Lục Vân Vô Ưu - Ái Hận Tình Thù

Chương 1: Hồi tưởng



"Ta đồng ý!"

Mồ hôi ướt đẫm cứ thế thấm sâu vào trong cơ thể nàng, đôi mắt mệt mỏi nhìn ngắm thế gian này lần cuối. Kể từ ngày tiên hoàng quy thiên, đây là lần đầu mọi người nhìn thấy nàng khóc.

Xung quanh hoàng cung giờ đây ai ai cũng đều quỳ rụp xuống, cúi đầu khóc lóc, có lẽ là sự chuẩn bị cho một đại sự lớn sắp sửa diễn ra. Nữ vương điện hạ Thẩm Lục Vân, vì một căn bệnh lâu năm vô phương cứu chữa, nàng đã nằm liệt giường, chịu giày vò đau đớn trong suốt ba năm, giờ đây, có lẽ nàng cũng sắp được giải thoát rồi, là giải thoát cho chính mình, cũng là lúc thừa nhận mọi thứ với người đã khuất, cho chàng một lời hồi đáp thành thật nhất.

Ba chữ cuối cùng thốt lên từ miệng nàng, vừa mãn nguyện vừa hạnh phúc, khi nàng vừa nói ra, đôi môi đã nở ra một nụ cười đẹp, một nụ cười mà từ ngày nàng nhập cung, chưa từng có ai được chứng kiến cả. Đôi mắt lờ đờ từ từ nhắm lại, hai tay nàng đan vào nhau, nữ vương điện hạ đã qua đời rồi.

Nàng ra đi trong bộ hỷ phục, trang điểm xinh đẹp như một tân nương thực sự, vui vẻ hạnh phúc, nguyện đi tới nắm lấy tay phu quân của nàng, cho dù có sóng gió đảo lộn cũng tuyệt đối không buông tay chàng.

"Mạc Vô Ưu! Ta tới với chàng đây!"

Hơi thở đã không còn, nhưng kí ức sẽ trường tồn vĩnh cửu, mãi mãi không bao giờ mất đi. Nàng dần hồi tưởng về quá khứ, về quãng đời ngắn ngủi, yêu hận tình thù, nàng đều đã trải qua, và hơn hết là hồi tưởng về chàng - Mạc Vô Ưu trong lòng Lục Vân, chàng nam nhân tốt nhất thiên hạ, cũng là nỗi đau lớn nhất của cuộc đời nàng.

Mười năm trước.

Tại Thẩm phủ.

Kiệu của Thẩm lão gia vừa về tới nơi. Lục Vân đã ngồi chờ sẵn ở sân, pha trà làm bánh để chuẩn bị mời cha, nhưng kiệu ở đó, mà mãi không thấy cha bước xuống.

Nàng thấy lạ, chạy ra vén tấm màn lên, vừa nhìn thấy cha, nàng giật mình suýt nữa vấp chân ngã xuống, cha của nàng hơi thở rất yếu, máu chảy ướt đẫm y phục, nàng đau đớn khóc nghẹn, nắm lấy tay cha, quỳ xuống:

"Cha, người làm sao vậy? Người đừng dọa con."

Lão gia không còn nhiều thời gian nữa rồi, giờ đây sức để đứng lên còn không có, chỉ hấp hối vội vàng dặn dò vài câu:

"Vân Nhi, đời này của cha chết không đáng tiếc, chỉ là cha hận vì phải chết trong tay Mạc Vô Ưu hắn, con hứa với cha, nhất định phải báo thù cho cha, nếu không, cha chết không nhắm mắt."

Vừa dứt câu, lão gia đã ra đi rồi. Nàng gào khóc, dập đầu lạy cha, rồi lo chuẩn bị hậu sự.

Từ nhỏ, nàng đã mất mẹ, một mình cha nuôi nàng khôn lớn, cha yêu thương nàng, chiều chuộng nàng như thế, nhưng nàng không ngờ có một ngày, nàng phải tận mắt chứng kiến cha chết một cách thê thảm như vậy.

Nàng quỳ trước bài vị cha ba ngày ba đêm, nàng không ăn không ngủ, mắt cũng đã sưng đỏ lên vì khóc nhiều, tâm trạng đau khổ xen lẫn hận thù của nàng giờ đây cứ như đang đấu tranh mãnh liệt chưa thể dừng lại trong tâm trí.

Nàng nghẹn giọng nói trước linh vị của cha:

"Nữ nhi xin hứa với cha, nhất định sẽ báo thù rửa hận, để cha ra đi một cách thanh thản nhất."

Lão gia chết một cách đau đớn nhưng không phải không có nguyên do. Thẩm Lạc đây là quan thần triều đình, vậy mà tham ô nhiều lần không chịu thay đổi. Hoàng thượng đã cảnh cáo hết lần này sang lần khác, nhưng bản chất tham lam đã không thể đổi, thì có khuyên can thế nà cũng vậy thôi.

Vì quá tức giận, không thể dung túng một gian thần làm hại nước hại dân, hoàng thượng đã ban rượu độc, để Thẩm Lạc chết một cách giày vò đau khổ nhất, đó cũng chính là hình phạt vô cùng xứng đáng.

Chỉ đáng tiếc, Lục Vân lại chưa từng hay biết chuyện này. Nàng là đứa con gái Thẩm Lạc yêu thương nhất, ông ấy chưa từng tổn thương nàng, cũng chưa từng mắng nàng nửa câu, nàng kính trọng cha vô cùng, nhưng không ngờ cớ sự lại như ngày hôm nay, không thể cứu chữa được nữa rồi.

Giờ trong tim nàng chỉ có hận thù, dù là hoàng đế, chàng cũng nhất định phải trả giá, và cái giá phải trả, chỉ có Lục Vân mới biết được.

Ba tháng sau khi cha qua đời, nàng rời phủ lên kinh thành để tham gia đại hội tuyển tú. Hoàng thượng đã đăng cơ được một năm nhưng chưa từng nạp thê thiếp. Chàng thông minh lanh lợi, trời phú cho tài thiên bẩm, văn võ song toàn, năm mười tám tuổi đăng cơ mà không một lời gièm pha phản đối, vạn dân đều nể phục.

Vì bận lo việc triều chính, đến cả bản thân mình chàng cũng không màng tới, nếu không phải các quan thần khuyên nhủ quá nhiều, chàng cũng chẳng tổ chức đại hội tuyển tú làm gì cả, vì chàng hoàn toàn không có nhã hứng.

Tham gia tuyển tú lần này nhiều vô số kể, nữ nhân trong thành đều là mỹ nữ tuyệt sắc, chỉ mong lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.

Họ trang điểm vô cùng cầu kì, nếu không phải là tô son điểm phấn, thì là y phục đa màu sắc, nhìn thấy thôi cũng đủ choáng ngợp.

Giờ tuyển tú bắt đầu, hoàng thượng đã quyết, chỉ chọn một nữ nhân duy nhất làm thê tử, nên cuộc chiến lần này thực sự rất khắc nghiệt.

Hoàng thượng có vẻ không có nhã hứng, nhìn qua từng khuôn mặt xinh đẹp, phấn son kĩ càng, mười người mà chàng lại cảm thấy như một, chán nản vẩy tay vẻ không ưng y, đã ba mươi mấy người rồi, vẫn chẳng có ai được người chọn cả.

Tới lượt Lục Vân, nàng không giống họ, nàng mặc một bộ bạch y thuần khiết, mái tóc dài có điểm một cây trâm ngọc, dáng vẻ thoát tục này ngay lập tức đã thu hút được ánh nhìn của Vô Ưu.

Khuôn mặt diễm lệ thanh tú của nàng, cả dáng vẻ thuần khiết không vướng bụi trần, thực sự là từ trước tới nay chàng chưa từng chứng kiến qua. Nàng quỳ xuống hành lễ:

"Tiểu nữ Từ Lục Vân, bái kiến hoàng thượng."

"Từ Lục Vân, nàng mau đứng dậy. Nói cho ta biết về thân thế của nàng."

"Tiểu nữ là cô nhi từ nhỏ, không phụ mẫu không người thân, chỉ một mình tự sinh tự diệt."

"Hoàn cảnh của nàng đáng thương như vậy sao?"

"Hoàng thượng, số mệnh đã an bài, tiểu nữ chỉ còn cách chấp nhận mà thôi, không thể gọi là đáng thương được."

"Nàng có biết, nàng khác với mọi người ở điểm nào không? Phong thái của nàng, cách nói chuyện của nàng, thực sự khiến trẫm phải để mắt tới."

"Hoàng thượng, tài năng và bản chất của một nữ nhân, không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, phô trương mà cảm nhận được."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nàng, họ thể hiện rõ sự bực tức, khó chịu với nàng, vì lời mà nàng vừa nói ra, không khác gì đang nói thẳng vào mặt họ, là chỉ biết chú trọng vẻ bề ngoài mà không tập trung vào tài đức của bản thân.

Vô Ưu vẫn nhìn nàng, mỉm cười hỏi:

"Vậy nàng nói xem, nàng có tài gì?"

"Tiểu nữ không dám khoe tài. Chỉ cần là việc hoàng thượng cần, tiểu nữ đều sẽ dốc sức hoàn thành, tuyệt đối không dám sơ suất."

Chàng đứng dậy, tiến gần lại chỗ nàng, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại có chút run rẩy, lớn giọng tuyên bố:

"Ta đã có quyết định. Từ Lục Vân sẽ là hoàng hậu tương lai của Lữ Tiên Quốc, và là thê tử kết tóc duy nhất của ta."

Chàng dứt câu, lại nhẹ nhàng thì thầm với Lục Vân:

"Từ bây giờ tới lúc thành thân, nàng hãy ở lại hoàng cung, đừng đi đâu hết."

Chàng rời đi trong hạnh phúc. Ở bên hồ nước yên tĩnh, hương sen thoang thoảng thanh tịnh, Đức Nhan - công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng hỏi:

"Hoàng thượng, người từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc nhiều với nữ nhân kinh thành, sao vừa mới gặp một lần đã vội quyết định chọn nàng ấy rồi?"

Chàng cười bất giác, ngồi đưa đẩy ly rượu chưa vội uống, từ từ hồi tưởng lại khuôn mặt thanh tú diễm lệ động lòng người ấy:

"Ta cũng không biết nữa, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt ta đã như bị thôi miên. Có lẽ là bởi dung nhan thuần khiết của nàng, cả phong thái thoát tục của nàng, hoàn toàn không giống với người khác."

"Nếu cô ấy chỉ làm bộ thì sao?"

"Không! Ta nhìn được sự thành thật từ trong đôi mắt của nàng. Thôi, ngươi lui đi, ta muốn nghỉ ngơi một mình."

"Hoàng thượng, ngoài này tuy thanh tịnh nhưng gió lạnh dễ nhiễm phong hàn, người vừa uống nhiều rượu, nằm nghỉ ở đây e rằng không tốt đâu ạ!"

"Không sao, tâm trạng của ta đang tốt, uống tuy nhiều một chút nhưng không có vấn đề gì đâu, ngươi yên tâm. Không khí thanh tịnh như vậy, ta nằm ở đây nghỉ ngơi một giấc không phải hợp lý rồi sao."

Đức Nhan không dám cãi lời hoàng thượng, chỉ biết lui đi. Chàng tay vẫn cầm ly rượu, nằm xuống, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có này. Lâu nay công vụ bộn bề, chưa một lần được vui vẻ như vậy, chàng không thể để nó vụt đi một cách vô ích. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực ra chàng đã say mất rồi. Vừa nằm xuống đã mơ màng, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại, đột nhiên bên tai có tiếng bước chân ngày một gần, nhưng đôi mắt không hiểu sao lại chẳng thể mở nổi nữa, chỉ có thể dùng tai để cảm nhận.

Từ đâu một bàn tay giật lấy chén rượu trên tay chàng, lúc này, chàng bất ngờ phản ứng, nắm chặt lấy bàn tay ấy, kéo gần lại phía mình, nàng giật mình, bất giác xoay một vòng rồi ngã xuống người của Vô Ưu.

Chàng lúc này mới đính chính xem rốt cuộc là ai, không ngờ trước mắt lại là khuôn mặt xinh đẹp mà chàng luôn thương nhớ từ lúc ấy, nàng đang nằm gọn trên người chàng, tay đặt lên bờ ngực, còn cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh tới mức nào. Khuôn mặt nàng sát lại gần chàng, chàng nửa tỉnh nửa mơ, lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ là ảo giác? Ta đang nằm mơ sao? Là nàng?"

"Hoàng thượng, người không nằm mơ đâu."

Chàng vừa nghe dứt câu nói, tình yêu mãnh liệt bỗng bừng cháy trong lòng, chàng ôm chặt lấy eo nàng, tay kia kéo nàng lại, nhẹ trao một nụ hôn không thể ngọt ngào hơn. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng đã bị Vô Ưu ghì chặt, nàng càng cử động, tay chàng lại càng ôm chặt, chặt tới nỗi eo của Lục Vân dường như đã dính chặt lấy eo của Vô Ưu, còn tay kia vẫn giữ lấy cổ của nàng, để đôi môi mềm mại kia vừa vặn đặt lên môi của chàng, chàng từ từ tận hưởng thứ cảm giác hạnh phúc mà chàng cứ ngỡ như đang mơ, tới khi Vô Ưu dừng lại, ngừng tra tấn đôi môi mềm mại yếu đuối kia, Lục Vân mới bật dậy, đẩy chàng ra, nhưng không ngờ bị vấp lại phía sau, nàng kịp kéo lấy tay của Vô Ưu, vậy là cả hai cùng ngã xuống hồ nước.

Lục Vân nhìn thấy Vô Ưu đang vùng vẫy, vì say nên không thể nhận thức được, thấy xung quanh không có ai, nàng nhanh chóng nhấn đầu chàng xuống nước, muốn để chàng vì sặc nước mà chết, lòng thù hận lúc này đã đạt tới đỉnh điểm, nàng không thể kiềm được mà khóc, vừa khóc vừa mắng chửi chàng:

"Tại sao ngươi dám làm vậy với ta, ngươi có biết mỗi lần phải tiếp xúc trò chuyện với ngươi, ta cảm thấy ghê tởm thế nào không? Ngươi hại chết cha ta, ta bắt ngươi phải đền mạng."

Nàng dùng hết sức, nhấn đầu chàng xuống nước, Vô Ưu từ từ không còn vùng vẫy chống trả, ngày càng chìm dần xuống hồ nước mà không biết rằng, người muốn giết chàng lại chính là nữ nhân mà chàng đem lòng ái mộ.

Đúng lúc ấy, Đức Nhan chạy tới, thấy hoàng thượng đã chìm xuống, vội vã gọi người tới. Hắn nhìn Lục Vân tức giận quát mắng:

"Ngươi có ý đồ mưu sát hoàng thượng, là ngươi kéo người xuống hồ đúng không?"

"Đức công công, tiểu nữ không có, là hoàng thượng đẩy tiểu nữ xuống, tiểu nữ còn đang cố gắng để cứu hoàng thượng, sao người lại.."

"Ngươi im miệng, Chờ hoàng thượng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Ta quyết không để hoàng thượng cưới một nữ nhân như ngươi, ngươi không thể hại hoàng thượng được đâu."

Công công dứt khoát với Lục Vân, vội mang Vô Ưu về phòng, gọi thái y tới. Nàng tức giận nhìn theo:

"Đáng tiếc, ta vẫn chưa giết được ngươi, Mạc Vô Ưu!"