Lụi Tàn Nơi Cấm Cung, Héo Mòn Trong Bi Thương

Chương 4: Ai, ai đang kéo quần cậu vậy?



Trên đời này có những chuyện thật sự là trùng hợp đến khó tin.

Giả dụ như hôm trước vừa thấy hắn một đao giết chết người thân của mình, hôm nay lại trở thành kỹ nam phục vụ cho hắn. Trong số vạn khả năng khả năng vô lý nhất lại thành sự thật. Thanh Hạ chết lặng nhìn kẻ chỉ cách mình một cánh cửa kia.

Đó là Thiên Đông Đế, vị Vua tàn nhẫn tự tay sát hại bảy vị huynh đệ của mình để lên ngôi. Mẹ hắn vốn là sủng phi nhưng vì khó sinh mà qua đời, từ đó trong hậu cung liền có tin đồn rằng "Tứ Hoàng Tử khắc chết Khiết Phi". Mới đầu cha hắn - Thiên Kỉ Đế không tin nhưng dần dần cũng bị thao túng dẫn đến nảy sinh lòng căm ghét đối với con ruột của chính mình.

Tứ Hoàng Tử sống sót một cách kì diệu, trong thâm tâm mang đầy nỗi oán hận không có cách nào nguôi ngoai. Hắn chán ghét thế giới này, muốn tất cả đều phải gánh chịu nỗi bất hạnh chung với hắn.

Tuổi thơ là một màu đen thì khi trưởng thành chỉ có thể tìm cách tẩy đi, tẩy không được thì sẽ nuốt chửng tất thảy những cảm xúc tốt đẹp nhất mà một con người vốn có thể có.

Một đứa trẻ không được yêu thương sẽ không biết cách yêu thương người khác. Nó chỉ có thể làm theo bản năng mách bảo.

Thiên Đông Đế bất hạnh nhưng hắn không lấy nó làm lý do bao che cho tội ác của mình mà chỉ nói rằng, hắn sinh ra vốn là vậy.

Thanh Hạ run rẩy, bình rượu trên tay cũng rơi vãi đi không ít tạo thành những hạt nước bắn tung tóe.

Vào hay không vào?

Bây giờ liều chết là ngu ngốc.

Bỏ chạy là tìm đường chết khác.

Giả vờ như không là không thể.

Cậu cắn chặt răng suy nghĩ, giờ có làm gì thì cũng chết, chi bằng cứ thử một lần.

Thanh Hạ điều chỉnh lại cảm xúc, thẳng lưng lên vững vàng tiến vào.

Bên trong có vẻ đều đã say hết nên không ai để ý đến việc có thêm một người bước vào cũng như là hành động thiếu chuyên nghiệp kia.

Rót có một ly mà tràn ướt cả bàn.

Thiên Đông Đế không tỉnh táo cho lắm nhưng chưa đến mức mất kiểm soát, hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Dáng người thon gọn, mái tóc đen dài mượt mà, đôi mắt mang nét quyến rũ đầy mê hoặc. Phần từ mũi trở xuống được che bởi một chiếc khăn mỏng nên không nhìn rõ được nhưng có thể đoán rằng đều rất xuất sắc.

Người mới à?

Trông có vẻ không tệ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thanh Hạ thở phào một hơi, đang định bước ra ngoài thì cứng người vì giật mình.

Ai, ai đang kéo quần cậu vậy?

Bộ trang phục dành riêng cho kỹ nam mà cậu vừa thay có phần hơi đặc biệt, phía trên là một lớp áo mỏng màu tím tập trung nhìn là có thể thấy rõ bên trong, phía dưới là một thiết kế giống như áo dài nhưng mỏng và có phần ngắn hơn. Sâu phía dưới...hơi khó nói.

Một chiếc phần lọt khe kéo dây là tuột.

Mà hắn, tên chó kia chính xác là đang kéo một dây của chiếc quần đấy đấy.

Con mẹ nó, làm người không muốn lại muốn làm chó?

Sao có thể biến thái như vậy chứ???

"Ngươi, lại đây."

Lại cái đầu ngươi.

Thanh Hạ dứt khoát giật phăng cái tay kia ra, dũng cảm bước ra ngoài. Sợ gì chứ, người say sẽ không biết gì đâu, dù sao hắn cũng chẳng thấy mặt mình.

Lần đầu bị từ chối chó con có chút ngỡ ngàng, hắn đứng phắt dậy đuổi theo muốn hỏi lý do. Nhưng người kia vừa thấy vậy đã hốt hoảng chạy mất, Thiên Đông Đế không bỏ cuộc cũng bắt đầu chạy theo.

Hum...có lẽ sẽ không ai mập đâu, thế giới này ai cũng hăng hái chạy vậy mà.

Được một nửa đường Thanh Hạ đã có cảm giác đôi chân này phế rồi. Mẹ nó, biết vậy bình thường đã cố gắng tập thể dục! Cậu thở hồng hộc, lết từng bước một về trước.

Tên chó đằng sau đã đuổi đến nơi, trông dáng vẻ khổ sở của người trước mặt liền thương tình mà hành động.

Bế bằng một tay?

Bế công chúa?

Bế như mẹ hiền bế con?

Không, không, quá tầm thường!

Thân là người thành công, hắn có lối đi cho riêng mình.

Thanh Hạ cảm thấy mình ngu rồi, tên này sao tự nhiên lại cõng cậu? Đáng nói hơn là, đau ở cẳng chân lại bị bóp cẳng chân để cõng...này, chỉ có thể tính là sát muối vào vết thương.