Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 40: Xin lỗi em, vì tất cả...



Lục Ngạn nghe xong bỗng thở dài một hơi. Anh đặt kịch bản xuống bàn sau đó trực tiếp bế Lâm Huyền về phòng ngủ.

"Này, anh đưa tôi đi đâu đấy?"

"Đi ngủ, không được đọc kịch bản nữa."

Lâm Huyền thắc mắc hỏi lại: "Vì sao chứ? Anh có quyền gì mà quản tôi?"

Lục Ngạn có hơi tức giận. Anh khóa cửa lại, sau đó đặt Lâm Huyền ngồi xuống giường.

"Em đừng quên chúng ta còn chưa có đem đơn ly hôn ra tòa đâu, nghĩa là em vẫn còn là vợ anh đấy, vậy mà em còn có tư tưởng hôn người đàn ông khác à?"

"Vậy thì sao chứ? Vợ chồng cái gì ở đây nữa? Anh nghĩ sau từng ấy chuyện thì chúng ta có thể trở lại như ban đầu được à?"

Lâm Huyền nói một hơi rõ dài. Trong lòng cô chưa từng có ý định sẽ cùng Lục Ngạn tái hợp. Tính cách anh nắng mưa thất thường như vậy, cũng không biết một ngày nào đó anh sẽ nổi điên lên đòi ly hôn. Và lý do mấu chốt vẫn là vì niềm đam mê diễn xuất của cô đang còn dang dở.

Lục Ngạn lặng thin, anh cúi người xuống hôn lên môi cô. Một cái hôn thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với cảm xúc nặng nề lẫn lộn trong lòng anh ngay lúc này.

Lục Ngạn từ từ nhả môi cô ra, đôi mắt anh lưu luyến nhìn cô, trong đó còn len lỏi chút bất lực.

"Xin lỗi em, vì tất cả... trước đây."

Âm thanh của Lục Ngạn ngập ngừng khiến Lâm Huyền trong chốc lát cũng không thể hiểu được trọn vẹn ý nghĩa trong câu nói đó.

"Tôi không hề muốn sau khi ly hôn quan hệ của chúng ta sẽ trở nên tệ đi. Vậy nên, làm ơn đừng có lượn lờ trước mặt tôi khiến tôi càng chán ghét anh thêm nữa."

Lục Ngạn đứng dậy lảo đảo lùi về phía sau. Câu nói vừa nãy của Lâm Huyền đã thành công khiến anh tổn thương sâu sắc. Cô sẽ chán ghét anh ư, thật sao?

Nực cười thật đó. Anh vừa nghe thấy gì cơ? Lâm Huyền nói sẽ chán ghét anh. Lục Ngạn cười nhạt, quay người mở cửa rời khỏi nhà Lâm Huyền.

"Thật khó hiểu."

Nhìn thấy một loạt hành động lạ của Lục Ngạn, Lâm Huyền chỉ có thể lắc đầu khó hiểu. Lục Ngạn là người có lòng tự trọng cao, sau khi nghe cô nói ra những lời đó thì hẳn cũng đã bắt đầu ghét cô rồi.

"Như vậy cũng tốt..."

Lâm Huyền ra phòng khách đọc kịch bản một lát nữa thì đi ngủ.

[...]

Ngày hôm sau Lâm Huyền đến phim trường từ sớm để chuẩn bị cho tạo hình. Vì là phim thanh xuân nên mọi tạo hình đều rất đơn giản, cũng không rườm rà như phim cổ trang. Chỉ là Lâm Huyền muốn đến sớm một chút, dù sao như vậy cũng dễ lấy thiện cảm từ mọi người hơn.

Trong lúc chờ đợi đến lượt cảnh quay của mình bắt đầu thì Lâm Huyền liền đi dạo xung quanh một lát. Từ giờ đến cảnh quay của cô còn cách khoảng mười lăm phút nữa, đi dạo một chút cũng coi như là giải tỏa tâm trạng.

"Ôi trời, là ai đây? Nữ minh tinh xinh đẹp được Vương thị nâng đỡ đấy à?"

Lâm Huyền quay người lại, phát hiện âm thanh chanh chua vừa rồi là từ cô gái trước mặt thốt ra. Gương mặt thì xinh đẹp vậy mà ăn nói lại chẳng có chút kiêng dè nào, thật không hiểu nổi tại sao cô ta lại có thể lăn lộn trong giới giải trí cho đến tận bây giờ.

"Cô là An Như San đúng chứ?"

Lâm Huyền kiên nhẫn gặng hỏi. Nếu không phải An Như San dùng giọng điệu châm biếm khi nhắc đến Vương thị thì cô cũng chẳng rảnh ở lại đây nói chuyện cùng cô ta.

"Thế nào? Biết tôi là ai rồi đúng chứ?" An Như San kiêu căng nhếch mép. Cô ta lia mắt về phía Lâm Huyền, đôi con ngươi không thể che dấu được vẻ ghen ghét.

Lâm Huyền sững người một lát. Ánh mắt của An Như San là có ý gì? Rõ ràng rằng cô chưa từng đắc tội cô ta. Nhưng ánh mắt tràn đầy ác ý ấy giống như hai người bọn cô đã có thù từ kiếp trước ấy.

Vốn còn định đứng lại hỏi An Như San một số thứ nhưng vì thời gian không còn nhiều nên Lâm Huyền chỉ đành đi nhanh về phim trường trước.

An Như San nhìn theo bóng lưng Lâm Huyền đang khuất xa, trong lòng thầm khinh bỉ.

Lâm Huyền về tới phim trường, vừa hay cảnh quay của cô cũng sắp bắt đầu. Đọc lại kịch bản một chút, Lâm Huyền tự tin rằng cảnh này mình nhất định có thể một lần là qua, dù sao cũng không khó lắm.

Và đúng với dự đoán của cô, cảnh quay ấy đã thành công chỉ với một lần quay.

Lâm Huyền đi đến bên máy quay chăm chú xem lại cảnh vừa rồi. Biểu cảm đúng là rất tốt nhưng rõ ràng cần phải phát huy thêm.

Lâm Huyền ngồi xuống trước máy quay, tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện của đạo diễn và biên kịch.

"Tôi thấy cô Lâm Huyền này diễn cũng rất tốt, tiến độ quay đang cải thiện hơn rất nhiều." Đạo diễn gật gật đầu.

"Còn không phải sao, may mà đoàn phim chúng ta không vớ phải cái bình hoa di động An Như San đó, nếu không chắc bây giờ cảnh năm còn chưa có qua."

Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng. Vậy ra nữ chính của phim vốn định là An Như San?