Lục Không Chi Dã

Chương 7: Lãnh Quân Dao



Chẳng biết trôi qua bao lâu, bóng đêm vây chặt, thôn xóm cũ kĩ vội vàng hiện ra, không một bóng người, cây cối đổ nát, từng căn nhà bị đốt trụi, xơ xác tiêu điều không sự sống, nơi cuối con đường hiện ra căn nhà gỗ quen thuộc, trong khoảng sân rộng lớn, bụi mờ lắp kín, máu tươi vung vẫy khắp nơi, mùi hôi khiến dạ dày nôn nao, cơn buồn nôn dâng trào, chỉ khi không thể nhịn được nữa, bước chân gần đến, hình ảnh thân thể một nam một nữ hiện ra, chết không nhắm mắt.

Mộc Tranh chằm chằm nhìn xuống, đầu chảy đầy mồ hôi, lòng đau như cắt, nước mắt tuôn rơi không ngừng được, cơ thể run rẩy, bàn tay lẩy bẩy vươn ra, muốn chạm vào cơ thể hai người nằm dưới đất. Nàng tiến gần đến mới rõ ràng hơn, gương mặt quen thuộc như vậy, nam tử râu tóc rậm rạp được chải gọn gàng, đôi mắt chim ưng nhìn chăm chú nử tử bên cạnh. Nữ tử xinh đẹp động lòng người, hai mắt long lanh đẹp tựa ánh trăng rằm rực rỡ.

- Cha.. Nương..

Mộc Tranh kêu lên, rống lớn òa òa khóc to, cực lực đau khổ, xé nát từng mảnh tâm hồn nàng. Khổ sở không chịu được, nàng hai mắt mở to, vẫn là một màu đen tối, nàng thở gấp phát hiện giấc mơ kinh khủng, bấu víu nàng từ năm bảy tuổi, cứ cách đoạn thời gian lại cấu xé trái tim nàng.

Ác mộng qua đi, Mộc Tranh chợt nhớ ra bản thân rơi vực, nàng vội kiểm tra đan điền liền khẽ thở dài, quả nhiên, một tia nguyên lực cũng chẳng còn. Kiểm tra tay chân, nhấc không nỗi, từng khớp xương khớp tay gần như đứt gãy, đau tê tâm phế liệt, nhưng, nàng lại không chết. Thật kì lạ.

Ông trời đã không cho nàng chết, Mộc Tranh vậy phải tiếp tục níu kéo mạng sống, nàng lục tìm bên hông, phát hiện chẳng còn túi nào nữa, chắc đã rơi khi nàng rớt xuống, không có dược, phải làm sao. Cho dù tìm được dược liệu, nguyên lực không còn, làm sao điều chế đan trị thương, càng đừng nói, đan đỉnh đánh mất, làm sao luyện đan. Tình cảnh này, quả thật bần cùng không chịu được.

Mộc Tranh đảo mắt, cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, tối tăm, bên dưới cảm nhận được rơm rạ cứng cáp, nàng lại kì lạ không hiểu nghĩ ngợi, nền đất lổm chổm, nàng rơi từ độ cao như vậy, phải tan xương nát thịt rồi chứ.

Vì cơ thể không nhúc nhích được, bụng truyền đến cơn đói, Mộc Tranh đau khổ than trời, này này không cho nàng chết, ít nhất cũng chỉ đường dẫn lối cho nàng tìm cách sinh tồn đi. Mộc Tranh buồn bực nghĩ ngợi.

Rậm rậm, từ bên hông vang lên tiếng bước chân vững vàng, ánh sáng vàng lấp lánh, chiếu rọi hình ảnh trước mặt, một con Bạch hổ to lớn xuất hiện, lớn gần như che lấp tầm nhìn của nàng, Mộc Tranh sợ hãi, khẽ rên không ổn, không phải chứ một đôi Mãng Xà đi qua, lại đến một con hổ khổng lồ, nàng, nàng méo miệng không biết nói gì. Ông trời, nếu muốn mạng nàng, nhanh nhanh lấy đi, cớ gì giày vò nàng như vậy.

Hai bên trân trân ở đó, mắt nhỏ trừng mắt khổng lồ, màu đen nhánh phản chiếu ánh vàng nâu nơi con ngươi to như hai vầng thái dương, một bé xíu chỉ còn hơi tàn nằm đó đối diện một cơ thể to lớn uy mãnh. Đột nhiên, linh thú khụy cả bốn chân nằm xuống, đầu tựa xuống mặt đất, như cười như không nhìn đối phương, từ không gian đen ngỏm đáng sợ vang vọng âm thanh trìu mến mà phục tùng khiến Mộc Tranh trợn to đôi mắt mất dần ánh sáng, nàng yên lặng chìm vào bóng tối, cơ thể không chịu nỗi đau đớn, lại dần lịm đi, chỉ là đầu óc chẳng hiểu gì cả:

- Đại nhân! Ta chờ người thức dậy..

Đối lập vực thẳm đen tối không lọt nỗi tia nắng ấm áp, nơi nhà gỗ cách sơn mạch Tùng Lâm vài trượng, tinh linh nhỏ xinh bay tới bay lui trên mái ngói, hai mắt to ánh màu hồng phấn dễ thương, đã sưng đến không thể sưng hơn, buồn bực mấy ngày, bé con không tài nào yên nỗi.

Đã ba ngày ba đêm không tìm được tung tích của Tranh tỷ, bé con gấp đến độ khóc to không ngừng, đến hôm nay vì mệt mỏi, mà cũng không thể khóc được nữa, bé con bèn cứ thế lao đầu vào không trung để khiến bản thân quên đi đau khổ. Bé con sợ, sợ tỷ tỷ ngốc của nàng đã xảy ra chuyện.

- Tiểu Vũ.. Tiểu Vũ..

Tiếng gọi tràn đầy lo lắng, nóng vội ập đến, từ xa xa, năm bước chuyển thành một bước, nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên xuất hiện, y phục trắng toát không nhiễm phàm tục, dù vội vàng đến, mắt mày hơi điểm phần chật vật nhưng không mất đi tiên khí bẩm sinh, cộng với cơ thể lao đi như tên bắn, càng khiến nàng trở nên phiêu dật không có thực.

- Quân tỷ, tỷ đến rồi! Hu hu.. Muội.. muội vẫn chưa tìm được Tranh Tranh tỷ!

Tinh linh tiểu Vũ nghe được giọng gọi, vừa vui vừa áy náy vừa bất an nhào đến vạt áo trắng toát mà tựa vào. Thân ảnh phiêu linh xông vào nhà gỗ, đứng giữa khoảng sân thôn dã không khiến nàng mất đi vẻ bất phàm, hai mắt quanh năm nghiêm túc không cảm xúc hiện lên vẻ bất an, môi mỏng bình thường chỉ thốt lời răn dạy, quở trách, nay mấp máy sợ hãi dâng trào:

- Sao lại như vậy? Tiểu Vũ ngoan, rốt cuộc có chuyện gì với tiểu Tranh nhi?

- Tỷ.. Tranh Tranh sợ là bị Mãng Xà nuốt vào bụng rồi.. huhuhu..

- Cái gì? Sao lại như vậy? Còn nữa, bọn muội đến sơn mạch Tùng Lâm làm gì, nguy hiểm như vậy. Đá sinh mệnh của muội muội phát tín hiệu màu đỏ chớp nhoáng liên tục, sư phụ bế quan rồi, nếu không phải còn có Lục Mệnh canh giữ, báo cho tỷ biết, còn ai biết tiểu sư muội gặp chuyện.

Lãnh Quân Dao, nhị tỷ tỷ của Mộc Tranh, lớn hơn nàng bốn tuổi. Nàng chưa bao giờ nói nhiều như vậy, bình thường ngoài giảng đạo lý, nguyên tắc, làm gì có chuyện gì khiến nàng xao động. Nhưng nay liên quan đến mệnh của tiểu Tranh nhi, nhấc chân nhấc tay, nàng lại trở nên luống cuống. Thực là, tiểu sư muội ham chơi này, vừa giận vừa thương.

- Tiểu Vũ sợ là không nói rõ được, để ta kể lại cho cô nương.

Từ phía trong phòng, Bạch y nam tử tên Thiên Sinh đang đỡ mỹ nhân bị thương nghiêm trọng vận hắc y tên Hi Văn bước ra, giọng nàng hơi nghẹn ngào nói vội.

- Cũng vì ta, nàng mới xông đến Mãng Xà kia. Nhớ ngày đó..

Hi Văn ba bốn lời kể lại tình cảnh hôm gặp Mãng Xà. Lãnh Quân Dao hơi nhướn mày vì đôi bích nhân lạ mặt, nam tử đẹp đến thở không được, nữ tử không kém cạnh nàng bao nhiêu, chỉ khác là nàng nghiêm nghị chính phái, còn nàng ở đối diện lạnh lùng tà khí. Lãnh Quân Dao đau đầu, tiểu sư muội này, lanh lợi, điều chế đan dược hơn người, thiên tài bẩm sinh, chỉ có tính tình lông bông không ở yên, thích xen vào chuyện của người khác.

Dù ngoài miệng lúc nào cũng nói không thèm bận tâm, không dư hơi lo cái này cái kia, nhưng đó là mắt thấy nhưng tâm minh bạch không để bị gạt, còn khi mắt và tâm đều cảm nhận sự thành thực, nàng không ngại xông lên che chở, dù bản thân cũng chẳng có mấy phần sức lực. Lần này còn hay ho hơn, động vào cả người Ám thanh môn, Mãng Xà hung thú cũng đánh, nàng thực là chuyện gì cũng làm được.

- Đã hiểu.

Lãnh Quân Dao ngắn gọn đáp lời, liền xoay người cất bước, vạt áo tuyết trắng tung bay, vận dụng bộ pháp Miễu Linh hướng phía sâu trong rừng rậm Tùng Lâm tìm người. Tiểu Vũ tinh linh đương nhiên bay đến bên vai trái của Quân tỷ, nóng lòng tìm kiếm Tranh Tranh. Để lại ánh nhìn bận lòng sâu sắc của mỹ nhân Hi Văn. Nàng lo lắng là thật.

Ngày đó, nguy hiểm trùng trùng, mành chỉ treo ngược, thiếu nữ gọi là Mộc Tranh, nàng còn chưa nhìn rõ mặt đã lao đi, mặc kệ sinh mạng, để lại tiểu tinh linh tinh thông trận pháp bảo hộ nàng, giữ một mạng này cho nàng, chờ nam tử Thiên Sinh quay lại, cứu nàng. Ân tình này, cho dù xuống âm tào địa phủ, nàng, cũng chẳng thể nào trả nỗi. Chỉ cầu mong, sư tỷ của nàng sẽ tìm được tiểu muội muội, hy vọng nàng, người tốt làm việc thiện, ông trời sẽ không nhẫn tâm cướp đoạt tính mạng.

Lo lắng một hồi, Hi Văn ngước nhìn nam tử bên cạnh. Nếu Mộc Tranh cứu nàng, nàng ngoài sâu sắc biết ơn, còn không khó hiểu bằng y, y đánh một chưởng khiến nàng hộc máu, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, đi lại còn khó khăn. Nhưng từ ngày đó, y bế nàng tìm kiếm nơi trị liệu, truyền nguyên lực cho nàng, chữa thương cho nàng, tận tình chăm sóc. Mặc dù trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lãnh tình, không thèm cười lấy một tiếng, nhìn nàng ngoài dửng dưng cũng chỉ có đờ đẫn, nhưng lại một khắc không rời. Khiến tâm Hi Văn khẽ rung động, không biết làm như thế nào.

Còn Thiên Sinh cũng chẳng hiểu bản thân bị chú pháp gì đánh trúng, lại một mực ở lại trần gian này, hóa thành một đạo gia bình thường, giấu diếm hơi thở thần tiên, bên cạnh chăm sóc nữ tử phàm trần, không oán không hối. Nếu để lão bất tử trong vườn đào trên Cửu Trùng Thiên biết được, ắt hẳn sẽ chế giễu hắn không thôi. Ai ngờ được Thượng tiên cao cao tại thượng của Thiên Phượng Thiên lại cúi mình bưng trà rót nước cho một nữ tử thế tục, cam tâm tình nguyện, không lời oán trách, mặc dù chỉ gặp nàng có một lần, cái này có gọi là nhất kiến chung tình không, chẳng hiểu lão Nguyệt gia làm ăn kiểu gì, nối dây lung tung, mặt mũi của thượng tiên hắn biết để đâu.

Thế là hai người mang tâm tư khác lạ day dưa không thôi..

Bên này tại rừng sâu hun hút, chỉ mất vài phân thời gian, Lãnh Quân Dao đã có mặt tại sơn mạch Tùng Lâm, vẫn một màu tăm tối, cây cối u tùm, bất chợt nghe tiếng thú hoang rống giận, nàng ngưng mắt cảnh giác, tia màu ánh Kim hiện lên nơi lòng bàn tay nàng, nguyên lực dao động, phòng bị bất kì tình huống nào đều có thể tấn công. Quân Dao nhỏ giọng lên tiếng:

- Tiểu Vũ, tìm tiểu Tranh nhi đi!

- Được, Quân tỷ cẩn thận!

Nói rồi Tiểu Vũ bay đi, cố gắng cảm nhận hơi thở của Mộc Tranh.

Bên này Lãnh Quân Dao nghiêm mặt, khẽ nhíu mày, không hiểu sao yêu khí lại nồng đượm như vậy. Ngược chiều gió, cảm nhận dao động rõ rệt đầy yêu mị xung quanh, nhưng nàng không thấy gì cả, quá mức kì dị. Chính là không để nàng chờ lâu, dưới chân rung lên, nhánh cây màu nâu sẫm, sần sùi xấu xí, to lớn nặng nề như trụ nhà, từ dưới đất đâm thẳng lên trên mặt đất, hướng thân thể nữ tử tuyết nguyệt lao đi, như thể muốn xuyên thủng từng tấc tế bào của nàng.

Lãnh Quân Dao còn chẳng nhìn rõ thứ tấn công mình là thứ gì, nàng đã nhảy khỏi đó, hóa tia sáng màu ánh kim thành thanh kiếm sắc nhọn, chém thẳng xuống, nhánh cây phát ra tiếng thùng thùng, dãy dụa đứt liền, thứ chất lỏng màu xanh lục đậm đặc chảy ra, nhuốm đầy nền đất, nhờn nhợt kinh tởm mắc ói.

Nhưng đấy chẳng phải chuyện gì ghê gớm, chất lỏng nhầy nhạy, nhanh như chớp lan rộng ra, cây cỏ dưới đất, chẳng hiểu tại sao, lớn nhanh trong tích tắc, hung hăng quay phắt về hướng Lãnh Quân Dao, hận ý nồng đượm.

Từng ngọn cỏ như có linh hồn, bứng khỏi gốc rễ, lơ lửng giữa không trung, như đồng tâm hiệp lực, xông thẳng về nữ tử được ánh sáng màu vàng kim bao bọc. Nguy hiểm cận kề, nàng không ngần ngại phát quang, lộ liễu bản lĩnh thực sự, đôi mắt đen nhánh to tròn, đuôi mắt phượng khẽ nhếch, đôi mày lá liễu nâng nhẹ, môi mỏng mím lại, nhưng chẳng mất đi khí thế điềm nhiêm nghênh địch.

Nàng không phải tự mãn khinh địch, nhưng nàng tự tin, tự tin vào bản lĩnh mười mấy năm sở học từ sư phụ, cùng bẩm sinh tư chất hơn người, lòng hiệp nghĩa của người tu đạo chính trực, nàng cần gì sợ sệt từng mũi tên sắc nhọn trước mặt.

- Hừm, cũng chỉ là mấy đám nhóc Mộc yêu, không là gì cả.

Mộc yêu chính là cây cối, hoa lá hấp thụ tinh hoa trời đất, tu luyện thành tinh, tự điều phối hành động, tấn công giống loài khác để sinh tồn. Nhưng bản chất hiền lành, bọn chúng thường chỉ dùng bề ngoài hung dữ để đuổi loài khác xâm lấn, còn không có bao nhiêu tính sát thương. Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ, đám tiểu Mộc yêu trước mắt chính là ví dụ điển hình.

Vùn vụt phóng đi, từng ngọn cỏ căng tràn sức mạnh, dùng tốc độ kinh diễm xé thời không lao đi, trật tự xếp thành vòng tròn, di chuyển liên tục, hòng cắm thật sâu vào thân thể đối phương, khiến máu chảy thành sông, độc ác không tưởng. Lãnh Quân Dao cười nhẹ, hai tay kết ấn, tạo thành vòm lực màu vàng kim rực rỡ, mang theo bùa chú phản đòn cực mạnh, miệng khẽ hô:

- Phóng.

Hai nguồn lực va chạm, tia lửa điện xẹt lên, chớp sáng vọt thẳng lên khoảng không, đẩy mạnh hai bên ngược về sau, đám cây cỏ thành tinh mất lực rơi đầy đất, xây xước nghiêm trọng, nhưng có vài ngọn thành công vòng ra sau, phựt phựt, đâm vào tứ chi của nữ tử đã bị dội ngược văng xuống nền đất cách một đoạn, chật vật thở hổn hển, đau đớn nhanh chóng lan tỏa, khóe miệng thành công chảy giọt máu.

Tưởng chừng thương thế làm nàng run rẩy, nhưng bàn tay trắng nõn dính bụi đất quệt máu, miệng vẫn nhếch, cười cười khinh khỉnh, nàng nhỏm người, tự ngồi dậy, hai chân khó khăn đứng lên, run run giữ vững, đánh nhanh hai mắt:

- Hừm bị thương không nhẹ, nhưng không sao, đám tiểu yêu bị đánh tan tát rồi.. Chỉ là..

Lãnh Quân Dao nhấc nhẹ mày, hơi hơi xoay người, nàng cảm nhận, sau lưng có hơi thở nồng nặc khí yêu, cường đại hơn đám tiểu yêu cây cỏ kia nhiều, nàng cúi nhẹ, tự nhiên buồn cười:

- Làm sao, muốn tìm nàng báo thù? Không dễ như vậy.

Bên tay chìa ra, một thanh kiếm từ từ xuất hiện, thân kiếm dài mảnh, chuôi kiếm bằng ngọc khảm ngọc màu vàng sáng, biểu hiện cho sức mạnh của nàng, là thanh kiếm cổ xưa được Sư phụ trao tặng.

Được lắm, đám Mộc yêu đáng ghét, bắt ép nàng lấy ra kiếm Sát Thanh, hôm nay bất kể xuất hiện bao nhiêu Yêu tinh, nàng thề đánh bại tất cả.

Lách cách, một hồi tiếng động vang lên, cây cối rung chuyển, nền đất nhấp nhô, nứt gãy, từng nhánh cây lồi lên, phá kén trỗi dậy, lơ lửng giữa không trung, như cánh tay người, nâu thẫm, sần sùi, nhớt nhát, rất giống nhánh bị Lãnh Quân Dao cắt đứt, nhưng khác biệt, lần này xuất hiện rất nhiều, hơn chục nhánh, vùn vụt quất vào hư không, bị kéo dựt lui về sau, chớp nhoáng hình ảnh từ phía xa dần tiến về, một tia kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt Lãnh Quân Dao.

Một cây cổ thụ đen nhỏm cao chọc trời, khổng lồ phải hơn mười người ôm vào, không có cành lá xum xuê, càng không có hoa quả đầy ắp, chỉ tồn tại vết nhớp đen ngòm chảy xuống, mỗi một nhành cây bị thân cây điều khiển, như những cánh tay của tử thần, gớm ghiếc, đầy dáng vẻ quái vật đạo mộ tỉnh giấc. Không có mắt mũi, không có gương mặt, nhưng sát khí nặng nề, thề phải chém nhân loại trước mắt thành vạn mảnh mới giải được cơn tức giận ngập trời của nó.