[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 6



Cung Cửu đi rồi, Lục Tiểu Phụng thầm mắng tiểu quỷ chuyên gây sự này thật vô tình vô nghĩa, nói đi là đi. Tiện đà hoan hô nhảy nhót, lại bắt đầu những ngày thảnh thơi tiêu sái.

Hai tháng sau.

Lục Tiểu Phụng phát hiện đại sự không ổn —— y tựa hồ trở thành kẻ hại chết những cô gái.

Sự tình là thế này, đào hoa của Lục Tiểu Phụng từ trước đến nay rất nhiều, Cung Cửu vừa đi, y xoay người liền kết bạn với một vị mỹ nhân. Hai người mắt đi mày lại, đối với đối phương đều rất có ý tứ, đang chuẩn bị tiến thêm một bước, đáng tiếc còn chưa kịp hôn một cái, mỹ nhân đột nhiên chết thảm trong nhà, tình trạng vô cùng huyết tinh khủng bố, làm y không bao giờ muốn nhớ lại.

Lục Tiểu Phụng mất một phen công phu, tra ra đây là một vụ giết người vì tình.

Mỹ nhân có cái bạn trai cũ, đối phương mắc bệnh ảo tưởng rất nghiêm trọng, lúc nào cũng cho rằng bạn gái câu tam đáp tứ, cho hắn đeo nón xanh, hở chút liền tay đấm chân đá, lần thứ nhất lần thứ hai lần thứ ba, mỹ nhân không thể nhịn được nữa nói chia tay. Nào ngờ nội tâm đối phương quá âm u vặn vẹo, cho rằng nàng lả lơi ong bướm, bèn đem người lột da làm thành đèn, giữ lại gương mặt tốt đẹp nhất của nàng.

Sau đó, Lục Tiểu Phụng thân là "dã nam nhân" suýt nữa chịu liên lụy, bị hung thủ lột da làm tim đèn. May mắn võ công y cao, vận khí tốt, tránh được một kiếp, cuối cùng đem hung thủ đem ra công lý.

Nửa tháng sau vụ án kinh hồn táng đảm kia, Lục Tiểu Phụng lại gặp một thiếu nữ tuổi trẻ mỹ mạo, hai người ve vãn đánh yêu còn chưa kịp phát triển thêm một bước, người lại chết.

Nữ nhân thứ ba, thứ tư đều không thể hiểu được mà chết.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Vì thế, để không tai họa càng nhiều nữ nhân, Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ phải thanh tâm quả dục một thời gian.

*****

Cung Cửu ngồi xe ngựa về tới Thái Bình Vương vương phủ.

Xa xa nhìn thấy một lão nhân cong lưng, nhàn hạ thoải mái tưới hoa.

Cung Cửu thấy, chào hỏi: "Lão nhân, hôm nay tâm tình không tồi sao."

"Chuyến đi chơi này thế nào?" Cung Cửu rời đi vương phủ, lão liền biết, biết hắn đi tìm một thiếu niên tên Lục Tiểu Phụng.

Cung Cửu nói: "Chơi thật sự vui vẻ."

Tiểu Lão Đầu nói: "Thiếu niên tên Lục Tiểu Phụng đó thực đặc biệt?"

Hiện giờ, Lục Tiểu Phụng lang bạt giang hồ bất quá mấy năm, vừa mới có chút danh khí, Tiểu Lão Đầu cảm thấy đối phương trừ bỏ có thể chất chuyên trêu chọc phiền toái, cùng với tuổi còn trẻ liền để hai cái râu kỳ quái, không có gì đáng chú ý, không biết Cung Cửu vì cái gì đối y nổi lên hứng thú.

Cung Cửu nói: "Gà con có lông mày trên miệng, ngươi nói y có đặc biệt không?"

Tiểu Lão Đầu: "......"

Cung Cửu nhìn chằm chằm cằm của Tiểu Lão Đầu, nói: "Gần nhất ăn uống thực nhiều?"

Tiểu Lão Đầu thở dài: "Không có ngươi, chỉ có ta cùng nha đầu kia hai người ăn cơm, có lẽ do thói quen, nha đầu đó vẫn cứ làm phân lượng đủ cho ba người, phần của ngươi đành phải nhét vào bụng ta."

Cung Cửu không hề đồng tình lão, ngược lại châm chọc: "Khó trách ngươi mặt tròn hơn nhiều, cằm còn có hai ngấn."

"......" Tiểu Lão Đầu vuốt cằm, cười tủm tỉm: "Có thể ăn là phúc, béo cũng là một loại phúc khí."

Cung Cửu nói: "Có đôi khi ta thực hoài nghi, ngươi cùng ta thật sự có huyết thống quan hệ sao."

"Nga?" Tiểu Lão Đầu nói: "Vì sao?"

"Ta lớn lên băng tuyết đáng yêu, mà ngươi......" Cung Cửu đánh giá lão từ trên xuống dưới, "Không nói cũng thế."

"......" Tiểu Lão Đầu: "Ngươi cùng Cung Chủ lớn lên giống mẹ."

Cung Cửu nhẹ nhõm: "May mắn là như thế."

Tiểu Lão Đầu: "......"

Tiểu Lão Đầu rốt cuộc nhịn không được, tung một chưởng vào thằng con bất hiếu. Cung Cửu thân hình như tia chớp, tránh sang một bên.

Tiểu Lão Đầu ánh mắt sáng lên, lại lần nữa tấn công đối phương.

Sau mười chiêu, Cung Cửu giống con gà chết bị Tiểu Lão Đầu túm trong tay.

Tiểu Lão Đầu vẻ mặt vui mừng nói: "Không tồi, không tồi. Mới nửa tháng, võ công lại tinh tiến rất nhiều, thế nhưng đỡ đến hơn mười chiêu của ta."

Hồi trước, Cung Cửu chỉ đỡ được tám chiêu.

Cung Cửu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ đem ngươi dẫm dưới chân."

Tiểu Lão Đầu cũng không giận, thả hắn ra, ha hả cười: "Lấy ngươi thiên phú, sớm hay muộn có như vậy một ngày."

Cung Cửu vừa sửa sang lại quần áo vừa nói: "Ngày đấy đã không xa."

Tiểu Lão Đầu cong lưng, tiếp tục tưới hoa, tựa hồ lầm bầm lầu bầu, lại tựa hồ chuyên môn nói cho Cung Cửu nghe: "Vị kia mấy năm nay càng thêm không ra gì, toàn là tin vào lời gièm pha của đám yêu đạo chuyên luyện đan kia."

Cung Cửu nhìn chăm chú vào hồ hoa súng, biểu tình chuyên chú cứ như nhìn người yêu, trong lòng không ngừng kêu gọi hệ thống.

Hệ thống đang Karaoke, bị người quấy nhiễu hứng thú, không vui nói: "Ngươi tốt xấu làm ta hát xong ca khúc này đã, người ta vốn dĩ đã đạt 96 điểm, bị ngươi quấy nhiễu, chỉ còn 89."

Cung Cửu nói: "Chỉ có kẻ vô dụng mới thích đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác."

Hệ thống: "...... Nói đi, chuyện gì?"

Cung Cửu nói: "Người làm Hoàng Thượng thay đổi rồi."

Hệ thống cả kinh nói: "Đừng làm ta sợ, thiệt hay giả?"

Cung Cửu nói: "Ta nhớ rõ đời trước, lúc này, đương triều Hoàng Thượng sớm đã băng hà chín năm, nhưng hiện tại hắn còn sống."

Hệ thống cẩn thận tuần tra một phen, nói: "Lịch sử không thay đổi, hiện tại như cũ là 1554 năm, thay đổi chính là tuyến thời gian của《 Lục Tiểu Phụng truyền kỳ", chuyện xưa phát sinh sớm hơn 20 năm, mà hiện tại là mười năm trước khi cốt truyện bắt đầu, cho nên Hoàng Thượng tại vị mới là Minh Thế Tông."

Cung Cửu: "Khó trách......"

Hệ thống: "Cha ngươi lải nha lải nhải, lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?"

Cung Cửu: "Cổ động ta cùng hắn tạo phản."

Hệ thống: "...... Ngươi sẽ không luẩn quẩn trong lòng, lại chạy tới tạo phản đi?"

Cung Cửu trầm mặc, nhàn nhạt nói: "Ta là một người thực kiêu ngạo."

Hệ thống: "Cho nên......?"

Cung Cửu: "Đời trước, nguyên nhân ta tạo phản kỳ thật rất đơn giản."

"Ta biết." Hệ thống nói: "Nhất định là bởi vì Tiểu Lão Đầu là cha ngươi, tạo phản muốn tru chín tộc, ngươi không tạo phản cũng không được, đúng không?"

Cung Cửu: "Không phải thế, ta chán ghét cảm giác nghẹn khuất khi không thể không khom lưng uốn gối lúc yết kiến Hoàng Thượng."

Hệ thống: "...... Đơn giản như vậy?"

Cung Cửu: "Chính là đơn giản như vậy."

Hệ thống: "......"

Cho nên, đây là vì dập đầu quỳ lạy dẫn tới tạo phản?

Hệ thống nội tâm không còn gì để nói: "Vậy ngươi đời này còn muốn tạo phản sao?"

Cung Cửu xòe hai tay, bá khí trắc lậu mà nói với hệ thống: "Nam nhân như ta, nhất định phải trở thành sự tồn tại chí cao vô thượng."

Hệ thống: "......"

Tiểu Lão Đầu: "......"

Tiểu Lão Đầu nhìn Cung Cửu đột nhiên phát bệnh thần kinh, khóe miệng run rẩy, nói: "Ngươi đang làm gì?"

Cung Cửu thần sắc tự nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra tới, ta đang ôm mặt trời?"

Tiểu Lão Đầu: "......"

Tiểu Lão Đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, âm thầm cảm khái, tiểu tử này càng ngày càng kỳ quái.

*****

Năm tháng như thoi đưa, mười năm thoảng qua.

"Tứ mi mao" Lục Tiểu Phụng trở thành nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, Tư Không Trích Tinh đã trở thành "Trộm vương chi vương", Hoa Mãn Lâu vẫn chăm sóc hoa hoa thảo thảo như cũ, Tây Môn Xuy Tuyết vững như bàn thạch ở Vạn Mai Sơn Trang, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài giết vài kẻ bất nhân bất nghĩa.

Một ngày trời trong nắng ấm, thời tiết tốt, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh kết bạn đi Phù Tang du ngoạn.

Nửa đường, sắc trời đột nhiên tối sầm, cuồng phong thổi quét, bão táp tiến đến!

Thuyền bị gió bão làm lung lay, người trên thuyền theo đó cũng nghiêng ngả.

Thuyền lật, người trên thuyền "Ùm" một tiếng, rơi xuống biển.

Bão táp cũng không kéo dài bao lâu, khi nó đình chỉ tức giận, hai người trôi nổi trên mặt biển cảm thấy như vừa trải qua một đời người.

Tư Không Trích Tinh đong đưa hai cánh tay, ra sức bơi về phía trước, ôm lấy một khúc gỗ, mắng: "Lục Tiểu Kê ngươi khá lắm, ngoài mặt mời ta tới chơi, trong tối hãm hại ta."

"Ta hại ngươi?" Lục Tiểu Phụng chật vật vuốt mặt, hừ một tiếng: "Ngươi không nhìn thấy ta cũng sắp biến thành một con cá chết sao?"

Tư Không Trích Tinh chỉ vào y, cười lớn: "Cá chết gì chứ, rõ ràng là gà rớt vào nồi canh ha ha ha ——"

Lục Tiểu Phụng cười mắng: "Ta là gà rớt vào nồi canh, ngươi là khỉ rơi xuống nước." Dứt lời, cũng cười ha ha.

Ba ngày ba đêm, bọn họ còn trôi nổi trên biển.

Tư Không Trích Tinh miệng khô lưỡi khô, trên môi tróc một tầng da, hữu khí vô lực nói: "Mụ nội nó, ta đều mau biến thành khỉ chết, còn không có nhìn đến bờ?"

Lục Tiểu Phụng tình huống cũng không tốt đẹp gì, suy yếu nói: "Ta thấy hai ngày nữa, chúng ta nên ăn thịt của mình, uống máu mình, bổ sung thể lực."

"Đâu cần ăn huyết nhục của chính mình." Tư Không Trích Tinh nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng, ra vẻ hung ác nói: "Môt con gà lớn như vậy lắc lư ngay trước mắt ta, thế nào cũng trước ăn gà, lại ăn chính mình."

Lục Tiểu Phụng gật đầu nói: "Chủ ý không tồi, ngươi vừa nhắc nhở ta, có não khỉ để ăn."

"Ăn não khỉ?" Tư Không Trích Tinh hít hà một hơi, thoá mạ nói: "Gà chết tiệt! Sao ngươi có thể tàn nhẫn huyết tinh đến thế? Loài vật bé nhỏ đáng yêu như con khỉ cũng ăn, ngươi vẫn là người sao?"

"Gà cũng là động vật nhỏ đáng yêu, ngươi cũng tàn nhẫn ăn đấy thôi?"

"Ngươi không ăn gà sao? Ngươi gặm đùi gà so với bất cứ ai đều hăng say hơn."

Hai người ngươi một câu, ta một câu cãi nhau, sau đó bắt đầu vạch trần tật xấu của đối phương.

"Đừng quên trước kia khi ngươi ngủ nướng, là ai lúc canh ba gọi ngươi rời giường!"

"Vậy ngươi còn nhớ rõ khi còn nhỏ nhìn lén Vương Thẩm nhà bên cạnh tắm rửa, đổ lỗi cho ta, hại ta bị nàng lấy dao phay đuổi theo hai con phố?"

Hai người cãi nhau trong chốc lát, liền im lặng. Đây là để tiết kiệm thể lực, phía trước cãi nhau là vì chứng minh bọn họ còn sống, bốc cháy lên động lực tiếp tục chống đỡ, sẽ không thành một con cá chết, táng thân ở biển rộng.

"Hai người các ngươi đang chơi trò ai trôi đến xa hơn à?" Một thanh âm thanh lãnh từ trong biển truyền đến.

Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh chấn động, chỉ thấy mặt biển cách đó hai thước có bọt khí nổi lên, ngay sau đó một cái bóng đen từ phía dưới nổi lên, áo bào màu trắng dính sát trên người, mái tóc sũng nước không ngừng nhỏ giọt. Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cảm giác đầu tiên hắn mang đến cho người ta là tái nhợt, gầy yếu, nhất là khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy, u ám tựa vực sâu của hắn. Thấy bộ dáng chật vật mặt xám mày tro của bọn họ, đôi môi đỏ của thiếu niên hơi cong lên, tươi cười cao ngạo đến không ai bì nổi.

Giữa biển rộng mênh mang, gặp một người như vậy, Lục Tiểu Phụng tất nhiên kinh hỉ. Sau khi bình tĩnh lại, nảy sinh cảnh giác: "Ngươi là ai?"

Bạch y thiếu niên hỏi: "Ngươi không quen biết ta?"

Lục Tiểu Phụng lắc đầu.

Bạch y thiếu niên vuốt cằm, lẩm bẩm: "Ta biến hóa lớn như vậy?"

Hắn mỉm cười, nói: "Từ biệt mười năm, nhị vị đã nghĩ kỹ có nên sửa tên gọi Lục Tiểu Hoàng cùng Tư Không Trích Điểu, đến hoàng cung lập mưu thăng chức?"

Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh chấn động, biểu tình thoáng cứng đờ, kế đến kích động nói: "Cung Cửu? Ngươi là Cung Cửu!"

Cung Cửu nói: "Là ta."

Lục Tiểu Phụng nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tư Không Trích Tinh nói: " Tiểu Kê ngốc, hắn tự nhiên cũng bị bão táp làm lật thuyền, trôi tới nơi này." Tựa hồ cảm thấy phân tích của mình thực có lý, thần sắc hắn còn lộ ra vài phần đắc ý dào dạt.

Lục Tiểu Phụng nhụt chí nói: "Ta còn tưởng rằng phụ cận có đảo nhỏ."

Cung Cửu nói: "Có một cái tiểu đảo."

Lục Tiểu Phụng đôi mắt sáng đến kinh người: "Ngươi không nói giỡn?"

Cung Cửu nói: "Không có."

Lục Tiểu Phụng nói: "Vậy ngươi sao lại ở chỗ này?"

Cung Cửu nói: "Ta thích tự hỏi vấn đề dưới đáy biển, làm vậy có thể làm ta hoàn toàn đắm chìm, đại não vận chuyển tốc độ càng mau."

Lục Tiểu Phụng / Tư Không Trích Tinh: "......".

Điểm tuyệt đối cho kỹ năng giả ngầu.

Cung Cửu tiếp tục nói: "Ta ở dưới năm ngày năm đêm, hôm nay vừa lúc là ngày ta rời đi, mới vừa nghe thấy phía trên có người nói chuyện, liền lại đây nhìn xem." Kỳ thật, là hệ thống nhắc nhở hắn.

Lục Tiểu Phụng / Tư Không Trích Tinh: "......"

Giả ngầu có điểm quá mức a!

Lục Tiểu Phụng cực kỳ không thể tưởng tượng: "Ngươi ở dưới năm ngày năm đêm?"

Bọn họ ở trên mặt biển trôi nổi ba ngày ba đêm liền mệt đến không nói nổi, một mình Cung Cửu thế nhưng có thể ở dưới nghỉ ngơi năm ngày năm đêm, này...... Ha ha ha, ai tin.

Cung Cửu nói: "Kỷ lục cao nhất của ta là ở dưới bảy ngày bảy đêm."

"Bảy ngày bảy đêm?" Tư Không Trích Tinh cười ha ha: "Ngươi cho rằng mình là nhân ngư chuyển thế sao?"

Chính là, Cung Cửu biểu tình quá chân thật, không chấp nhận người khác không tin.

Tư Không Trích Tinh tươi cười cứng lại, cùng Lục Tiểu Phụng hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó cả hai đồng thời hướng Cung Cửu giơ ngón tay cái.

Cảnh giới cao nhất của 'ngầu' là cái gì?

Chính là như Cung Cửu, phàm nhân chỉ có thể thán phục.

Tư Không Trích Tinh tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên giơ tay sờ sờ mặt, sợ hãi than một tiếng: "Ngươi làm sao nhận ra ta?" Ở trong biển ba ngày, dịch dung trên mặt đã sớm biến mất, hiện tại là diện mạo vốn có của hắn, mà lúc trước Cung Cửu nhìn đến chính là bộ dáng dịch dung của hắn, Cung Cửu nhận ra hắn bằng cách nào?

Cung Cửu lời ít mà ý nhiều nói: "Lục Tiểu Kê nói muốn ăn não khỉ."

Tư Không Trích Tinh: "......"

Biết đảo nhỏ cách nơi này không xa, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh lập tức có lực lượng to lớn, động lực mười phần bơi về phía đảo nhỏ.

Cung Cửu: "Các ngươi đói bụng không?"

Lục Tiểu Phụng: "Đương nhiên đói, đói đến độ có thể nuốt vào một con trâu."

Cung Cửu: "Các ngươi mấy ngày nay không có ăn gì?"

Lục Tiểu Phụng: "Nơi này khắp nơi đều là nước biển, đi nơi nào tìm thức ăn."

Cung Cửu nghiêng đầu nhìn y, nghi hoặc: "Nếu đói, vì cái gì không bắt cá dưới biển ăn, bổ sung thể lực? Chẳng lẽ không thích ăn cá sống cắt lát?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tư Không Trích Tinh: "......"

Hai người như bị sét đánh tỉnh. Lúc ngã vào trong biển, đầu óc của họ chắc chắn bị nước vào! Bằng không sao không nghĩ tới biện pháp này?