Lục Tổng Muốn Hôn Tôi

Chương 78: Có tin vui



(78)

Lục Đình Phong cùng Du Nhiên chạy đến nhà thờ Westerkerk. Hai người nắm chặt tay nhau nhìn chiếc đồng hồ vuông nền đỏ được áp vào mặt trước của nhà thờ, mỉm cười nhìn đối phương.

Họ tiếng vào phía trong, khi hai người bước qua bậc cửa, tiếng chuông nhà thờ liền ngân vang bên tai. Bàn tay hai người mười ngón đan lấy nhau, đi từng bước đến vị Cha Xứ ở phía trước.

Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, không có khách khứa chứng nhân, không hoa tươi, không váy cưới, ấy vậy mà hai bàn tay này vẫn chưa hề buông nhau ra.

Nửa năm trước, tại một nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố X, Du Nhiên cùng Lục Đình phong kết hôn, người chúc mừng họ chẳng có một ai, người cười nhạo họ, ai cũng có phần. Không một người nào tin tưởng rằng tình yêu này sẽ có quả ngọt, ngay cả Du Nhiên lúc đó chẳng thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi làm vợ của Lục Đình Phong ra sao.

Chắc là sẽ sống cùng một người tàn tật như hắn, tương kín như tân đến suốt cuộc đời.

Hoặc là sẽ bị ghẻ lạnh, chèn ép, sống chui rủi hệt như cách cô tồn tại trong nhà họ Du những năm qua.

Cô…chưa bao giờ dám mơ đến một người chồng hoàn hảo hết lòng săn sóc, một ngôi nhà nhỏ đong đầy thở của gia đình, một tình yêu đẹp tựa như tranh sẽ đến với mình.

Là Lục Đình Phong từng bước từng bước kiên nhẫn nắm lấy tay cô, rẽ cho cô một hướng sáng trong bóng tối đơn độc ấy.

Là hắn, chậm chạm nhẹ nhàng đi vào tim cô, từng chút một chiến lấy mỗi ngóc ngách nhỏ trong trái tim, lấp đầy chúng, sau đó trụ vững, chẳng rời đi nữa.

Hắn cho cô biết thế nào là yêu thương, thế nào là hạnh phúc, thế nào là vui sướng.

Ở Bên Lục Đình Phong, cô không còn cô đơn nữa, những bất hạnh trong quá khứ, sau khi gặp gỡ hắn đều được bàn tay ấm áp kia xua tan.

Là hắn mang đến cho cô niềm hy vọng, cho cô biết cố gắng không ngừng của mình sẽ thu được quả ngọt, cho cô biết dù bất cứ ai bỏ rơi cô, không cần cô, thì ở cạnh Lục Đình Phong, cô luôn là trân quý, cô là quan trọng nhất.

Hắn không bỏ rơi cô, hắn cứu vớt cô.

Một đời này của Du Nhiên cô, chẳng biết đã quyết định đúng bao nhiêu lần, chỉ biết gả cho Lục Đình Phong chính là lựa chọn sáng suốt nhất của mình.

Nửa năm sau, ngay tại giờ phút này, Du Nhiên cùng Lục Đình phong một lần nữa nắm tay, lành lặn tiến vào lễ đường, trong trái tim mỗi người đều chỉ chứa đối phương, lòng không chuyển dời.

Tình yêu lặng lẽ nảy mầm, sau một thời gian vun tưới săm sóc đã cho quả.

Vị Cha Xứ đứng trên bục đọc một loạt lời cầu nguyện, người hỏi.

“Lục Đình Phong, con có muốn cùng Du Nhiên kết thành vợ chồng, cả đời này không xa không rời?.”

“Con đồng ý!”

“Du Nhiên, con có muốn cùng Lục Đình Phong kết thành vợ chồng, cả đời này không xa không rời?.”

“Con đồng ý!”

Lục Đình Phong ôm chầm lấy Du Nhiên, nhấc bổng người cô lên, Hai tay Du Nhiên câu lấy cổ hắn, cúi đầu hôn lên khóe môi đang nhếch kia.

Lục Đình Phong đặt Du Nhiên xuống, lấy từ trong túi quần ra một sợ dây màu đỏ, là dây đính trong món quà lưu niệm hai người mua lúc nãy.

Lục Đình Phong nắm lấy tay cô, buộc một nút thắt hình nơ tại ngón áp út, sau đó một đầu còn lại đưa cho cô.

Du Nhiên mỉm cười, cũng thắt một nút tại ngón áp út của Lục Đình Phong, hai người thả tay xuống, sợi chỉ đỏ đung đưa, quấn quýt níu lấy ngón tay kia, không tách rời.

“Đánh dấu rồi, em sẽ không chạy khỏi tay anh.”

Du Nhiên nhướn mi, hôn lên đôi môi vui vẻ kia.

“Em cũng đánh dấu rồi, không cho anh rời khỏi em đâu.”

Lục Đình Phong tựa trán lên Du Nhiên, đáp.

“Sẽ không.”

Vĩnh viễn cũng không.

“Em cũng vậy.”

Chuyến du lịch bảy ngày sáu đêm ở Hà Lan kết thúc thuận lợi, Du Nhiên cùng Lục Đình Phong lại quay về tháng ngày bận rộn trước kia.

“Đợi anh một chút, đang trên đường đón em đây.”

Du Nhiên áp điện thoại vào tai nghe, mỉm cười đáp.

“Em ở chỗ cũ ấy.”

Lục Đình Phong ừ một tiếng, Du Nhiên còn muốn nói gì đó bỗng một chiếc xe phân khối lớn lao đến chỗ cô. Trong giây phút đó Du Nhiên không kịp chạy đi, chỉ đành trơ mắt chịu trận.

Lục Đình Phong vừa đeo tai nghe vừa lái xe, hắn đang rẽ vào đường của lớp học vẽ, tiếng nói của Du Nhiên vang vọng bên tai chợt vụt tắt, thay vào đó là tiếng rú ga đau đầu nhức óc. Lục Đình Phong nghe được âm thanh đó càng lúc càng lớn, lo lắng hỏi cô.

“Du Nhiên, Du Nhiên em có sao không?”

Hai tiếng lụp bụp vang lên, điện thoại không còn liên lạc được.

“Du Nhiên à, Du Nhiên, em có sao không? Em trả lời anh đi Du Nhiên.”

Lục Đình Phong gọi trong vô vọng, hắn đạp nhanh chân ga, chiếc xe chạy trong khu đô thị nhưng tốc độ rất nhanh, vô cùng gấp rút.

Lục Đình Phong chạy đến đoạn đường kia đã là chuyện của năm phút sau, hắn nhìn thấy chiếc xe máy nằm ngổn ngang, người không thấy đâu, chỉ có vết máu đọng lại thành vũng.

Người Lục Đình Phong run lên, hắn rất sợ cảm giác này, chúng hệt như lần trước hắn phát hiện cô gặp nguy hiểm trong nhà bếp, nhìn thấy cô đứng giữa sự sống và cái chết nhưng chẳng thể với tay kéo cô lại.

Rất bất lực!

“Cho hỏi, người ở đây, đâu rồi?”

“Hai người đến bệnh viện hết rồi.”

Lục Đình phong loạng choạng lái xe chạy đến bệnh viện.

Y tá đang ngồi băng bó cái chân bị trật của Du Nhiên, cửa phòng liền bị Lục Đình Phong đá văng.

Hai mắt hắn đầy tia máu, khóe môi vẫn đang run, sau khi nhìn thấy Du Nhiên vẫn an ổn, trái tim căng thẳng của Lục Đình Phong mới được thả xuống, ánh mắt dọa người kia cũng dần rút đi.

“Em không sao, chỉ là trật chân một chút thôi.”

Cái người lái xe kia chạy ẩu quá, nhưng may là hắn tông vào cái cột cạnh chỗ cô, máu cũng là của hắn ta nốt luôn. Cô chẳng hư hao gì ngoài việc bị dọa cùng đạp hụt nên trật chân.

Lục Đình Phong nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, hắn lau đi mồ hôi thấm ướt hai bên thái dương, đi đến nhìn chân Du Nhiên vừa được băng bó xong.

“Bị trật nhẹ thôi, ba ngày là khỏe, nhưng mà lần sau phải chú ý cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến cái thai trong bụng.”

“Vâng…tôi…”

Lục Đình phong nói được nửa câu, liền đơ người nhìn Du Nhiên một chút, sau đó hắn bắt lấy cánh tay của y tá, lắp bắp hỏi lại.

“Cô…vừa nói gì? Cái thai?”

“Đúng vậy, cô ấy mang thai hơn một tháng rồi.”