Lúc Tàn Canh

Chương 26: Làm hòa



「Tập làm quen dần với thái độ khi gần khi xa của người」

Chương 26: Làm hòa

Dịch: CP88

***

Lo lắng Ninh Lập Hạ sẽ tìm Tưởng Thiệu Chinh mách lẻo, Tưởng phu nhân quyết định tạm dừng việc giận dỗi con trai mình lại, chủ động tìm đến làm hòa. Người đến trước sẽ chiếm ưu thế, hoặc ít nhất là sẽ không rơi vào thế bị động.

Ai ngờ sự tình không phát triển như mong đợi, Tưởng phu nhân kể lể xong xuôi, Tưởng Thiệu Chinh im lặng từ đầu đến cuối còn phản ứng lớn hơn cả lần trước.

Tưởng phu nhân rất hiểu con trai mình, thấy Tưởng Thiệu Chinh lấy tay không ngừng day trán thì biết hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, bởi vì không quá chắc chắn hắn đang nổi giận với Ninh Lập Hạ hay với chính mình, bà ta đổi giọng rất nhỏ nhẹ hỏi: "Không nói chuyện này nữa, con ăn cơm chưa? Mẹ làm mấy món con thích ăn nhé?"

"Mẹ nghĩ con còn có thể nuốt trôi không ạ? Lời nói và hành vi của mẹ khiến con cực kỳ cực kỳ nhục nhã và hổ thẹn."

Tưởng phu nhân nghe hắn nói vậy đương nhiên tức giận: "Dĩ nhiên mẹ biết phí lời với loại con gái đó rất mất mặt, nhưng con trai của mẹ đã hồ đồ, mẹ không thể nào cũng trơ mắt nhìn con làm chuyện dại dột! Nếu không phải là vì con, liếc nó một cái thôi mẹ cũng thấy ghê tởm! Đầu tiên tự nhận mình là em gái, sau lại thành chị gái, còn để em gái giả vờ thành mình đến quyến rũ con! Xảo quyệt như thế, không biết chị em nó còn muốn quay vòng con thế nào nữa!"

"Nếu như con và Ninh Lập Hạ không thể ở bên nhau, thì lý do chỉ có một, đó là cô ấy không cần con. Đúng là mấy năm trước cô ấy từng thích con, nhưng bây giờ người quấn lấy cô ấy là con."

"Con muốn chọc mẹ tức chết mới được có đúng hay không? Con còn không chịu vạch rõ ranh giới với cái đứa không biết là Nhan Cốc Vũ hay Ninh Lập Hạ kia, mẹ chắc chắn sẽ bị con chọc tức mà giảm thọ hai mươi năm!"

"Không phải mẹ luôn than phiền có bà lão ở bệnh viện hở tí là đem cái chết ra uy hiếp con cái sao? Mẹ luôn biết cách đối nhân xử thế, con vậy mà không ngờ một ngày mẹ có thể nói ra mấy câu ngớ ngẩn này."

"Con là tâm huyết cả đời của mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn con sai lại càng thêm sai, đừng nói là đối nhân xử thế, chỉ cần con có thể cắt đứt với con bé đó, thể diện gì đó mẹ đều không cần!"

"Vâng, đều là lỗi của con. Là vì mẹ không còn cách nào khác mới phải mang tuổi thọ ra uy hiếp con. Ninh Lập Hạ chẳng biết gì về những việc ba cô ấy làm, rất nhiều hành vi của cô ấy khiến mẹ chướng mắt cũng là vì bị cuộc sống ép buộc, thân bất do kỷ, con hi vọng mẹ có thể hiểu cho. Nhưng cũng không phải chuyện quan trọng nữa, vẫn là câu nói kia, trừ phi cô ấy nhất quyết không cần con, con tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu không muốn nói chuyện với cô ấy thì mẹ đừng tìm cô ấy nữa là được, là con một mực quấn lấy cô ấy, mẹ có tìm cô ấy gây sự cũng không có tác dụng gì. Khó lắm mới có một ngày nghỉ, mẹ về nhà nghỉ ngơi sớm đi, cơm trưa con không ăn cùng mẹ được, con phải đi tìm Ninh Lập Hạ xin lỗi thay mẹ."

...

Lúc Tưởng Thiệu Chinh đến phòng làm việc, Ninh Lập Hạ đang ngâm đậu bắp vào nước muối. Thấy là ai đến, cô lấy khăn lau tay qua, sau đó cũng không cởi tạp dề, trực tiếp ngồi xuống bàn.

"Ngồi tự nhiên nha."

"Không làm phiền em chứ, có mấy câu muốn nói với em."

"Hôm nay khá bận, nhưng nghe mấy câu thì vẫn có thể. Anh nói đi."

Nghe Tưởng Thiệu Chinh nói xong, Ninh Lập Hạ cười: "Em còn tưởng anh đến hỏi tội cơ. Xin lỗi thì không cần đâu, dù sao cuối cùng cũng là mẹ anh tự rước bực vào người chứ không phải em, ngược lại tâm trạng em bây giờ rất tốt."

"Lời xin lỗi này không phải thay mặt mẹ anh. Cùng một chuyện xảy ra hai lần, đều là lỗi của anh."

"Nhiều thêm vài lần cũng không sao, bây giờ mặt em dày lắm, gặp lời nào không hay thì vào tai này lọt qua tai kia ấy mà. Anh không phải cảm thấy có lỗi, nếu khó xử quá thì em sẽ xem xét tình nghĩa nhiều năm giữa chúng ta, nếu còn những lần sau nữa đảm bảo sẽ để dì nói thoải mái, tuyệt đối không cãi một lời."

"Những lời năm đó mẹ anh nói có phải đã khiến em rất khổ sở?"

Khi đó cô nhạy cảm và yếu đuối thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ, vì giữ lại chút thể diện cuối cùng mà luôn phải miễn cưỡng tươi cười, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh ba mình là một người rất giữ chữ tín, tạm tránh đi là để không phải xô xát với những chủ nợ mất lý trí mà thôi, chờ một ngày vực lại nhất định sẽ trả hết không thiếu một đồng nợ nào.

Tưởng Thiệu Chinh không thể tưởng tượng được sau khi Ninh Lập Hạ chính tai nghe hắn nói không cho vào nhà sẽ có tâm trạng gì, thậm chí sau khi nghe hắn nói còn không lập tức rời đi, mà vẫn ôm theo một tia hi vọng cuối cùng viết giấy nhắn cho hắn, tiếc là cuối cùng không những không chờ được giải thích và giúp đỡ của hắn, còn phải chịu một sự xỉ nhục bóp nát phần tự tôn ít ỏi cuối cùng.

Ninh Lập Hạ thoáng im lặng, không lên tiếng phủ nhận: "Ai cũng có lúc yếu lòng, do em không biết tự lượng sức mình. Bây giờ thì không cần lo nữa, bởi vì em cũng không chờ mong gì ở anh."

"Anh không cho em vào nhà vốn là vì tránh mẹ gặp được em rồi gây khó dễ. Một ngày trước mẹ nói muốn tìm em nói chuyện. Là anh vô dụng, luẩn quẩn một vòng cuối cùng vẫn không thể lo chu toàn cho em. Tờ giấy nhắn đó anh thật sự không nhìn thấy, thậm chí còn không biết em tặng món quà nào, lúc đưa đến tay anh dường như đã bị nhầm lẫn đi."

Bởi vì không muốn để mẹ trở thành khúc mắc và trở ngại giữa hai người, còn là vì vẫn ôm theo ảo tưởng có thể giải quyết mâu thuẫn của hắn và Ninh Lập Hạ, Tưởng Thiệu Chinh trước đây mới không muốn nói ra chuyện này. Nhưng hiện tại, nếu như mẹ đã không thể chấp nhận Ninh Lập Hạ như hắn mong đợi, thì chi bằng dứt khoát nói rõ chuyện này với cô.

Ninh Lập Hạ sửng sốt, nói đến cùng, khúc mắc lớn nhất trong lòng cô thật ra chính là khi cô bất lực nhất hắn đã bỏ rơi cô. Người ngoài có nói những lời khó nghe đến mức nào, vô tình hay trào phúng bao nhiêu thì đều không bằng một câu "Không được cho vào" của hắn.

"Nếu là thật thì đúng là em đã trách nhầm anh rồi." Ninh Lập Hạ mỉm cười.

"Anh không biết nói dối, chuyện này em hiểu rõ."

"Em biết chứ, anh luôn ngay thẳng đáng tin. Đừng nói là bạn cũ làm bạn từ nhỏ, dù là người không quen biết gì nhờ cậy, anh cũng nhất định không thể trơ mắt nhìn. Là em có mắt không tròng, mấy năm nay vẫn luôn nghĩ xấu cho anh. Thế nhưng con người anh làm bạn rất tốt, thích thì lại là sai lầm, anh rất không biết cách từ chối người khác, hại em ngốc nghếch ảo tưởng từng ấy thời gian."

"Anh không hiểu vì sao em cứ cho rằng lúc đó là anh chán ghét em, anh không thích em, vậy còn đồng ý làm bạn trai của em làm gì?"

Ninh Lập Hạ hơi ngẩn ra: "À thì, người theo đuổi anh quá nhiều. Có lẽ là vì bản lĩnh chơi xấu của em lợi hại hơn Trình Thanh Khanh? Hoặc là em quá sẵn sàng lãng phí thời gian, nghị lực cũng lớn, hại anh muốn tránh cũng không được, nên anh mới nghĩ rằng đồng ý rồi thì có thể thanh tĩnh hơn đôi chút?"

Tưởng Thiệu Chinh cười: "Đương nhiên không phải. Trong số những cô bé anh quen, em tuyệt đối không phải người khiến người ta phiền chết. Nếu anh không có năng lực tránh những chiêu dính chặt không buông, vậy thì bây giờ phải có cả tá vợ chưa cưới rồi à?"

Ninh Lập Hạ "xì" một tiếng: "Trách em năm đó quá trẻ người non dạ, không phân biệt được tốt xấu."

"Không phân biệt được tốt xấu là anh, không phải em. Em luôn ở bên anh không rời, bởi vậy anh mới không biết quý trọng, sau khi em đi rồi mới hiểu thật ra bản thân đã sớm bị sự sùng bái của em cuốn vào. Sau khi gặp lại, em nói em là Nhan Hàn Lộ, là em gái của Nhan Cốc Vũ, anh vẫn luôn không hiểu vì sao không thể khống chế được chính mình một mực thích em. Sau khi biết em là Nhan Cốc Vũ mới hiểu, nguyên nhân rất đơn giản, anh vẫn luôn thích em, từ bảy năm trước cho đến hiện tại, không cần biết em tên là gì, thân phận ra sao. Có thể em cảm thấy thái độ của anh từ bảy năm trước so với hiện tại khác biệt quá lớn, thật ra là vì em không còn thích anh nữa. Khoảng cách giữa hai người luôn cần có một người đi nhiều bước hơn, trước kia người đó là em, bây giờ đổi lại thành anh, thế thôi."

***

88: Nhắc đến đậu bắp, ẻm là một trong những món khoái khẩu của Bát kkk

Trước đây vốn không ăn đâu, sau đó anh bồ cũ làm cho ăn, kêu bổ lắm này kia, ăn xong nghiện đến giờ:>