Lục Minh

Chương 4



8/

Tôi cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, mơ hồ không rõ. Cảm giác như cổ bị thứ gì đó siết chặt, không thể thở nổi. Cả thân thể không thể cử động.

Tôi bị anh trai mình trói chặt.

"Anh..."

Tôi nhìn anh với vẻ bất lực.

"Anh phải cho em cơ hội giải thích."

...

Lục Minh nhìn tôi với ánh mắt trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Anh trai tôi cao lớn, trông rất gầy, giống như loại pha lê mong manh dễ vỡ của thế gian.

Nhưng anh ấy rất mạnh mẽ, không có ai, dù là nam hay nữ, hay thậm chí là "ngoan ngoãn" như tôi, có thể sánh được.

Ngón tay trắng bệch, gần như lạnh lẽo của anh, vuốt nhẹ bên tai tôi.

"Anh."

Tôi gọi anh.

"Im miệng."

Giọng anh tỏa ra sự lạnh lùng và có chút vẻ khàn khàn.

Anh trai cúi xuống và hôn tôi.

Hàng mi của anh khá dài, khi chạm vào mi mắt tôi có cảm giác hơi ngứa.

Tôi cố gắng cử động, nhưng cảm giác như ngay cả những cử chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng của anh trai cũng làm tôi không chịu nổi.

Vì tôi yêu anh, tôi dường như vô thức phản hồi lại hành động của anh, mũi tôi đầy mùi hương của anh, và chỉ còn lại một chút ý thức cuối cùng giữ tôi không chìm vào vực sâu.

Tôi không bao giờ có ý định luyện tập kỹ thuật hôn cùng anh trai.

"Anh, khụ, khụ..."

Tôi bắt đầu ho.

Anh lập tức buông tôi ra và nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.

"Cuối cùng ai là người cần luyện tập kỹ thuật hôn chứ?"

Anh nói rất tức giận, rõ ràng còn đang giữ bực tức. Anh nghĩ tôi lừa anh, nhưng tôi không hề có ý đó.

Tôi nhấn mạnh điều này với một hơi thật sâu.

"Anh phải tin em.”

"Thuốc là do Du Trạch đưa cho em, anh ta muốn em dùng nó để khiến anh bất tỉnh”.

“Em chỉ giữ nó để gửi đi kiểm tra thôi."

"Anh phải tin em.”

Tôi ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh. Khi anh trai chuẩn bị cúi xuống hôn tôi lần nữa, tôi biết rằng lời giải thích của mình không thể thuyết phục được anh, nó như lời nói vào tai này ra tai kia.

Tôi giãy giụa thoát khỏi anh.

Lông mày anh nhướng lên, thốt lên một tiếng "oh" nhẹ nhàng. Lời nói khẽ chạm vào tai tôi.

"Ừm, thuốc thì cứ mang đi kiểm tra."

"Đừng có vô tình giết chết anh trai mình."

"Lục U, em có gì muốn nói không, sau tất cả những gì em đã làm, em có hối hận không?"

"Chẳng lẽ em không yêu quý anh trai mình dù chỉ một chút sao?"

Ánh mắt anh trai nhìn tôi, dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng sắp sửa vỡ vụn.

Tôi mở miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể phát ra lời.

Cuối cùng, trước đây, để thoát khỏi Lục Minh, tôi đã làm nhiều việc không thể chấp nhận được như cho thuốc ngủ vào bữa sáng của anh, vu khống anh ăn cắp để báo cảnh sát và nhiều hành động xấu xa khác.

Chính việc làm của tôi đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng tốt của anh trai tôi trong mắt mọi người. Thực sự thì kẻ phá phách là tôi và anh trai phải xoay xở dọn dẹp hậu quả.

Và bây giờ, tôi như cá gặp nước, chủ động hôn Lục Minh. Môi anh trai rất dễ chịu khi hôn, mềm mại.

Anh ngạc nhiên, ánh mắt như chứng kiến một bức tranh muôn màu bất ngờ hiện ra.

Anh trai tôi có vẻ điên rồ. Đầu tôi va vào đệm giường, anh dùng tay mình để nâng đỡ chống đỡ cho tôi.

Chiếc giường như muốn sụp đổ vì chuyển động của chúng tôi, tôi đáp lại anh, tìm kiếm ngón tay anh, và chúng tôi đan chặt lấy nhau.

Anh hôn lên cổ tôi.

Anh nói, "Em sẽ làm anh trai mình chết mất”

...

Tôi nghĩ rằng, trong kiếp trước, tôi đã nợ Lục Minh rất nhiều.

Trong kiếp trước, tôi không thể chữa khỏi bệnh của anh.

Nhưng bây giờ, tôi thề sẽ đảm bảo rằng tôi sẽ ở bên cạnh anh, cùng nhau chịu đựng cho đến chết.

9/

Anh trai tôi nấu ăn rất ngon.

Nếu tay tôi không bị trói chặt, và anh ấy không đút từng miếng cho tôi ăn.

Tôi cảm thấy nó sẽ càng ngon hơn.

"Anh..."

Tôi kéo dài giọng gọi anh, chiếc thìa bạc sát vào mép tôi, rồi dừng lại.

"Lục U.”

"Vì lần trước em nũng nịu với anh như thế, em suýt nữa đã khiến cho anh trai em phải vào tù đấy."

Anh ta nói một cách vô cảm về chuyện đó.

Nhưng dưới bàn, đôi chân tôi đang cọ xát vào bắp chân nhỏ của anh trai.

Anh ngạc nhiên một lúc.

Gương mặt anh bắt đầu đỏ lên, thật là non nớt, nếu như không phải là người này vừa mới đè tôi ra giường và hôn như một con sói đói thì tôi đã tin anh mất rồi.

"Anh, anh tin vào định mệnh hay không?"

“Em đã mơ thấy 1 kết cục”.

"Trong giấc mơ, em kết hôn với Du Trạch, anh chẳng những gãy chân mà Du Trạch và Đoạn Nguyệt còn âm mưu giết chết em”.

"Anh, kể cả khi chân anh đã không còn khả năng di chuyển nữa, vẫn ráng sức đuổi theo họ khắp nửa vòng trái đất."

"Vì thế, bây giờ em cực kỳ ghét Du Trạch”

Tôi nhìn vào mắt anh, nói những lời đó một cách chân thành.

Nhưng anh vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, đôi mắt đẹp như bầu trời trên cao.

Tôi không rõ anh đang nghĩ gì.

"Ồ, thật sao?"

Anh tiến lại gần tôi, hơi thở nóng bỏng chạm vào cổ tôi.

"Thật là trùng hợp, tôi cũng mơ thấy điều đó đêm qua."

"Trong giấc mơ, cô em gái không chịu đựng được mọi thứ và cố gắng chạy trốn khỏi anh trai."

"Và vì thế, em đã sáng tạo ra một lời nói dối tinh vi đẹp đẽ."

"Khiến cho anh trai mình chìm trong giấc mộng say sưa, rồi sau đó, bỏ rơi anh trai."

"..."

Tôi hầu như không thể tin là anh ta có thể nói ra những lời đó.

Bởi vì trong kiếp trước, trước khi tôi đưa thuốc cho Lục Minh, tôi đã phải dỗ dành anh ta.

Tôi vẫn nhớ ngày đó, đôi mắt anh đỏ hoe, cầm chặt cổ tay tôi, ôm chặt lấy tôi.

Anh ấy nói, "Lục U, em sẽ không rời bỏ anh đúng không, em chắc chắn không rời bỏ anh chứ."

Và thế là tôi đã đưa thuốc cho anh vào buổi tối hôm đó..

...

Nếu giấc mơ của anh trai tôi là thực. Có lẽ anh điên cuồng kiểm soát là muốn giữ tôi lại.

Tôi mỉm cười nhìn anh, anh nhìn tôi với ánh mắt cau có.

"Thôi được rồi, anh trai."

"Cứ làm như anh muốn, em đều đồng ý."