Lục Đại Thần Phù

Chương 16: Bắc nhã đại sư



Thành chủ Dư Tùng Hải mười năm trước đã vượt qua Cương Nguyên Cảnh đỉnh phong, trở thành cường giả Phản Hư Kỳ, được mọi người công nhận là đệ nhất nhân Thành Linh Hư.

Hổ phụ vô khuyển tử, Dư Tùng Hải có hai người con, một trai và một gái, cả hai đều có thiên phú về mặt tu luyện. Đặc biệt là Dư Tùng Vận, 8 tuổi Tôi Thể, 13 tuổi Luyện Khí, 19 tuổi đạt tới Luyện Khí Đệ Tứ Tầng, so với Âu Gia Song Kiệt chỉ có hơn chứ không có kém.

Lúc này trong phòng đang có ba người, hai ngồi, một đứng. Người đứng mặc hắc bào, thân hình cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng là một cận vệ.

Nhìn vị trí đứng, có thể thấy hắn đang bảo vệ cho vị nam tử ngồi phía trước. Gã nam tử tay cầm ly rượu, khuôn mặt hắn anh tuấn bất phàm, đủ để khiến bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải loạn nhịp.

Hắn chính là con trai của thành chủ, Dư Tùng Vận.

Mà đối diện hắn lại là một vị trung niên mặc áo bào màu vàng, trên tay áo có thêu hai chiếc búa lớn, khuôn mặt lão có ba chòm râu, được cắt tỉa hết sức gọn gàng: . Thử‎ đọc‎ t𝑟𝐮𝙮ệ𝙣‎ khô𝙣g‎ q𝐮ả𝙣g‎ cáo‎ tại‎ {‎ T𝑟𝗨mT𝑟𝐮𝙮‎ ệ𝙣.𝘷𝙣‎ }

"Nữ nhân này quả thật rất có tư vị, có điều nếu ta nhìn không nhầm, điệu múa vừa rồi chính là "Ma Thiên Vũ", một bộ vũ kỹ của Thiên Nguyệt Giáo" - Vị trung niên vừa vuốt râu vừa nhận xét.

Thiên Nguyệt Giáo là một trong Liên Minh Tứ Trụ, tại mỗi vương quốc đều có phân bộ của nó, điểm đặc biệt của giáo phái này là chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp.

Dư Tùng Vận mân mê ly rượu trên tay:

"Ta cũng từng nghe phụ thân nhắc về "Ma Thiên Vũ", nghe đồn nữ nhân Thiên Nguyệt Giáo luyện vũ kỹ này đến đỉnh phong, chỉ cần một điệu nhảy cũng khiến đối thủ buông khí giới đầu hàng, điệu múa của người này tuy không tệ, nhưng chưa đến mức khiến ta muốn buông khí giới"

"Nếu đã biết Ma Thiên Vũ, xem chừng nữ nhân này có quan hệ với người của Thiên Nguyệt Giáo"

Dư Tùng Vận từ chối cho ý kiến, liếc mắt nhìn gã nam nhân đứng phía sau. Gã gật đầu, ra hiệu cho tên cận vệ đứng phía ngoài.

"Cô nương, thiếu chủ đang chờ câu trả lời của cô nương" - Gã cận vệ lại hỏi.

Như Nguyệt giương đôi mắt đẹp lên nhìn Dư Tùng Vận, sau đó nhẹ nhàng đáp:

“Được thiếu chủ ưu ái là vinh dự của tiểu nữ, chỉ có điều ba vị công tử kia đều đã đưa ra lời mời, nếu đồng ý với thiếu chủ, chỉ e họ sẽ không vui”

Ý nghĩa trong lời nói của nàng rất rõ ràng, ta không muốn phật lòng ngươi nhưng tam đại gia tộc cũng không dễ đắc tội.

Dư Tùng Vận đặt ly rượu lên bàn, cười mỉm:

“ Cô nương không cần lo lắng, ta nghĩ ba vị công tử đây sẽ không để trong lòng đâu, phải không Vũ Phong, Bắc Nhất?”

Gã dừng lại một lúc, liếc mắt về phía Âu Dương Huyền:

“ Còn ngươi thì sao Dương Huyền?” - Thế hệ này của tam đại gia tộc, chỉ có Âu Dương Huyền là khiến hắn phải bận tâm chút ít.

Âu Dương Huyền cảm thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía mình, nghĩ thầm mấy tên thiên tài này, tên nào cũng giống nhau, rất thích tỏ ra mình trang bức.

Người khác chỉ thấy nữ nhân này xinh đẹp, còn hắn thì ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người nàng từ cách xa một vạn tám nghìn dặm. Hiện tại đã có một tên chủ động đi chịu trận, hắn ngu gì mà không đồng ý, liền xua tay:

"Ngươi cứ việc tùy tiện" - Bộ dáng tỏ rõ ta đây không cần.

Âu Mã Thành đứng cạnh rất không cam lòng, nhưng hắn cũng biết thực lực của Âu gia hiện tại chưa đủ để đối đầu với phủ thành chủ. Âu Dương Huyền đã không phản đối, hắn lại càng không có quyền lên tiếng.

Tam đại gia tộc đều rút lui, xem ra cuộc cạnh tranh này đã có kết quả.

Ngay khi mọi người thầm cảm thán uy danh của phủ thành chủ quá lớn, một bóng người chợt nhảy lên sân khấu, đứng chắn trước mặt Như Nguyệt.

Chỉ thấy người này đeo mặt nạ che lấp nửa khuôn mặt, ánh mắt sáng ngời rất có thần, sau lưng đeo một thanh kiếm, dường như là một vị kiếm tu.

" Cô nương, có muốn uống cùng ta một chén không?"

Giọng điệu của hắn lộ rõ sự tự tin, rõ ràng không coi uy hiếp của Dư Tùng Vận ra gì.

"Láo xược, ngươi là ai, không thấy thiếu chủ nhà chúng ta mời nàng trước sao" - Gã hộ vệ đứng cạnh lập tức quát lớn. Một luồng uy áp của cường giả Luyện Khí Đệ Ngũ Giai phóng ra, hướng thẳng đến kẻ đối diện.

Vị kiếm tu đeo mặt nạ giống như chẳng để tâm, quay người lại nói:

"Thiếu chủ của các ngươi thì thế nào? Bộ hắn to lắm sao?"

Linh lực của hắn cũng phóng ra, đè ép hoàn toàn khí thế ban nãy của tên hộ vệ.

"Ngươi...Ngươi là Luyện Khí Đệ Lục tầng!" - Gã hộ vệ hoảng hốt.

Dù vị kiếm tu này che mặt, nhưng dựa vào dáng dấp và giọng nói cũng có thể thấy hắn còn rất trẻ.

Chí ít không quá hai mươi.

Hai mươi tuổi đạt đến Luyện Khí Đệ Lục Giai, đây là cái khái niệm gì? Đừng nói là Linh Hư Thành, e rằng ngay cả đệ nhất Châu trong bốn Châu là Càn Dương Châu cũng không có.

Chẳng lẽ người này đến từ Hoàng Thất, nhưng người Hoàng Thất đến Linh Hư Thành làm gì?

Gã hộ vệ quay người nhìn Dư Tùng Vận như muốn xin ý kiến. Dư Tùng Vận nhíu mày, hắn đứng dậy nhìn vị kiếm tu:

"Các hạ thực lực bất phàm, không biết có thể xưng danh hay không" - Khí độ của hắn vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì đối phương hơn mình hai cảnh giới mà sợ hãi.

Vị Kiếm Tu chăm chú nhìn Dư Tùng Vận:

" Thường nghe Dư Tùng Hải là đệ nhất nhân của Linh Hư Thành, nhưng xem ra nhi tử của hắn cũng không có gì đặc biệt"

Lời nói vừa phát ra, nhất thời khiến cả Vạn Túy Lâu như hỗn loạn, đây chính là vũ nhục Dư Tùng Vận ngay trước mặt mọi người.

Dư Tùng Vận không nói gì, nhưng trong lòng đã nổi sát cơ. Tuy rằng hắn rất thưởng thức nữ nhân vũ mị kia, nhưng cũng không phải loại vì sắc mà đánh mất lý trí.

Gã kiếm tu này còn trẻ như vậy nhưng thực lực lại bất phàm, nếu nói hắn không có bối cảnh sau lưng thì đánh chết hắn cũng không tin. Dư Tùng Vận vốn định nhường nữ nhân này cho gã, đồng thời thông qua đó thể hiện thiện chí kết giao.

Thế nhưng gã lại trước mặt mọi người nhục mạ mình, với một kẻ tâm cao khí ngạo như Tùng Vận làm sao chịu nổi.

Dư Tùng Vận đang muốn phát tác, liền bị tên cận vệ phía sau ngăn lại:

"Thiếu chủ, xin người bình tĩnh"

"Chẳng lẽ ta phải nuốt mối nhục này?" - Dư Tùng Vận gằn từng chữ.

"Đấu tay đôi với hắn thì không thể, nhưng ta có một kế" - Gã cận vệ nói nhỏ vào tai Dự Tùng Vận, đôi mi của hắn dần nhíu lại.

"Cấp độ của hắn hơn ta hai giai, e rằng thần thức cũng không yếu, chỉ sợ chưa chắc đã hiệu quả"

"Thiếu chủ, chẳng lẽ đã quên đồ vật mà thành chủ giao cho ngài sao?" - Gã cận vệ tiếp tục nói.

Đôi mắt Dư Tùng Vận rực sáng, đúng, cơn nóng giận khiến hắn có chút mất tỉnh táo, hắn dần lấy lại bình tĩnh, mở miệng:

"Vị bằng hữu này nói không sai, so với phụ thân, tại hạ vẫn còn kém quá xa. Có điều chuyện nào ra chuyện đó, các hạ muốn nữ nhân này bồi rượu, ta cũng muốn, không bằng chúng ta làm một cuộc tỷ thí"

"Ngươi muốn so chiêu với ta?"

"Quân tử dùng văn, quân binh mới dùng kiếm. Nơi này quá nhỏ hẹp, không bằng chúng ta so thứ khác"

Dư Tùng Vận vừa nói vừa chắp tay với lão già mặc áo bào vàng.

"Giới thiệu với chư vị, đây chính là Bắc Nhã Đại Sư đến từ Vân Tùng Châu, cũng là một vị Luyện Khí Đại Sư"

Âu Dương Huyền nghe thấy bốn chữ "Luyện Khí Đại Sư" liền thầm chú ý.

Luyện Khí, Luyện Đan, Chế Phù chính là ba nghề nghiệp phổ biến nhất tại Thiên Khuyết Đại Lục. Bản thân ba nghề này cũng có phân cấp bậc, bắt đầu từ Học Đồ, tiếp đến là Chính Sư, Đại Sư, Tông Sư và Đại Tông Sư.

Phía trên đương nhiên vẫn còn các cấp độ khác, nhưng với người ở Linh Hư Thành, Đại Sư đã là cấp độ rất cao rồi. Không ngờ phủ thành chủ lại có thể quen biết với một vị Luyện Khí Đại Sư.

Dư Tùng Vận nói tiếp:

"Lần này Đại Sư đến đây, vừa hay mang theo một đồ vật thích hợp cho chúng ta tỷ thí, mời Đại Sư"

Vị trung niên tên Bắc Nhã lập tức nhảy xuống sân khấu, sau đó lôi ra từ trong nhẫn trữ vật một tấm bia kim loại.

"Vật này có lẽ các ngươi không nhiều người biết, nhưng đây chính là Bia trắc thí, được chế tạo dành cho các Chế Phù Sư"

Bia trắc thí? Đám đông tò mò nhìn đồ vật trước mắt. Chỉ thấy tấm Bia dài hơn hai mét, phía trên có gắn rất nhiều tấm kim loại nhỏ.

" Ai cũng biết Chế Phù Sư đòi hỏi rất cao về thần thức. Chỉ có thần thức đạt đến mức độ nhất định mới có thể trở thành Chế Phù Sư. Mặt bia này lắp đầy những tấm chắn, có tác dụng ngăn cản thần thức xâm nhập. Tổng cộng có 4 hàng, mỗi hàng 16 tấm, vị chi là 64 tấm"

Lão chỉ vào tấm bia rồi nói tiếp:

"Phía sau mỗi tấm chắn ta có dùng sơn phù đặc biệt để viết chữ. Mỗi tấm chắn là một chữ, cũng có tấm chắn không có chữ nào. Trên thực tế tổng số chữ được viết là hai mươi tám. Như vậy mỗi hàng sẽ có 7 ô có chữ và 9 ô trống không"

"Luật thi đấu rất đơn giản, các ngươi dùng thần thức, cố gắng cảm nhận xem phía sau tấm chắn nào có sơn chữ, sau đó dùng thần thức đâm xuyên qua tấm chắn để nhận biết đõ là chữ gì. Từ trên cao xuống thấp, hai mươi tám chữ, theo trình tự tạo thành một bài thơ 4 câu, mỗi câu là 7 chữ"

" Do các ngươi không phải Phù Sư nên không yêu cầu phải tìm được hết, sau nửa canh giờ, ai có thể viết ra nhiều chữ hơn thì người đó thắng"

Dư Tùng Vận nhìn xuống vị Kiếm Tu, hỏi:

"Các hạ thấy phương thức thi đấu này thế nào?"

"Không tệ, có điều ta hơn ngươi hai cảnh giới, thần thức chắc chắn mạnh hơn ngươi, chẳng lẽ ngươi có bảo vật gì khiến ngươi tự tin thắng được ta? " - Gã kiếm tu nhàn nhạt hỏi.

Dư Tùng Vận nhíu mày, tâm tư người này cũng thật nhanh nhạy:

"Làm sao, không lẽ các hạ không dám đấu"

"Ha ha có gì mà không dám, có điều ta muốn có thêm một điều kiện"

"Điều kiện gì?"

"Thi đấu thế này mà chỉ vì một nữ nhân thì quá ít đi, không bằng tăng thêm vật đặt cược"

Nói rồi, gã lôi ra một cuốn họa, giải thích:

"Đây là bức họa tên gọi là Phàm Nhân, do một vị Họa Tông Sư rất nổi tiếng vẽ ra, giá của nó là 100 Linh Tệ, giờ ta muốn lấy nó ra làm vật đặt cược"

Họa Sư cũng là một chức nghiệp trong Thiên Khuyết Đại Lục, cũng có thể coi là một nhánh của Chế Phù Sư, nhưng tính thực dụng của nó thì không bằng nên không quá nổi tiếng. Có điều đối với những người yêu nghệ thuật, Họa Sư vẫn là một chức nghiệp đáng kính trọng.

Mọi người nghe giá của bức họa không khỏi hít một ngụm khí lạnh, 100 Linh Tệ tương đương với một vạn Kim Tệ, với người bình thường đây là một con số khổng lồ.

"Dư Tùng Vận, ngươi có dám lấy thêm đồ đặt cược hay không?" - Gã kiếm tu hỏi.

Lấy thêm tranh vẽ làm tiền đặt cược?

Dư Tùng Vận thầm nhíu mày, hắn không phải không có tranh vẽ, chỉ là những bức có giá trị như thế này thường không mấy khi mang theo. Đang lúc đắn đo, gã hộ vệ phía sau liền nhắc nhở:

"Thiếu chủ, không phải ngài vẫn còn Sơn Hà Đồ sao, giá trị của vật này so với một bức tranh của Họa Tông Sư chỉ có hơn chứ không có kém"