn khắp trường quay.

Một số nữ sinh không nhịn được đỏ mắt.

Cho đến khi, đạo diễn Vương vỗ vỗ:

“Cắt!”

Tuyên bố kết thúc vở kịch.

Nhưng Sở Ngọc lại chậm chạp không buông tay, ngược lại càng ôm càng chặt.

Tôi không nhịn được nhẹ giọng nói: "Tiền bối, có thể buông tay rồi."

Sở Ngọc sửng sốt, cúi đầu nhìn tôi, mới từ trong bi kịch lấy lại tinh thần lại.

Anh ta vội vàng đỡ tôi dậy, tôi mỉm cười cảm ơn, lui về phía sau đến khoảng cách an toàn.

Lúc này đạo diễn Vương cười tủm tỉm đi tới: "Nhìn ra sự khác biệt đi."

Sở Ngọc không nói một tiếng, ánh mắt lại gắt gao khóa chặt trên người tôi.

Đạo diễn Vương cười càng vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Sở Ngọc, đừng mở to mắt vô ích."

Tôi thu hết thảy vào trong tai, xoay người rời đi, lại nhìn thấy Trần Tuế Hàn ở trong góc.

Ánh mắt cô ta ghen tị lại oán giận trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt tú mỹ bởi vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo.

Giống hệt cô gái trong ấn tượng của tôi.

Đó mới là cô ta.

Trần Tuế Hàn.

Lâu rồi không gặp cô.

15

Mà Trần Tuế Hàn tới tìm tôi, nhanh hơn tôi tưởng tượng.

Vừa gặp mặt, cô ta đã ném một cái thư mục đến trước mặt tôi, cười lạnh nói: "Khương Niệm, không nghĩ tới mày lại giấu kỹ như vậy! Mày phẫu thuật thẩm mỹ vào giới giải trí chính là vì trả thù tao đúng không?"

"Trả thù cô?"

Tôi không chút để ý lật xem tư liệu, nhìn tư liệu cuộc đời tôi, trên đó ghi lại cách tôi phẫu thuật thẩm mỹ, tiến vào giới giải trí.

Cuối cùng mắt tôi dừng lại bức ảnh trên trang chủ rất lâu.

Đó là tôi năm lớp 11.

Ngây ngô, hèn nhát đối mặt với ống kính để lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Quá lâu, thậm chí tôi còn quên mất dáng vẻ ban đầu của mình.

Tôi khép tư liệu lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ cười nói: "Tôi vào giới giải trí là bởi vì tôi thích diễn xuất, rất thú vị, hơn nữa tôi rất có thiên phú."

Trần Tuế Hàn lại khinh thường lý do của tôi, lạnh lùng nói: "Khương Niệm! Dù cho mày muốn làm cái quỷ gì, từ nay về sau c.ú.t khỏi giới giải trí, không được xuất hiện trước mặt Sở Ngọc nữa, bằng không...".

Cô ta lấy ra một cái USB đặt ở trước mặt tôi, giọng điệu mang theo uy hiếp: "Hình ảnh video trong quá khứ của mày, tao sẽ công bố hết cho công chúng, để cho mày thân bại danh liệt!"

Tôi biết, usb ghi lại cuộc sống trung học khốn khổ của tôi, sự chật vật, hèn mọn của tôi.

Một khi công bố công khai, tất cả mọi thứ tôi khổ sở xây dựng sẽ mất hết.

Nhưng tôi lại không hề sợ hãi, cười tươi sáng: "Được thôi, vậy cô công bố đi, cô nói cho mọi người biết tôi phẫu thuật thẩm mỹ, còn tôi sẽ nói cho họ biết vì sao tôi phẫu thuật thẩm mỹ, nói cho mọi người biết nữ thần dịu dàng thiện lương trong lòng bọn họ đã bắt nạt tôi như thế nào."

"Cô dám không?"

Trần Tuế Hàn tức giận đập mạnh bàn: "Khương Niệm, mày cho rằng điều mày nói sẽ có người tin tưởng sao, trong video cũng không có mặt của tao ——"

Tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, mặt không chút thay đổi:

"Vậy tôi sẽ chờ cô công bố trước mọi người."

Dứt lời, tôi nghênh ngang rời đi.

16

Sự khinh thường của tôi triệt để chọc giận Trần Tuế Hàn.

Ngay sau đó, một đoạn video đã gây sốt cộng đồng mạng.

Trong video, tôi ngây ngô nhút nhát đối mặt với ống kính, giới thiệu tên của tôi:

"Xin chào mọi người, tôi là Khương Niệm."

Sau đó ống kính vừa chuyển, tôi đổi tên đổi họ, khuôn mặt tinh xảo, tiến vào giới giải trí:

"Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Dung."

Lúc đầu tất cả mọi người cảm thấy đó chỉ là một video đùa vui, nhưng rất nhanh, giám định ADN cũng được tung ra.

Khương Niệm chính là Mạnh Dung.

Trong một khoảnh khắc, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ của tôi lan truyền khắp mạng.

Hàng chục ngàn người đã đổ xô vào Weibo của tôi để chỉ trích và b.ạ.o.l.ự,c. mạng với tôi.

Tôi đã trở thành một kẻ đam mê phẫu thuật thẩm mỹ.

Mà đạo diễn Vương từng nói, quyết không cho phép bất kỳ người nào phẫu thuật thẩm mỹ quay phim của ông.

Vì vậy, rất nhiều người hâm mộ trên mạng đã buộc đạo diễn Vương phải xóa tất cả các cảnh của tôi, nếu không sẽ tẩy chay bộ phim của ông.

Từ đầu đến cuối tôi không nói bất cứ điều gì.

"Khương Niệm, tao đã sớm nói với mày, không nên chọc giận tao, hiện tại là kết cục của mày."

Đầu dây bên kia, lời nói lạnh như băng khinh thường của Trần Tuế Hàn truyền đến.

Tôi cúp máy.

Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngọc không mời mà đến.

Mặt anh ta lạnh như băng nhìn chằm chằm tôi, chất vấn: "Trên mạng nói đều là sự thật sao?"

Tôi thẳng thắn: "Đúng, tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ."

Sắc mặt Sở Ngọc càng thêm khó coi.

Có lẽ là cảm thấy khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh ta là giả mạo, tôi đã lừa dối anh ta.

Tôi nhìn anh ta, đột nhiên cười cười, hỏi ngược lại: "Tại sao anh không hỏi, vì sao tôi lại phẫu thuật thẩm mỹ?"

Sở Ngọc cau mày.

Hình ảnh và video của tôi được đặt trước mắt anh ta.

Sau khi anh ta lật xem, vẻ mặt không thể tin được, tôi gằn từng chữ nói:

"Bị Trần Tuế Hàn anh yêu nhất một đ.a.o lại một đ.ao r.ạ.c…h vào mặt, anh hài lòng chưa?"

Hai tay anh ta khẽ run rẩy: "Cô ấy... Tại sao cô ấy lại đối xử với em như vậy?"

"Sở Ngọc, anh có biết cảm giác bị d.ộ.i nước đá không? Anh có biết cảm giác mình bị nhốt trong tủ cả ngày, vừa đen vừa đói thở không nổi là thế nào không?"

Ánh mắt anh ta ngẩn ra.

"Tôi bị ép ăn từng miếng từng miếng dâu tây, cũng bởi vì cảnh tôi khó thở vì dị ứng làm cho cô ta thấy vui vẻ.”

"Tôi bị h.ủ.y dung, cha mẹ tìm đến trường tôi theo học, trường học lại nói vết thương của tôi là tôi tự làm ra, cũng bởi vì hội đồng trường là cha của Trần Tuế Hàn.”

"Cho nên, tôi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi muốn sống lại cuộc đời của mình, chẳng lẽ có gì sai sao?"

Tôi cười nhạo một tiếng, nụ cười treo trên mặt nhưng nước mắt lại không kìm được: "Tôi muốn dựa vào nỗ lực của mình, sống cuộc sống tôi muốn, tôi muốn quên đi tất cả quá khứ, vì sao phải lật ra lại để tra tấn tôi!"

Trên gương mặt tuấn mỹ của Sở Ngọc, xuất hiện vẻ mặt thương tiếc đau lòng, đưa tay muốn tới gần tôi.

Tôi thuận thế tựa vào trong ngực anh ta, giọng nghẹn ngào khàn khàn:

“Vì sao... Vì sao không chịu buông tha cho tôi...".

Thật làm người đau lòng.