Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 54: Môn học khó



Thẩm Thần có một giấc mơ đẹp. Sau giấc mơ lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có một mình cậu. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thần tỉnh dậy trong phòng ngủ của Lục Tranh, cậu đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh đã trống không, hết thảy mọi chuyện tối hôm qua dần hiện rõ trong tâm trí cậu......

Từ đầu đến cuối bị anh nắn bóp trong lòng bàn tay, thực sự, cậu không có một chút cơ hội để chống cự.

Thẩm Thần ngồi ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhấc chăn lên rời khỏi giường.

"A..."

Đau.

Bắp chân thật sự rất đau.

Thẩm Thần đứng dậy, chiếc chăn từ trên làn da mịn màng của cậu trượt xuống, hơi lạnh, cậu cúi đầu mới kịp phản ứng trên người không mặc một bộ quần áo nào.

Vì vậy, cậu cố gắng chịu đựng cảm giác không thoải đi xung quanh tìm quần áo. Tìm nửa ngày mới chợt nhớ ra đêm qua ở sô pha quần áo đã bị lột sạch sẽ.

Thẩm Thần: "......."

Thẩm Thần bước chân nhẹ nhàng, mở cửa phòng, lén nhìn thoáng qua rồi đi ra ngoài.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được trong phòng khách, Thẩm Thần không nhìn thấy ai, cậu đoán Lục Tranh đã đi ra ngoài vào sáng sớm, cho nên cậu rất yên tâm mở cửa phòng và đi về phía phòng mình.

"Tỉnh rồi?"

Đi được một nửa, đột nhiên một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh vang lên, Thẩm Thần giật mình liền quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy Lục Tranh đang đứng ở cửa thư phòng với ý cười không đứng đắn, cậu lập tức chạy về phía phòng ngủ.

Lục Tranh dừng vài giây, chậm rãi đi theo vào: "Chạy cái gì."

Thẩm Thần đứng trước tủ quần áo, còn chưa kịp mặc quần áo, vì vậy tay cậu tuỳ tiện nắm lấy, ôm một ít quần áo che ở trước ngực.

"Em, em lạnh."

Lục Tranh nhướng mày, đi đến: "Lạnh mà còn chạy ra ngoài."

"Em muốn mặc đồ."

"Nói với anh một tiếng, anh sẽ lấy cho em."

Thẩm Thần không được tự nhiên mà quay đầu: "Em tưởng anh đã đi rồi...."

"Không, hôm nay nghỉ làm." Lục Tranh nói xong liền đưa tay lấy quần áo trong ngực Thẩm Thần.

Nhưng người trước mặt ôm rất chặt, anh kéo một chút thế nhưng không kéo ra được.

Lục Tranh mỉm cười: "Không phải đang lạnh sao, còn không chịu mặc quần áo vào."

Thẩm Thần liếm liếm đôi môi khô, có chút xấu hổ nói: "Anh Lục Tranh."

"Hửm?"

"Anh ra ngoài trước đi, em lập tức sẽ mặc vào."

Lục Tranh đặt tay lên tủ đồ ở phía sau cậu, thấp mắt nhìn cậu: "Em ngại à?"

"Không, không có." Thẩm Thần bày ra bộ dáng bình tĩnh, kéo kéo khoé miệng: "Anh đi ra ngoài trước đi mà."

Lục Tranh nhìn đôi mắt đang trốn tránh của cậu, trong lòng đột nhiên muốn trêu chọc cậu, vì vậy giây tiếp theo, anh ôm cậu lên ném vào hộc tủ quần áo phía sau lưng cậu.

Thẩm Thần ngồi ở bên trong tủ quần áo, trong tay còn ôm một đống đồ, cậu hoảng sợ nhìn ánh mắt ẩn ý của Lục Tranh, không tự giác mà rụt về phía sau.

Lục Tranh hai tay đặt ở bên cạnh cơ thể cậu, nghiêng người đến, thấp giọng nói: "Anh giúp em mặc."

"Không cần, tự em......."

"Không quen hả?" Lục Tranh vươn tay nắm lấy bắp chân đang đưa ra trướcl của cậu: "Dù sao cũng phải quen."

"......."

Anh cầm lấy mắt cá chân của cậu, chậm rãi từ phía sau hướng lên trên, một đường lên tới tận gốc đùi.

Thẩm Thần không chịu nổi hành động như vậy, gương mặt liền đỏ bừng, mà bộ dáng lúc này của cậu xuân ý dạt dào khiến người xem tâm viên ý mã*, Lục Tranh vốn muốn trêu chọc cậu một chút, nhưng thật sự khi tay hướng lên phát hiện bản thân ngược lại có chút không thể kiềm chế.

*(Nghĩa của Tâm viên ý mã(心猿意马): tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn - nguồn: Bạch Ngọc Sách.)

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua cậu bị dày vò, bây giờ cũng không thích hợp để động vào cậu.

"Mặc cái này à?" Lục Tranh thu hồi ý nghĩ, lấy một chiếc áo phông cổ tròn ở bên cạnh.

Thẩm Thần lắc đầu: "Em mặc áo sơ mi."

Lục Tranh "ừ" đi qua một bên tủ khác lấy áo sơ mi được treo, thừa dịp lúc này Thẩm Thần mặc đồ lót và áo ba lỗ màu trắng.

Mà sau khi Lục Tranh chọn áo trở về để cậu mặc vào, đột nhiên hiểu rõ vì sao cậu muốn mặc áo sơ mi.

Trên cổ cậu toàn bộ đều là dấu vết mà anh lưu lại......Mặc áo sơ mi sẽ che kín.

Buổi trưa, ăn cơm ở căn hộ. Sau khi ăn xong, Lục Tranh đưa Thẩm Thần trở về trường học.

Xe dừng lại ở cổng trường học, Thẩm Thần từ trên xe bước xuống, nhìn Lục Tranh ở trong xe vẫy tay: "Em đi đây."

Lục Tranh gật đầu: "Nhớ phải ăn cơm tối đấy."

"Vâng."

Thẩm Thần tay cầm túi xách đi về phía trường học, khi cậu vừa bước vào cửa, liền quay đầu nhìn lại, Lục Tranh còn chưa lái xe đi, anh ngồi trong xe đang nhìn cậu.

Thẩm Thần nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên nghĩ, sao một số lại người lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

Giờ phút này nhìn Lục Tranh lạnh lùng và bình tĩnh như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy anh lúc này với đêm qua không giống nhau......

Cảm giác như, đó là hai người vậy.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thần, Lục Tranh mới khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên.

Lục Tranh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nghe máy.

"Alo."

"Anh Lục Tranh."

"Ừ, có chuyện gì?"

"Tin tức ngày hôm qua......Xin lỗi."

Lục Tranh bình tĩnh mà nhìn phía trước, vẻ mặt có chút lạnh lùng: "Không có việc gì."

Đối phương trầm mặc một lúc, cười khẽ một tiếng: "Cũng đúng, anh sẽ không để ý cũng sẽ không để bụng, đương nhiên là không cảm thấy có chuyện gì."

"Em sai rồi, anh để ý." Lục Tranh nói: "Nếu không quan tâm, anh sẽ không cho người đi chặn lại tin tức."

"Anh......"

"Dù sao chuyện này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không thoải mái."

"Không thoải mái? Anh nói Thẩm Thần à?"

Lục Tranh không lên tiếng.

Đối phương tựa như không còn lời gì để nói mà thở dài: "Anh Lục Tranh, bây giờ anh có tiện không, em có chuyện muốn nói với anh."

.......

Buổi tối, Thẩm Thần đang ở trên lớp học.

Sau được nửa giờ điện thoại đột nhiên rung lên, cậu nhìn giảng viên, lén lút lấy điện thoại ra nhìn.

[Em đang ở trường học à?]

Thẩm Thần sửng sốt một chút, trả lời anh: [Buổi tối em có tiết, chẳng phải em đã nói hôm nay ở lại trường sao?]

Lục Tranh: [Anh biết, nhưng tối nay đừng ở lại trường, anh đến đón em.]

Thẩm Thần giương khoé miệng, sợ người khác nhìn thấy cố gắng che dấu: [Bây giờ anh sẽ đến trường học sao, em có tiết học phụ trong tiết học này.]

[Không sao, em còn bao lâu nữa?]

Sau khi Thẩm Thần nhắn cho anh địa chỉ, giảng viên ở trên bục giảng chỉ gõ vào bảng đen, Thẩm Thần vội nhét điện thoại vào trong ngăn kéo, hết sức chuyên chú mà nghe giảng.

Hai mươi phút sau, nửa tiết học kết thúc.

Thẩm Thần đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Tranh.

"Alo."

Lục Tranh: "Tan học rồi?"

Thẩm Thần: "Chưa đâu, còn một tiết nữa."

"Ừ."

"Anh đang ở đâu vậy?"

"Ở ngoài hành lang lớp học của em."

"A.....Anh chờ một chút."

Thẩm Thần cúp điện thoại, vội chạy ra khỏi phòng học. Cậu nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được Lục Tranh đứng ở hành lang cách đó không xa.....Nhưng tại sao bên cạnh anh lại có nhiều nam sinh như vậy?

Thẩm Thần chớp mắt, do dự, đi về phía trước.

"Tiểu Thần."

Thẩm Thần nâng mắt nhìn Lục Tranh lại nhìn mấy nam sinh ở bên cạnh Lục Tranh: "À.....bạn của anh à?"

Lục Tranh bật cười: "Anh đến tìm em, không phải đến tìm bạn."

Thẩm Thần chậm chạp phản ứng lại, cảm thấy lời vừa nói ra liền thấy mấy nam sinh xấu hổ mà đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng mà xoay người rời đi.

"Đúng thật là chờ người yêu."

"Đi đi......"

"Này, đó là Thẩm Thần lớp bên cạnh đấy."

"Hoá ra là bạn trai cậu ấy....."

"Yo, thật vất vả mới chứng kiến được trai đẹp xuất hiện ở trường chúng ta!"

Mấy nam sinh đi rồi, Lục Tranh ho nhẹ: "Anh không biết các cậu ấy."

Thẩm Thần mắt nhìn mấy nam sinh đã đi xa, nói: "Anh Lục Tranh, anh đi đến đâu cũng được hoan nghênh."

Lục Tranh gõ gõ đầu cậu: "Nghĩ cái gì vậy."

Thẩm Thần ngoan ngoãn lại có chút nghịch ngợm xem cuộc vui, nắm ngón tay anh: "Anh đã cho số điện thoại chưa?"

Lúc Thẩm Thần nói lời này cách anh rất gần, như là đang quan sát vẻ mặt của anh, Lục Tranh trở tay đem bàn tay cậu nắm trong lòng bàn tay: "Em nói xem."

"Em nói chắc chắn là, sau đó.....Anh không cho."

Lục Tranh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ giảo hoạt của cậu, có chút thất thần, thật lâu sau mới nói: "Chắc chắn vậy à?"

Thẩm Thần: "Vâng.....Nếu đều đưa số cho mọi người, vậy thì điện thoại của anh sẽ rất náo nhiệt nha."

Hai người tán gẫu không bao lâu chuông vào học liền vang lên, Thẩm Thần nghĩ để Lục Tranh đứng ở bên ngoài cũng không ổn, vì vậy liền dẫn anh vào lớp học ngồi xuống bên cạnh mình.

"Xin chào, Lục tiên sinh." Trần Hiểu ngồi ở bên cạnh Thẩm Thần, bất ngờ: "Wow, hai người thật là ưu tú nha."

Lục Tranh đối với bạn cùng phòng của Thẩm Thần rất lịch sự: "Tới đón em ấy, không ngờ lại đến sớm."

"Không sao không sao, đến sớm liền cùng nhau vào lớp, bồi đắp thêm tình cảm."

Thẩm Thần liếc mắt cậu ấy một cái: "Đừng nói nhảm, đây là lớp học."

Trần Hiểu dùng khuỷu tay đụng vào cậu nhìn cậu một cái: "Thật là cho cẩu độc thân phòng chúng ta thêm thể diện!"

Thẩm Thần: "........"

Lúc đầu, Thẩm Thần không hiểu ý tứ của Trần Hiểu, mãi cho đến khi cậu được Trần Hiểu lén lút nhắn tin những lời nói của bạn trong lớp cho cậu xem, đã có vài người đi thăm dò thân phận của Lục Tranh.

Thẩm Thần để điện thoại di động xuống, lặng lẽ nhìn anh một cái, mà người nọ tuỳ ý lật sách tiếng anh của cậu, giống như thật sự nghiêm túc nghe giảng bài.

Aiz.......nhẽ ra không nên cho anh vào trường học chờ cậu.

"Em, đứng lên trả lời một câu hỏi của tôi." Giọng nói giáo sư rất gần.

Thẩm Thần nhìn Lục Tranh đến thất thần, đột nhiên bị Trần Hiểu bên cạnh kéo kéo.

Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn cậu chàng, chỉ thấy Trần Hiểu ra hiệu cho cậu nhìn giáo sư, sau lưng Thẩm Thần chợt lạnh, ý thức được vấn đề.

Cậu yên lặng mà đứng lên, rủ mắt che dấu sự mơ màng.

"Trần Hiểu......."

Trần Hiểu: "Tớ, tớ vừa rồi không nghe."

Thẩm Thần: "......."

"Em nghĩ đoạn này dịch như thế nào?"

Đoạn nào vậy???

"Em....."

Lục Tranh đem sách đẩy đến trước mặt cậu, đưa tay chỉ chỉ một đoạn.

Thẩm Thần vội nhìn đoạn văn bắt đầu đọc trong hoảng loạn, cũng không biết có phải vì khẩn trương hay không, một chữ cũng không nhìn vào được.

"Không có bên nào trong thoả thuận này thực biện nghĩa vụ hoặc có sự chậm trễ của đối phương trong thoả thuận này......" Lục Tranh ở bên cạnh đè thấp giọng nói nhắc nhở, tinh thần Thẩm Thần chấn động, vội nói như lời của anh.

"Nếu là hậu quả của việc không kiểm soát được thời gian mà bên đó không thể kiểm soát được, thì trong phạm vi này không tạo nên sự vi phạm đối với thỏa thuận này....."

Khó khăn trắc trở, tự mình lý giải cộng với sự giúp đỡ của Lục Tranh ở bên cạnh, Thẩm Thần cuối cùng cũng đem đoạn văn tiếng Anh dịch hoàn chỉnh.

"Rất tốt, dịch rất chuẩn xác." Giáo sư cười một cái, lại nói: "Bạn học bên cạnh học rất tốt."

Các bạn cùng lớp vuốt đầu quay lại một chút.

".........."

Thẩm Thần nhìn Lục Tranh một cái, người nọ vẫn bình tĩnh, nhìn ánh mắt có chút vô tội của cậu mà nhướng nhướng mày.

"Là thành viên của lớp chúng ta hả?" Giáo sư đột nhiên hỏi.

"Giáo sư Dương! Đây không phải là thành viên lớp chúng ta." Trần Hiểu rất tích cực mà vỗ vỗ bả vai Thẩm Thần: "Đây là cậu ấy mang bạn trai đến ạ!"

Giáo sư: "Ồ? Giờ học của tôi phải mời người khác tới? Môn tôi thật sự rất khó sao?"

"Ha ha ha…" Một trận cười vang lên.

Có mấy học sinh lớn mật ồn ào nói: "Giáo sư thầy dạy lớp em thật khó nha."

Giáo sư ra vẻ tức giận: "Khó à, nếu khó cậu có thể như cậu bạn học kia nhờ vả người bên ngoài, tôi không nói với các người là được."

"Nhưng mà giáo sư, không có bạn trai thì làm sao bây giờ?"

"Không có bạn trai vậy thì tan học đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ mai mối cho các em, nhưng mà tôi nói trước,......đừng yêu cầu cao quá." Giáo sư trừng mắt, nhìn về phía Lục Tranh cười: "Giỏi tiếng Anh, tôi đây có thể sắp xếp cho các em, nhưng mà ngoại hình, có lẽ các em phải hạ tiêu chuẩn."

Trong phòng học lại vang lên trận cười.

Sau khi Thẩm Thần ngồi xuống gương mặt đã đỏ bừng, người đàn ông bên cạnh nói: "Anh cứ nghĩ đã nói rất nhỏ, không ngờ rằng thầy ấy còn phát hiện."

"Sớm biết như vậy, em sẽ không nói."

Lục Tranh liếc nhìn cậu: "Thật không? Lên lớp thất thần cũng thật lợi hại."

Thẩm Thần chột dạ nói: "Em bình thường không thất thần......"

"Phải không."

"Thật mà." Thẩm Thần kéo kéo vạt áo anh: "Chỉ là tại luôn nhìn anh, cho nên mới quên đọc sách."

Lục Tranh dừng lại một chút, khoé miệng hơi giương lên: "Còn dùng chiêu này để xin tha lỗi."

Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Em nói thật!"

Lục Tranh nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, buồn cười: "À, vậy trách anh à."

"Không có....."

"Không có thì tốt." Lục Tranh nhàn nhã mà dựa ra phía sau: "Nếu muốn nhìn anh về nhà rồi sẽ cho em nhìn đàng hoàng, bây giờ nghe giảng bài đi, ngoan nào."

Đôi tai Thẩm Thần nóng lên, ai muốn về nhà nhìn đàng hoàng chứ....