[Lục Lâm] Bốn Mùa

Chương 1: Bốn mùa



Xuân · Thầm mến

Đang trong thời điểm tiết trời bắt đầu ấm lên, dãy hành lang trường vẫn còn hơi lạnh len lỏi. Lâm Tĩnh Hằng chỉ mặc một lớp áo mỏng, hắn nhanh chân đi vào phòng học, hà hơi nóng vào lòng bàn tay và xoa mạnh chúng.

Chẳng biết là ai đã nhét tờ giấy ghi chú xuống lớp kính trên mặt bàn của hắn, hắn hơi tò mò bèn rút ra xem, phía trên đấy chỉ viết năm chữ: Mình thích đằng ấy lắm. Những con chữ được viết ngay hàng thẳng lối, không liền mạch cũng không nhấn nhá, chẳng biết là ai để mà lần.

Bằng hình thức này, Lâm Tĩnh Hằng đã nhận được vài ba lá thư tình, mấy bức thư toàn dùng loại giấy có chất liệu xinh xịn mịn nhất để viết, sau đó được cho vào loại phong bì tinh tế đẹp đẽ nhất và gửi đi. Quan trọng nhất là nằm ở cuối thư sẽ luôn có một kí hiệu.

Rốt cuộc là người nào đi viết note thổ lộ mà đến cái tên cũng không để lại thế này? Trái lại Lâm Tĩnh Hằng cũng không tò mò lắm, hắn ném tờ giấy sang một bên, lấy sách bài tập ra chuẩn bị vào học.

Lục Tất Hành cầm nước quýt quay về lớp lúc giờ nghỉ trưa. Cậu chia một ly cho Lâm Tĩnh Hằng, không nằm ngoài dự đoán, người kia từ chối cậu.

"Lâm à, cậu không uống thì mình cũng chỉ có thể ném đi thôi, mình thật sự không uống nổi hai ly đâu."

"Uống không nổi còn mua hai ly?"

"Mua một tặng một mà, mình trả tiền xong mới biết đó chứ, khách trong quán đông lắm, bà chủ không rảnh để đổi cho mình cái khác."

"Cậu đưa người khác đi."

"Ngoài mình ra trong lớp đâu còn ai thích uống nước quýt nữa..."

"Vậy tại sao cậu cho rằng tôi sẽ thích?"

"Mình..." Lục Tất Hành cứng họng ngay lập tức, cậu dừng lại một lúc, đột nhiên để ly nước quýt lên bàn Lâm Tĩnh Hằng: "Mình sẽ viết giúp cậu bài luận cần nộp cuối tuần này!"

Lâm Tĩnh Hằng xứng danh vua học lệch thế hệ mới, thành tích các môn Toán Lý Hoá Sinh bao giờ cũng nằm ổn định trong top năm trường, Ngữ văn lại cứ lẹt đẹt mãi không đủ điểm. Chưa bàn đến việc viết luận văn, lời mời mọc này đúng là đã hấp dẫn hắn kha khá rồi.

Hắn hơi do dự một chút, OK luôn.

Giáo viên môn Văn đứng trên bục đang giảng phần làm văn, Lâm Tĩnh Hằng nghe mà buồn ngủ díp cả mắt, tính làm hớp nước mà phát hiện nước đã cạn sạch. Hắn liếc qua ly quýt ép ở góc bàn, cầm lên uống thử một ngụm. Không bị ngọt gắt như hắn tưởng, thực ra mùi vị cũng được phết ấy nhỉ.

"Lâm Tĩnh Hằng!" Giáo viên bộ môn đập mạnh xấp giấy xuống bàn, "Bài kiểm tra này cả lớp có mỗi mình em là viết lạc đề thôi đấy. Tôi đứng trên đây nói ra rả, em còn ngồi ở dưới uống nước?"

"..." Lâm Tĩnh Hằng đặt ly nước quýt vào trong góc, cầm cây bút lên lần nữa.

Lục Tất Hành cố nhịn để không cười phá lên, bờ vai giật điên cuồng giống cái máy giặt chập mạch ngang ngược.

Đêm đó Lục Tất Hành tựa như mới nốc một đống thuốc, trong đầu chỉ toàn là Lâm Tĩnh Hằng với nước quýt ép, vì thế nên vừa làm hết bài tập lúc mười hai giờ hơn vẫn không có chút mảy may buồn ngủ nào. Cậu ăn mấy miếng trái cây rồi tiện thể mở máy tính lên bắt đầu viết luận văn cho Lâm Tĩnh Hằng.

Lục Tất Hành chẳng có bản lĩnh gì khác, được mỗi cái skill điêu toa và thích múc xúp gà là chuyên nghiệp xịn xò. Tốc độ tay của dân FA lâu năm cũng nhanh lẹ lạ thường, bài luận 1500 chữ từ phần dàn ý đến khi đánh máy xong tổng cộng tốn có hơn nửa tiếng đồng hồ.

Khi đã hoàn thành bài văn, cậu dò từ đầu đến cuối thêm một lần, cậu sửa một ít lỗi chính tả, lại trau chuốt câu văn cho trôi chảy hơn. Lục Tất Hành thấy cũng tương đối ổn thoả, cậu lưu file, nhấn tắt máy tính, ngâm nga mấy đoạn nhạc sau đó rửa mặt đi ngủ.

Lục Tất Hành vừa mới nằm xuống, tự dưng cảm giác có câu viết chưa được rõ ràng, cậu nhanh chóng đứng dậy bật máy tính để sửa. Sau khi chỉnh xong thì đọc lại một lần, cậu vẫn thấy còn thiếu vài ý nữa, cứ chỉnh chỉnh sửa sửa đến tận hai giờ sáng mới tắt nguồn máy.

Người nọ nằm trong ổ chăn, suy nghĩ lại bay vút lên chín tầng mây, trong hai mươi phút ngắn ngủi này đã mường tượng mấy lần về cảnh Lâm Tĩnh Hằng nhận lấy bài luận. Ban đầu thì xem như còn bình thường, sau đấy cậu càng tưởng tượng càng vô lý kì cục, nói chung là, trong ảo mộng của cậu, Lâm Tĩnh Hằng và cậu đã bên nhau trọn đời nhờ bài luận văn này rồi.

Cậu càng nghĩ càng hưng phấn, lăn qua lộn lại miết không khép mắt nổi, mãi đến khi phía chân trời lập loè tia nắng cậu mới hơi hơi buồn ngủ.

Lục Tất Hành cảm thấy mình vừa chợp mắt là báo thức đã reo rồi, từ trong ổ chăn, cậu vươn tay tắt chiếc đồng hồ, thuận tiện nhìn giờ giấc, vẫn còn dư thời gian, vậy nên cậu quyết định hôm nay khỏi ăn sáng, ngủ thêm lát nữa đã.

Đánh một giấc ngon lành quên luôn giờ tỉnh, Lục Tất Hành bị cuộc gọi của Lục Tín đánh thức, cầm điện thoại nhìn nhìn, thế mà đã bảy giờ sáng. Cậu bật người ngồi dậy trên giường, trong chớp mắt đã tỉnh táo hẳn.

Một phút là đủ để đánh răng rửa mặt xong xuôi, đồng phục cũng chỉnh tề, cậu xách cặp phóng thẳng ra ngoài đường, chạy thục mạng để kịp giờ tự học sáng.

Tiết tự học sáng có kiểm bài tập Toán, Lục Tất Hành vừa làm bài bao tử vừa gào khóc. Cậu chọt chọt lưng Lâm Tĩnh Hằng hỏi hắn có gì để ăn không, Lâm Tĩnh Hằng bảo không có, Lục Tất Hành lại nói cho cục kẹo cũng được, Lâm Tĩnh Hằng chẳng thèm để ý cậu, Lục Tất Hành tiếp tục nói để uống thôi là đủ mà. Lâm Tĩnh Hằng tặc lưỡi một cái đáp cậu có thấy phiền không hả Lục Tất Hành, sau đó thò tay vào cặp mò mẫm nửa ngày, lấy một viên kẹo bạc hà ra ném lên bàn Lục Tất Hành.

Lục Tất Hành xé phần giấy gói và nhét kẹo vào miệng, kẹo bạc hà mang đến cảm giác man mát tê tê, va chạm với răng nanh phát ra mấy tiếng nhai khe khẽ. Có lẽ là tiết tự học sáng quá yên lặng, Lâm Tĩnh Hằng nghe được rõ mồn một âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cặp má đang hơi phồng lên của Lục Tất Hành, bất chợt cảm thấy thì ra nhóc đáng ghét* này còn dễ thương như vậy.

(*) Nhóc đáng ghét: gốc là 小完蛋货 (tiểu hoàn đản hoá), theo mình tìm hiểu sơ thì đây là phương ngữ Đông Bắc, dùng để chửi người vô dụng phiền phức, ai biết từ đúng để dịch thì cho mình xin nhé

Bài luận của Lâm Tĩnh Hằng đạt được giải nhất, giáo viên Ngữ văn khen hắn hết nước hết cái, nói hắn đã bỏ công bỏ sức làm bài, tiến bộ hơn rất nhiều. Lâm Tĩnh Hằng mới bước ra khỏi khu tổ Văn khối 12 lại được chủ nhiệm lớp gọi đến phòng giáo viên phụ trách khối, chủ nhiệm lớp lại tán dương hắn tiếp, bảo là hắn có tinh thần tôn vinh cống hiến cho tập thể, giúp cả lớp nở mày nở mặt.

Nhưng thế nào thì luận văn kia cũng là do Lục Tất Hành viết, dù da mặt Lâm Tĩnh Hằng có dày đến đâu cũng thấy khó mà chịu nổi mấy câu ngợi ca tới tấp này, hắn kiếm cớ rời văn phòng, trong lòng xuất hiện cảm giác nói không nên lời.

Vào giờ nghỉ trưa, hắn qua tiệm hoa quả đối diện trường mua nửa ký* quýt cho Lục Tất Hành. Khi chuẩn bị đưa Lục Tất Hành lại thấy đưa thẳng một túi quýt thì kì cục quá, vì thế hắn nhân lúc Lục Tất Hành không ở đó lấy hai trái từ trong bọc ni lông ra, đặt trên bàn cậu rồi xoay lên làm bài tập.

(*) Nửa ký: gốc là 1kg (1kg = 500g ~ 600g)

Thời điểm Lục Tất Hành về lớp vừa khéo đã nhìn thấy hành động của Lâm Tĩnh Hằng từ phía cửa sau, cậu khoái chí ngồi xuống chỗ mình, giả điên hỏi Lâm Tĩnh Hằng: "Quýt này đâu ra thế?"

"Chả biết." Lâm Tĩnh Hằng còn chẳng quay đầu.

Lục Tất Hành cố nén lại để không cười ầm lên, bóc quýt ra rồi bỏ vào miệng. Lâm Tĩnh Hằng đâu biết lựa trái cây, quýt còn chưa chín hẳn, vừa chua vừa chát, nhưng Lục Tất Hành vẫn cảm thấy miếng quýt này ngọt thơm vô cùng.

Hạ · Tỏ tình

Ngày có kết quả thi tuyển sinh, Lục Tất Hành rốt cuộc không nhịn nổi cảm giác kích động muốn tỏ tình của mình nữa. Cậu đánh một đoạn tin nhắn dài chuẩn bị gửi cho Lâm Tĩnh Hằng, nhưng lại không đủ can đảm để nhấn "Gửi".

Cuối cùng cậu sửa sang lại một chút, gửi cả đoạn ấy cho confession.

Confession:

| Đăng vào 21:17 hôm nay

[Bài 60217]

Tỏ tình với Lâm Tĩnh Hằng.

Vào hôm được phân ban tự nhiên với xã hội ấy, mình nghe được bạn nữ bên cạnh thầm thì rằng cậu nam sinh mới tới đẹp trai quá nên cũng ngước lên xem thử, đúng lúc chạm mặt với cậu ấy. Cặp mắt màu tro của cậu ấy mang nét thâm thuý trông không hợp tuổi lắm, nhưng vẫn bộc lộ vẻ ngông cuồng độc nhất ở những thiếu niên tuổi mới lớn. Chỉ trong một thoáng đó thôi, mình cảm giác tim đã đánh rơi một nhịp mất rồi.

Hai năm qua mình đã rung động vì cậu ấy vô số lần, nhưng phải đến tận lúc thi để phân ban năm 12 mình mới nhận ra được chuyện bản thân thích người ta.

Thi xong mình tình cờ gặp Lâm Tĩnh Hằng khi đang đứng trên hành lang, mình bỗng dưng lo sợ nhỡ đâu hai đứa không được xếp vào cùng một lớp, sợ mà tim đập bịch bịch bịch luôn đó.

Mình từng nhắc đến Lâm Tĩnh Hằng với bạn bè rất nhiều lần, ông bạn bảo chắc chắn là mình thích cậu ấy rồi, lúc đó đáy lòng mình chợt dâng lên cái cảm giác chẳng thể miêu tả nổi, nhưng mình vẫn bác bỏ câu nói ấy, sao mà thế được. Mình đã thích người ta thật, chỉ là mãi tới hôm thi phân ban đó mới vỡ lẽ.

Sau cái ngày đi thi ấy, mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Mình gần như không có lúc nào là không nhớ tới Lâm Tĩnh Hằng, lúc rảnh nhớ, lúc làm bài tập nhớ, mấy lần mơ màng trong lớp hầu hết đều là đang nghĩ về Lâm Tĩnh Hằng.

Mình thích cậu ấy lắm, mà lại chẳng có gan thổ lộ, vậy nên mình viết note dán lên bàn cậu ấy. Mình cố gắng để nét chữ không có điểm đặc biệt nào, như thế cậu ấy sẽ không thể nhận dạng được.

Vốn dĩ đang kể vài ba mẩu chuyện nhỏ giữa bọn mình, nhưng để đề phòng đương sự còn lại tìm ra, mình đành cắt bớt nhé.

Điều cuối cùng, hy vọng là chúng ta có thể thi vào cùng một trường đại học, dù chỉ cùng một thành phố thôi cũng được, biết đâu có ngày mình gom đủ dũng khí tỏ tình với cậu ấy thì sao ha?

Ẩn danh

Lục Tất Hành gửi tin nhắn cho bên confession vào khoảng 2 giờ chiều, nhưng confession là do học sinh lớp 11 quản lý, mỗi ngày lúc 9 giờ tối được tan học mới bắt đầu đăng bài, thời điểm bài lên cậu đang ngồi ăn liên hoan cùng gia đình họ hàng.

Điện thoại của Lục Tất Hành reo ầm ầm như bị trúng độc, từng mẩu tin nhắn nối đuôi nhau nhảy ra trên màn hình, cậu cầm lên ngó thử, lượng tin nhắn chưa đọc giờ đã lên đến hơn sáu mươi.

Cậu mở đại một khung chat, ngụm nước chưa nuốt mém nữa là phun thẳng vào màn hình điện thoại.

Chu Lục: Á đù

Chu Lục: Confession up lộ luôn avatar ông rồi kìa

Chu Lục: Nếu ông lo bị phát hiện thì nhớ đổi lẹ đó nha

Chu Lục: Ê nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thì ra ông thích Lâm Tĩnh Hằng thiệt

Chu Lục:Thật ra bữa đó tôi giỡn với ông thôi á

Trong lòng Lục Tất Hành thầm nhủ có đổi avatar cũng vô dụng, nhiều tin chưa đọc đến thế khỏi nghĩ cũng biết là nội dung về cái gì rồi. Bây giờ cậu chỉ muốn vọt qua hành tinh khác để sống tiếp thôi.

Cậu xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ rực như cua hấp, tay chân nhũn hết cả ra, tiếng tim dội đinh tai nhức óc, vừa hít thở sâu vừa trả lời Chu Lục: Đâu cần đổi avatar chi nữa, cả thế giới biết hết trơn rồi...

"Giai ngoan... Ực... Sao mặt con đỏ quá vậy... Con cũng uống rượu hả?" Tửu lượng của Lục Tín đã tệ mà vẫn đòi uống, bây giờ không còn tỉnh táo nữa, ông vô tư lự khoác tay lên vai Lục Tất Hành, nói: "Uống một chút cũng được, bữa nay vui mà!"

"Không ạ... Trong đây khó chịu quá, với nóng nữa, con ra ngoài kia đi dạo đây..." Lục Tất Hành nói xong thì đứng dậy chuẩn bị đi luôn, kết quả là loạng choạng vấp phải một bên chân ghế, tí thì ngã sấp mặt.

Lục Tín giật cả mình: "Có sao không con..." Ông nói được một nửa là Lục Tất Hành cắt ngang: "Con ổn mà ba ơi, ba cứ ăn đi nhé."

Lục Tất Hành vừa đứng ngoài cửa nhà hàng hứng gió lạnh thổi vào mặt vừa reply tin nhắn.

Turan: Đậu má ha ha ha ha ha ha ha ha

Turan: Page confession vạn năm chưa bao giờ có sai sót

Turan: Tới lượt của ông lại có biến

Turan: Đúng là trời cao có mắt mà

Turan: Ông không tỏ tình, tên tsundere Lâm Tĩnh Hằng kia cũng đách thèm hó hé gì luôn

Turan: Nếu không phải bên confession sơ suất

Turan: Thì chẳng biết bao giờ cái lớp giấy giữa hai ông mới bị đâm thủng nữa

Lục Tất Hành thấy có chỗ nào đó sai sai, nhất thời cậu hơi nghi ngờ liệu có phải Turan đã uống kha khá rồi hay không, gửi toàn mấy lời nhảm nhí gì đâu, Lâm Tĩnh Hằng thích cậu á hả?

Lục Tất Hành: Bà lại uống bao nhiêu rồi đấy

Turan: Uống hồi nào, tôi nghiêm túc đó

Turan: Trăm phần trăm là Lâm Tĩnh Hằng thích ông luôn, chỉ là đánh chết cũng không thừa nhận thôi

Lục Tất Hành:...?

Cậu cảm giác tim mình lại bắt đầu rộn ràng như trống bỏi nữa rồi, khuôn mặt mới được gió đêm hạ nhiệt lại nóng bừng lên.

Cậu không trả lời Turan nữa, tiếp tục chuyển khung chat, reply tin nhắn của Thomas.

Thomas: Trời má

Thomas: Ông bạn có định chạy qua hành tinh khác ở luôn không

Thomas: Tôi đang ngồi cạnh Lão Đại nè

Thomas: Ổng thấy hết trơn rồi

Lục Tất Hành:... Có cách nào để lên sao Hoả sống không nhỉ...

Thomas đáp ngay: Đệt mợ đệt mợ, cậu đừng vội làm phi hành gia

Lục Tất Hành:???

Thomas: Ông có hi vọng đó bạn tôi ơi

Lục Tất Hành: Hở?

Thomas: Dổ ôi, tôi quay vid rồi, đang load đó

Chỉ chốc lát, video của Thomas đã được gửi qua.

Trong video, một chân Turan đạp lên ghế, một tay kia thì vỗ cái rầm xuống bàn, cô nàng nói với Lâm Tĩnh Hằng bằng cái vẻ cực kì giống dân anh chị hổ báo cáo chồn đang tra khảo: "Ông thích ổng có đúng không!"

Lâm Tĩnh Hằng cúi đầu lướt điện thoại, hơi ngẩng lên một chút: "Thể chất của bà làm sao đấy, uống trà sữa cũng say được à?"

"Chậc chậc chậc, vẫn không thừa nhận ha, ông đọc cái confession ổng gửi chắc được nửa ngày rồi đó, còn chưa đọc xong nữa hả?"

"..."

Video đã kết thúc, Thomas đứng ở đằng sau Lâm Tĩnh Hằng để quay, ghi lại trọn vẹn thứ đang nằm chình ình trên điện thoại của người nọ, đúng là cái confession cậu gửi rồi.

Poisson: Lúc confession mới up lên tôi có đi nhờ họ xoá, bên đó cũng rep là xoá ngay rồi

Poisson: Hẳn là có mỗi bọn tôi đọc được thôi

Poisson: Đừng lo nhé

Lục Tất Hành: Cảm ơn nha

Lục Tất Hành: ? Đợi tí đã, nếu xoá bài rồi, sao vẫn còn hiện trên điện thoại Lâm vậy?

Poisson:?

Lục Tất Hành: Ban nãy Thomas gửi tôi cái video quay thấy màn hình điện thoại Lâm, trên đó là cái confession tôi gửi

Poisson: Ôi đệt

Poisson: Tôi cứ tưởng Turan chém gió chứ

Lý Forlan: Bọn tôi đang ngồi quán trà sữa đối diện trường nè, ông tiện thì qua đây đi

Lý Forlan: Khỏi cần nghi ngờ, Lão Đại thích ông đó

Lý Forlan: Mấy cái hành động mờ ám kia của ổng thường không qua nổi mắt tôi đâu

Lục Tất Hành: Đến cả drama của Lão Đại các ông mà ông cũng thăm dò luôn

Lý Forlan: E hèm, có tới không đây?

Lục Tất Hành: ... Tôi... tới liền

Lục Tất Hành gửi tin nhắn cho Lục Tín rằng bạn bè đang đi chơi ở gần đó, kêu cậu đến cùng, sau đó dừng chiếc taxi đến trường lại.

"Lâm à... Mình..." Lục Tất Hành đứng ở trước bàn chưa biết nên nói gì, mặt đã nóng đến chiên được cả trứng, Turan đứng kế bên chẹp miệng vài tiếng, bày ra biểu cảm ghét bỏ "Oẹ oẹ cái mùi yêu đương chua lòm thấy gớm". Thomas vừa định nói chuyện đã bị Poisson bịt kín miệng, Lý Forlan hắng giọng bảo cậu ta muốn đi vệ sinh, Chu Lục thì nói mình quen biết bà chủ tiệm, đi trò chuyện với bà chủ đây.

Lâm Tĩnh Hằng quay đầu liếc mấy đứa dối trá lọc lừa phía sau, lại quay sang nói với Lục Tất Hành: "Ra ngoài rồi nói."

"À... Được..." Lục Tất Hành bị Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ tay kéo ra cửa, cậu thấy không chỉ mặt mình nóng, mà cổ tay cũng đang cháy phừng phực.

Ở ngoài cửa, Lục Tất Hành tựa vào vách tường kính của quán nước nhìn Lâm Tĩnh Hằng. Cả hai nhìn nhau thật lâu, lâu đến nỗi Lục Tất Hành thấy có đôi chút gượng gạo, ánh mắt của Lâm Tĩnh Hằng nóng bỏng quá rồi.

Cậu muốn nói gì đó để phá vỡ cảnh im lặng này, nhưng còn chưa kịp hé miệng, thì xúc cảm ấm áp đã truyền đến làn môi.

Thu · Chung sống

Khi Lục Tất Hành rời giường thì Lâm Tĩnh Hằng đã xuống nhà từ lâu, Lục Tất Hành vươn vai ngáp dài rồi lia mắt nhìn điện thoại, mới có tám giờ, chợ sáng bên dưới vẫn còn đang mở. Thế là cậu mặc quần áo đi xuống chuẩn bị mua một ít sữa đậu nành và bánh quẩy.

Căn phòng hai người thuê có một mặt giáp ngoài đường, mỗi ngày đều có chợ sáng. Cậu băng qua biển người nhộn nhịp huyên náo, bên tai là giọng chào mời ồn ào của tiểu thương và tiếng mặc cả lên xuống của các bà các ông, lâu lâu có mấy chiếc xe vụt qua, rồi tiếng loa ầm ĩ cứ vang liên hồi.

Bình thường Lục Tất Hành hay ghé quán đồ ăn sáng nọ để mua bánh quẩy sữa đậu nành, vừa quay người thì thấy tiệm bánh ngọt cũng dựng một cái sạp nhỏ bán bánh trung thu, cậu mới nhớ ra là sắp đến Trung thu rồi. Lục Tất Hành chọn vài chiếc rồi lại vào tiệm mua thêm mấy loại bánh ngọt nữa, sau đó đi đến quảng trường ở giữa tiểu khu từ một con đường khác.

Giờ này hội các bô lão đã ăn sáng xong đang tụ tập tán gẫu ở quảng trường, mới đầu Lục Tất Hành lo tìm kiếm bóng dáng của Lâm Tĩnh Hằng, hoàn toàn không chú ý đến có người đang lộn mình trên xà đơn phía sau lưng, rất nguy hiểm nhưng may mắn chưa đá trúng cậu. Cậu vội vàng né ra, ngoái đầu nhìn thử, thế mà trên thanh xà là một cụ ông tầm sáu, bảy mươi tuổi, trông "nghệ" hết sức.

Ông cụ thấy vậy thì khẩn trương đáp xuống đất hỏi thăm Lục Tất Hành: "Xin lỗi con nhé, ông không biết con đứng đấy, có sao không?"

"Dạ không sao đâu ông, con không sao," Lục Tất Hành xua tay cười cười, ngay sau đó hỏi ông: "Ông có nhìn thấy bạn nào cỡ cỡ con không ạ, bạn đó cao với gầy, đẹp trai lắm luôn, mắt màu xám ấy ạ."

"Úi chà... Đúng là hồi nãy có một thằng nhóc nom tuấn tú lắm, bà Trương kêu nó qua bên kia đấy," ông cụ chỉ về một hướng, "Nhưng mắt màu gì thì ông không thấy rõ..."

Lục Tất Hành nhìn theo ngón tay ông cụ, chỉ thấy Lâm Tĩnh Hằng đứng giữa vòng vây của các bà, cậu cảm ơn cụ ông và đi kiếm Lâm Tĩnh Hằng.

"Ôi," bà Trương trông thấy Lục Tất Hành thì vẫy vẫy cậu, Lục Tất Hành đi nhanh về trước hai bước lên tiếng chào bà, giải cứu thành công Lâm Tĩnh Hằng đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng.

"Hai đứa quen nhau hả Tiểu Lục?"

"Bạn của con ạ, tụi con học ở đại học L ấy, thuê chung một phòng ở đây ạ."

"Ồ, cháu gái bà cũng học cùng trường với mấy đứa, nó tên xxx, con có biết con bé không? Cháu bà nó bảo đã từng thấy cậu bạn này của con rồi..."

"À... Bà Trương ơi, cậu ấy có người yêu mất rồi ạ... Với cả chúng con còn chưa ăn uống nữa," Lục Tất Hành nhấc túi đồ ăn sáng trong tay lên cho bà Trương xem: "Chắc phải về trước đây ạ."

Bảy giờ Lâm Tĩnh Hằng đã thức dậy đi chạy bộ sáng sớm, chạy được một nửa bị một hội các bà các dì gọi đến hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất, lúc này bụng đói lép kẹp, hắn chẳng màng cả gió lạnh thổi vù vù trước mặt, lấy bánh quẩy chiên trong tay Lục Tất Hành cắn một miếng.

"Lâm à, cậu ăn kiểu đấy thì gió nó chui hết vào dạ dày cho coi."

"Không chết được đâu."

"Chậc," Lục Tất Hành thẳng thừng cướp bánh quẩy trong tay Lâm Tĩnh Hằng: "Cứ để người ta phải lo thôi."

"Ngay cả mấy đôi vớ cậu cũng nhét hết dưới gối, còn ở đó nói mình để cậu lo à?"

"Mình..."

Lúc Lâm Tĩnh Hằng tan học, Lục Tất Hành có gọi điện thoại tới, nhắn hắn khi về nhà thì mua một ít rau thơm giúp cậu, buổi tối sẽ xào tiểu nhân tiên*. Rốt cuộc Lâm Tĩnh Hằng xách tận mười ngàn rau thơm về, Lục Tất Hành cười ngặt nghẽo đến nỗi quặn cả bụng, bảo cậu chuẩn bị làm tiểu nhân tiên xào chứ có phải rau thơm xào đâu.

(*) Tiểu nhân tiên: món ốc (móng tay) xào của Trung Quốc

Sau khi đã cơm nước no nê, cả hai úm nhau trên sofa xem bộ phim truyền hình nhàm chán, Lục Tất Hành gối đầu lên đùi Lâm Tĩnh Hằng lướt điện thoại, Lâm Tĩnh Hằng kêu cậu mở TV lên cho có tí nhạc nhẽo, Lục Tất Hành hỏi thế bạn có biết vừa nãy nữ chính nói gì không đấy hở? Lâm Tĩnh Hằng lặng thinh, vì hắn cũng có xem éo mà biết.

Một giờ sáng, Lục Tất Hành dán bên tai Lâm Tĩnh Hằng nói với hắn mình không ngủ được, Lâm Tĩnh Hằng ngủ nông, khi Lục Tất Hành kề tai thì thầm hắn đã tỉnh giấc rồi, nhưng hắn hãy còn buồn ngủ lắm, mơ mơ màng màng không sao mở mắt nổi.

Hắn bảo Lục Tất Hành mau ngủ đi, có vẻ Lục Tất Hành chưa nghe thấy, cậu thỏ thẻ hỏi hắn: "Tĩnh Hằng này, bạn nói xem tại sao hai người thích nhau lại muốn được ở bên nhau nhờ?"

Lâm Tĩnh Hằn nói bạn đào đâu ra lắm vấn đề thế nhỉ, hơn nửa đêm không lo ngủ còn nằm đó suy tư cái gì nữa. Dứt lời hắn kéo Lục Tất Hành vào lòng, ghé vào tai cậu nhỏ nhẹ mà rằng: "Nhanh đi ngủ thôi, ngoan nào."

Thế là Lục Tất Hành đã tìm được đáp án của cậu, chính vì những buổi đêm được khép mi say ngủ trong vòng tay của người thương.

Đông · Năm mới

Lục Tất Hành nhắn Lục Tín và Muller rằng cậu và Lâm Tĩnh Hằng sẽ đón năm mới cùng nhau, không về nhà nữa, Lục Tín nói hết nước hết cái Lục Tất Hành cũng không về. Vậy là ông đành phải tìm Muller kể khổ, nói Lục Tất Hành có bồ quên cha, Muller dặn năm mới đừng nên khùng điên, tới lui bệnh viện phiền phức lắm. Về phần Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Úy và Laura có bao giờ mà quản được hắn, chỉ cần hắn không phạm pháp, cho dù ngày nào đó hắn bốc hơi khỏi nhân gian, hai vị kia cũng sẽ không có phản ứng gì quá khích. Thế nên hai đứa dắt nhau ra siêu thị mua đồ Tết, chuẩn bị đón giao thừa trong căn phòng trọ của mình.

Tất cả kệ hàng trong siêu thị được bọc hết thành màu đỏ, Lục Tất Hành mới nhìn lên đã thấy trên tấm lưới sắt chỗ bán dép lê bày một con cá, treo phía trên gian hàng sale.

Cậu không nhịn nổi nên cười rộ lên, sau đó chỉ cho Lâm TĨnh Hằng xem, người kia ngẩng đầu ngó một cái, bảo: "Gu của cái siêu thị này làm sao đấy, dép lê cá chép ngụ ý niên niên hữu dư*, dép này để ăn hay để tiêu không biết."

(*) Niên niên hữu dư: Dư (Yu/ – dư dả) đồng âm với Ngư (Yu/ – con cá), ý chỉ loài cá sẽ đại diện cho sự ấm no đủ đầy suốt quanh năm (Niên niên)

Xét thấy hai người cũng không rành bộ môn gói sủi cảo cho lắm, cặp đôi mua hai bịch sủi cảo đông lạnh ăn liền để phòng hờ, lại mua một đống món Lâm Tĩnh Hằng không thể gọi tên và một con cá rồng quẫy đuôi rất hăng*, cuối cùng xách lỉnh kỉnh bao lớn bọc nhỏ về nhà.

(*) Gốc là "thần long bái vĩ đích ngư", "thần long bái vĩ" là 1 trong 18 chiêu thức của "Hàng Long Thập Bát Chưởng", tuy nhiên khi mình tìm hiểu thì cũng thấy nói đây là cá rồng

Khi Lục Tất Hành sắp sửa làm cá phát hiện thế mà con cá này vẫn còn sống nhăn, cậu vừa cảm thán sức sống của chú cá này ngoan cường quá đê vừa nghĩ ngợi làm sao để giết nó. Rốt cuộc nhóc ấy ra chiêu rồng thần quẫy đuôi cho cả người Lục Tất Hành ướt nhẹp, sau đó nhân lúc Lục Tất Hành thả lỏng nhảy tọt ra khỏi tay cậu, nó trượt một đường sau đó rơi xuống đất nằm thoi thóp.

Tiếng động không hề nhỏ, Lâm Tĩnh Hằng chạy nhanh vào bếp, mới mở cửa đã thấy cái thân bị vẫy cho đẫm nước của Lục Tất Hành đang xắn tay áo ngồi xổm, thò tay giữ con cá đã ngáp ngáp nhưng còn muốn ngọ nguậy.

Lâm Tĩnh Hằng thở dài, xắn tay áo lên tóm con cá dậy. Đương lúc hắn chuẩn bị thả nó xuống mặt thớt, bạn cá lại giãy điên cuồng như hồi quang phản chiếu, chú ta nhảy vọt vào trong bồn.

Có thể do trong bồn không có nước, nó ngã thẳng lên lớp inox cứng cáp, perfect-all-kill bản thân.

Xử lý sạch sẽ con cá xong hai đứa cùng nhau gói sủi cảo, vỏ sủi cảo mua loại làm sẵn, nhân thì Lục Tất Hành xin được từ bà chủ hàng thịt ỷ vào việc bà cưng mình.

Bọn họ tìm được video hướng dẫn trên mạng, học lý thuyết cực mượt, cái khác ở đây là bánh của vlogger làm gọi là sủi cảo, bánh của hai người thì mỏng lét biến dạng, hình ảnh thực sự gây xúc động khôn tả.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn một bàn sủi cảo hình thù kì quặc, mở lời: "Không ấy mình luộc sủi cảo đông lạnh đi, cái mớ này nếu bỏ vào nồi thì 80% sẽ ra súp thịt viên có vỏ luôn đấy."

"Phụt," Lục Tất Hành cười thành tiếng: "Chẳng sao đâu, lực tay bạn lớn mà, nắn chặt nữa, của em rớt được nhưng của bạn thì không cần lo."

Lâm Tĩnh Hằng ừm một tiếng, thuận tay vớ cái khăn lau sạch sẽ bột mì trên mặt bàn, sau đó ngước lên xem đêm hội liên hoan.

Nước đã sôi, Lục Tất Hành bưng sủi cảo vào bếp, cậu nhấc nắp nồi, hơi nước trắng xoá phả khắp mặt. Cậu lùa những chiếc sủi cảo xuống một cách cẩn thận, khi xoay người lấy muôi vớt thì phát hiện Lâm Tĩnh Hằng đã chạy tới từ lúc nào rồi.

Phòng bếp sử dụng bóng đèn kiểu cũ, phạm vi chiếu sáng có hạn mà ánh đèn cũng chỉ lờ mờ, lại thêm hơi nước liên tục bốc lên từ trong nồi, tất cả như đang phủ thêm cho Lâm Tính Hằng một lớp filter dịu dàng khác lạ, làm nhoè đi bén nhọn nơi hắn.

Lục Tất Hành cầm muôi khuấy nhẹ sủi cảo trong nồi, Lâm Tĩnh Hằng ở sau lưng cậu lấy nào là chai tương này lọ sốt kia, tiếng nước ùng ục ùng ục và đồ đựng gia vị va chạm lạch cạch hoà vào nhau, trông bình dị mà ấm cúng.

Lâm Tĩnh Hằng pha nước chấm xong lại băm thêm ít tỏi và ớt, hắn rửa sạch tay bên bồn, tiếp đó bê bát đũa rồi tiện thể xách luôn con cá đã tự huỷ kia vào phòng.

Sủi cảo nổi lên rất nhanh, Lục Tất Hành vớt chúng lên nhúng qua một lần nước lạnh, trang trí mâm đồ ăn và đem vào trong.

MC của Xuân Vãn* đếm ngược từng tiếng, Lục Tất Hành đặt sủi cảo lên bàn đồng thời bảo Lâm Tĩnh Hằng ước một điều cho năm mới. Có thể ước gì đây nhỉ? Lâm Tĩnh Hằng có lẽ chẳng mong muốn điều chi nữa. Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, thực sự không nghĩ ra câu nào, mới định ngẩng lên trả lời Lục Tất Hành là chả có nguyện vọng nào hay ho cả, thì vừa khéo chạm phải hai tròng mắt sáng rực của Lục Tất Hành, và rồi hắn đột nhiên tìm được đáp án.

(*) Xuân Vãn: Gala mừng năm mới hằng năm của đài CCTV ở Trung Quốc

Trong khoảnh khắc tiếng chuông năm mới ngân vang ấy, hắn nguyện cầu: Mong sao hắn có thể cùng Lục Tất Hành vượt qua năm rộng tháng dài, và sẽ thương nhau đến đích cuối của sinh mệnh.

Hết.

Tâm sự sương sương mọi người nhe =))) Gửi mọi người một chiếc đồng nhân ấm áp mềm hết cạ tym cho đêm giao thừa 🥰 Đây cũng là shot dài nhất mình từng làm (6k+ chữ raw và 5k7+ chữ edit ^^) cho tới hiện tại, đã làm xong từ hồi tháng 11 năm ngoái và trời ơi siu mong đến cái ngày được up lên luôn á tại đáng iu xỉu lên xỉu xuống huhuhuhu 🥺🥺 Mình xin per và edit bìa liền ngay sau khi edit hết, thiệt sự mình rất rất mê cái oneshot này á mong mọi người cũng như z nha 😭

Chúc cả nhà iu của Trà Vải năm mới dzui dzẻ thành công và đặc biệt là giữ sức khoẻ nhéeee mong nhất cạ nhà mình khoẹ mạnh thui khôm mong chì hơn đâuuuu 😡💓 Năm mới mình sẽ cố gắng để hoàn thành thật nhiều chiếc đồng nhân/fanfic để các fandom mình đu có thêm hàng gặm, và cũng đặt mục tiêu có thể làm xong những truyện còn dang dở =)))) Leak tí cho các bạn đu Lục Lâm cùng mình là mình đang có rấc nhìu plan edit (có cả mí quả nc17 r18 xe chạy bon bon) cho Lục Lâm, và hi vọng là trước sinh nhật của cậu Lục aka ngày 29/5 tới đây là mình có thể hoàn thành vài cái TvT Ôy tui đã nhiều lời wa dzồi, cả nhà iu năm mới vui nheee!!!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!