Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 24: Ảo cảnh như mộng



Vikir nhìn cánh cổng ma thuật trước mặt mà trong lòng đang vô cùng rạo rực, cậu không kìm nén được nụ cười trên mặt. Liana liền nói:

- Cánh cổng này sẽ dẫn đến một không gian với cùng ảo diệu, nhiệm vụ các bạn là sống sót trong đó ba ngày. Nếu ai bị thương dẫn đến việc không thể đi tiếp liền sẽ được truyền thống ra ngoài, đồng thời cũng bị loại. Tất cả những việc các bạn làm trong đó sẽ được chiếu lên màn hình to trên kia.

Liana vừa chỉ tay lên trên những màn hình cỡ bự đang lơ lửng trên trời. Nó là một cái khung được tô điểm thêm là các bông hoa cổ kính, có vẻ chúng được phù phép để có thể theo dõi được động tĩnh bên trong. Bây giờ chúng chỉ là những cái khung hoa đơn thuần và chưa hề có hình ảnh gì trên đó cả. Liana liền vỗ tay và mỉm cười.

- Rồi, mời các tuyển thủ vào thi đấu. Bật mí thêm đây là không gian do Đế hoàng đích thân tạo ra nên bên trong có gì không ai biết cả. Tất cả các máy quay tuyển thủ cũng là do đích thân Ngự long vệ mang đến. Ba ngày trong đó bằng ba tiếng ngoài này vì vậy các tuyển

Nghe đến đây, tuyển thủ cùng khán giả đều vô cùng ngạc nhiên. Phải nói rằng việc Đế hoàng trực tiếp tạo dựng một thử thách là một việc hiếm hoi, thường thì ngài chỉ theo dõi bốn vực từ xa mà thôi. Vikir lại càng háo hức xem rốt cuộc Đế hoàng đã tạo ra gì trong đó.

- Các bạn hãy tiến vào đi.

Liana vừa dứt lời, các tuyển thủ liền lập tức chạy thẳng vào. Vikir cũng chậm rãi đi từng bước tiến vào, bất chợt có bàn tay đập vào vai cậu. Cậu quay lại thì hóa ra đấy là Kamen.

- Đi chung chứ. - Kamen cười nói, đằng sau là cô bé Lily thập thò sau lưng.

- Được rồi, đi thôi. - Vikir nói.

Cả ba người liền đi vào, lần này ánh sáng xanh lại bao phủ lấy ba người. Lily liền giơ hai tay ra nắm chặt lấy tay của Vikir cùng Kamen. Ánh sáng này làm cho Vikir phải nhắm chặt mắt lại. Cậu bất chợt cảm nhận thấy dần dần tay của Lily trôi tuột ra khỏi tay cậu. Cậu không chịu được nữa mà mở mắt hét lên:

- Lily, em..

Khi cậu mở mắt thì bất ngờ đã không còn thấy Lily lẫn Kamen đâu mất rồi mà trước mặt cậu là một thảm cỏ xanh cùng cây cối um tùm. Nơi này là một khu rừng rộng lớn nhưng các cây thực vật ở đây lại cao một cách bất thường. Vikir phát hiện rằng nơi đây có thể bay được, cậu liền nhấc người mà bay vút lên trên. Trong lúc cậu còn hả hê khi thử thách này quá đỗi dễ dàng khi cho các tuyển thủ bay thì ngay lập tức cậu liền đập vào một bức tường vô hình ở trên cao khi chưa ra khỏi được ngọn cây. Quá bất ngờ cậu liền rơi thẳng xuống đất, nằm sõng soài ra đất cậu ngửa mặt lên trời mà suy nghĩ. Lần này cậu liền giơ cao hai tay lên và bay lên từ từ, lúc này hai tay của cậu đã chạm được vào bức tường khi đó cậu càng bất ngờ hơn khi tất cả các cây đều bằng nhau một cách kì lạ cứ như đã được ai đó tỉa tót vậy. Sau khi xác định được vị trí bức tường cậu liền đứng trên ngọn một cái cây gần đó. Khi cậu đứng thẳng dậy thì bức tường liền biến mất, có vẻ như bức tường chỉ có tác dụng với những người bay mà thôi, còn leo trèo bình thường thì không hề ảnh hưởng. Vikir đứng trên ngọn cây và thưởng thức từng ngọn gió lùa vào mặt, khu rừng này rộng bạt ngàn dường như không có điểm kết thúc, xa xa lác đác vài ba ngọn núi, điều làm Vikir chú ý là ngọn thác khổng lồ ở phía bên trái khu rừng. Giữa hai ngọn núi lớn nhất là thác nước to lớn chảy nước xối xả. Vikir liền nhảy xuống dưới đất và quyết định đi bộ đến thác nước đó.

Cậu bước đi và rút Long đao ra thủ sẵn trong tay, trên trời kia thỉnh thoảng xuất hiện những con chim điểu màu xanh da trời khổng lồ bay qua. Những chiếc bóng khổng lồ của chúng bao phủ mặt đất, tiếng kêu gầm rú của các loại thú rừng thỉnh thoảng lại vang lên. Một thế giới sinh động như vậy mà nó lại là tạo tác của một người, thật sự là điều vô cùng kinh ngạc.

Bất chợt, một con gấu với lớp da đá xông đến chỗ Vikir, những nơi nó đi qua cây cối đều bị húc đổ. Vikir nhảy lên để trách cú húc của nó, cậu xoay một vòng trên không trung và tung một cú đấm lên người nó. Con gấu bị đẩy lùi ra xa, nó nhìn Vikir một cách e dè những vẫn tiếp tục lao lên. Vikir rút thanh đao ra chém một nhát đứt ngang cổ con gấu, nó ngã ra đất nằm gục xuống. Vikir cúi xuống gỡ lớp da đá của con gấu ra và nhóm lửa nấu thịt lên ăn. Bây giờ Vikir ngồi ăn và nhìn mặt trời đang dần dần hạ xuống. Sau khi ăn uống no say, Vikir liền đi chuyển cành cây bị đổ khắp nơi do con gấu vừa rồi để dựng một căn lều tạm bợ qua đêm. Cậu vẫn không quên đặt một số bẫy xung quanh lều để chắc chắn an toàn, sau đó cậu nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi cậu đã nằm ngủ được kha khá thì đến nửa đêm cậu liền bị dựng dậy bởi một giọng nói.

- Các tuyển thủ chú ý! Đã đến giờ săn đêm.