Lục Minh

Chương 1



1.

“Lục U, khi anh ấy đến, cậu chỉ việc cho thứ này vào ly nước mà anh ấy uống”.

“Anh trai cậu chắc chắn sẽ phòng bị cẩn thận lắm," cô ấy nói tiếp.

"Chỉ cần chờ đợi lúc anh trai cậu ngủ say sau khi uống phải thứ đó, tối nay chúng ta sẽ đưa cậu trốn thoát khỏi đây, được chứ?"

Cô ấy nhẹ nhàng véo véo cổ tay tôi.

Nhưng suy nghĩ của tôi không hề dừng lại ở đó.

Ánh mắt tôi đang dừng trên người đứng sau cô ấy.

Bóng cây hoa hòe lay động.

Anh trai tôi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đang đứng ở cửa nhà.

Trong tay anh cầm một con dao bếp.

Ánh mắt ảm đạm.

Anh đang nhìn chăm chú vào cả hai.

2.

Khi ý thức trở lại, tôi thấy mình ở nhà, thật sự là cảm giác quen thuộc nhưng lại không yên bình chút nào.

Anh trai tôi đã kéo tôi vào trong nhà và đóng cửa lại.

Tay trái anh cầm 1 con dao và dùng tay phải mò mẫm bên cạnh cửa với tay phải.

Có vẻ như anh không tìm thấy sợi dây thừng nào, liền xé chiếc cà vạt của mình ra và dùng nó để trói cổ tay tôi lại.

“Đến chết anh cũng không cho em gặp Du Trạch”

Du Trạch.. đó chính là hôn phu của tôi, và cũng là kẻ vừa dùng thuốc mê làm anh trai tôi ngất xỉu.

Tôi để mặc cho anh trai buộc cổ tay tôi, cột nút thật chặt. Tôi không không ra nước mắt khi nhìn anh buộc cẩn thận, nhẹ nhàng không làm tôi đau, thậm chí còn lót một miếng bông dưới cổ tay tôi.

"Anh trai."

Tôi nắm lấy ngón tay của anh ấy.

Anh dừng lại một chút, trong kiếp trước tôi thậm chí cảm thấy ghê tởm khi chạm vào anh, nhưng giờ đây, một cử chỉ nhỏ của tôi đã khiến anh do dự trong vài giây.

Sau đó, anh dùng tay mình bịt miệng tôi lại.

"Im lặng."

"Nếu em còn dám xin xỏ gì cho Du Trạch, tôi sẽ giết hắn."

"..."

Ở kiếp trước, tôi đã trải qua những điều tương tự, từ từ trở nên bất hòa với anh trai.

Tôi yêu Du Trạch đến chết đi sống lại, nhưng không biết rằng Du Trạch lại tiếp cận tôi với mục đích xấu xa. Hắn thông đồng với bạn thân của tôi, cùng nhau lên kế hoạch giết tôi để chiếm đoạt tiền bảo hiểm.

Tôi thực sự tin rằng Du Trạch là định mệnh của đời mình, cố sống cố chết bám lấy hắn ta không rời.

Nhưng anh trai tôi đã cố gắng ngăn cản, bảo tôi rằng Du Trạch không phải là người tốt.

Tôi đã bất chấp tất cả, nói với anh rất nhiều lời lẽ cay độc.

"Lục Minh, anh chẳng qua chỉ là một kẻ biến thái, cầm tù chính em gái của mình."

"Anh có biết tại sao hàng xóm và láng giềng đều tránh xa anh không? Bởi vì anh là một quái vật."

"Tôi ghét anh đến chết đi được, tại sao anh lại là anh trai của tôi, tôi không muốn có một người anh trai như anh."

Tôi không muốn có một người anh trai như anh.

Tôi chỉ nhớ là ngày đó đôi mắt anh trai tôi như dại đi.

Anh trông giống mẹ mình, có ngoại hình đẹp từ bên trong xương cốt, nhưng luôn toát ra một cảm giác yếu đuối và dễ vỡ.

Anh chỉ một cách bình thản trói tôi lại, sau đó nói với tôi:

"Bữa tối hôm nay là canh đầu cá hầm đậu phụ."

... Đó chính là món tôi thích nhất.