Lụi Tàn Nơi Cấm Cung, Héo Mòn Trong Bi Thương

Chương 17: Là một thiếu niên tựa hoa sen



Phúc Trường đứng giữa đại điện, chẳng hề run sợ mà đối diện với người trước mặt.

Ngày này cuối cùng cũng không tránh khỏi.

"Nếu bây giờ chủ động nhường ngôi, ta đảm bảo ngài cùng phe cánh của mình sẽ bình an dời khỏi đây, sống một đời không âu lo."

Kính Thành lên tiếng, hắn chĩa thẳng mũi kiếm nhọn vào mặt Thiên Đông Đế, lời nói thì mang ý đề nghị nhưng ngữ khí lại đầy sự uy hiếp.

Phúc Trường không quan tâm đến thứ nguy hiểm kia, hắn đứng thẳng người, hiên ngang đáp trả.

"Ngôi vị này vốn dĩ là của ta, nếu ngươi muốn thì chỉ có thể cướp, chẳng bao giờ có chuyện danh chính ngôn thuận mà dành được. Đổ máu là việc hiển nhiên."

"Phúc Trường! Ngươi đừng quên, chính cha ta là người cho ngươi vinh dự như ngày hôm nay, nếu không có sự giúp đỡ của ông ấy, một tên hoàng tử thất sủng như ngươi làm gì có khả năng bước lên vị trí này!"

Thiên Đông Đế bật cười.

Hắn nói cứ như kiểu ông ta là thánh nhân giúp đời giúp người không màng danh lợi vậy. Con cáo già xảo quyệt kia chẳng qua chỉ muốn lợi dụng đứa trẻ non nớt ấy để thỏa mãn tham vọng và tiếc nuối của bản thân.

Chính ông ta là người đã hủy hoại cả cuộc đời hắn.

Thà rằng không thể tranh đoạt ngôi vị còn hơn là phải tự tay giết chết những người thân ruột thịt của mình.

...

Mọi chuyện phải kể từ nhiều năm về trước, khi Thiên Kỉ Đế vẫn còn là một hoàng tử trẻ. Ông là Đại Hoàng Tử, con trai của Hoàng Quý Phi, không phải là con của chính cung Hoàng Hậu nhưng lại mang trong mình thiên phú hơn người, phẩm chất tốt đẹp kết hợp với dung mạo anh tuấn tạo nên một cá thể xuất sắc, vô cùng được lòng Hoàng Đế lúc bấy giờ.

Trái lại Thái Tử, cũng tức là cha của Kính Thành thì không được như vậy. Ông ta tuy là dòng dõi chính thất nhưng tài năng lại thiếu hụt, tính cách nông nổi, thường xuyên gây họa khiến Vua cha thất vọng vô cùng.

Kết quả khỏi nói cũng rõ, người được chọn để nhường ngôi đương nhiên là Đại Hoàng Tử.

Thái Tử trong lòng không phục, chẳng suy nghĩ chu toàn đã chạy đến chất vấn cha mình. Sau cùng nhận lại được một cái bạt tai cùng lời trách móc thậm tệ.

"Ngươi phẩm chất thấp kém, cả tính cách lẫn tài đức đều thua xa Đại Hoàng Tử, suốt đời cũng chỉ có thể làm một tên thất bại!"

Ông ta nhớ kỹ câu nói này, ôm lòng hận thù với chính anh em ruột thịt của mình.

Suốt nhiều năm sau đó, Thái Tử âm mưu lật đổ Hoàng Đế, xúi giục quan lại tham nhũng, cố ý không tu sửa đê điều khiến cho cuộc sống của thần dân rơi vào cảnh lầm than.

Thậm chí, vì để đạt được tham vọng ông ta còn gieo rắc vào đầu con trai mình những tư tưởng sai lệch, làm cho nó hiểu nhầm rằng cha mình chịu oan ức, ngôi vị cao quý kia vốn phải thuộc về ông ta.

Không tiếc thời gian và lòng kiên nhẫn để cứu vớt một đứa trẻ xa lạ, dạy dỗ nó, thao túng nó, hủy hoại nó.

Kính Thành sinh ra lương thiện, là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc cha của hắn thì không.

Phúc Trường cũng vậy, hắn ngây thơ, đơn thuần chưa từng có lòng thù hằn gì với cha mẹ, anh em. Là một thiếu niên tựa hoa sen. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Năm hai đứa trẻ lên mười năm, ông ta ra đi trong hối tiếc và không cam tâm, căn dặn con trai mình nhất định phải trả thù.

Một vài năm sau Phúc Trường thành công đoạt được ngôi Vua sau khi đã tàn sát toàn bộ hoàng tử trong hoàng thất, Kính Thành khi ấy còn quá non trẻ, tâm vẫn thiện, một lòng phò tá cho Thiên Đông Đế.

Ngay lúc hắn cho rằng tâm nguyện của cha đã hoàn thành rồi thì lại vô tình tìm thấy bức di chúc do ông để lại.

Nó nói rằng.

"Người nắm giữ ngôi vị Hoàng Đế nhất định phải là cha con ta, Tứ Hoàng Tử chỉ là bước đệm để chúng ta đến gần hơn với nó mà thôi."