Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 36: Nguy hiểm đến cận kệ



Một lúc sau, Sở Tư Hạ cũng dừng tay lại. Nhìn qua thì Duật Hàn trông buồn cười làm sao, mái tóc hơi rối, nét mặt cố phần bất mãn nhưng vẫn cam chịu mặc cho Tư Hạ vì bực dọc mà đánh bằng gối. Đi làm uy nghi là thế nhưng về nhà thì phải khuất phục trước cô vợ nhỏ của mình. Hai phiên bản đúng là khác một trời một vực.

- Xong rồi đúng không? Giờ ta xuống ăn cơm nhé, em đừng có bỏ bữa.

Vẫn là câu nói dịu dàng quan tâm, đợi cô ấy hả dạ Ngôn Duật Hàn mới lên tiếng.

Bỗng nói xong câu đó, anh thấy Tư Hạ cứ nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, mang nét gì đó khó hiểu.

- Ơ, vừa nãy...sao lòng mắt của anh lại đổi màu vậy?

Ngôn Duật Hàn chột dạ, Tư Hạ đã nhìn ra điểm khác lạ của mình. Quả thật thỉnh thoảng anh hay bị như vậy. Tuy trong hình dáng con người nhưng không được hoàn thiện tất cả vì mình vốn dĩ cũng có cái khuyết về cơ thể.

Đôi lúc, mắt của anh hơi thay đổi giống loài hồ ly, nhưng chỉ là thoáng qua chứ không lâu. Điều này dù anh có che giấu thân phận giỏi đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản điều đó.

- Hả...à chắc do em nhìn lầm thôi, làm sao con người lại có thay đổi lòng mắt của mình. Đó là chuyện hoang đường!

Lời Duật Hàn vừa nói sao có thể khiến cô không hoài nghi. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy rồi đó, một lần ở khu trọ và lần thứ hai là hiện tại. Rốt cuộc có phải đúng như lời anh nói hay không, mà có phần đúng vì đây là chuyện hoang đường, bộ phận cơ thể làm sao dễ dàng thay đổi.

Ngôn Duật Hàn cũng ngay sau đó cất lời được vài câu rồi ra khỏi phòng. Có vẻ anh có điều gì đó hơi khác lạ, Sở Tư Hạ nghĩ mãi cũng không đoán ra.

- Anh ta...thôi bỏ đi chắc là do mình suy nghĩ linh tinh rồi.

Bụng cô hơi réo lên, giờ này cũng phải ăn thôi chứ nhỉ. Sở Tư Hạ cũng không thuộc dạng nhẫn nhịn chịu đói, cứ lấp đầy cái bụng đã rồi tính sau.

Bước chân xuống nền, cô nhanh chóng đi xuống tầng dưới. Cái gì cũng được nhưng về nhịn đói chắc Tư Hạ xin phất cờ đầu hàng.

________________________________

Còn gì vui hơn khi đến ngày nhận lương cơ chứ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, một vài đồng nghiệp của Tư Hạ rủ nhau đi ăn đồ nướng. Thời tiết đang bước vào mùa giá rét mà thưởng thức đồ ăn nóng thì tuyệt biết bao. Cũng khá lâu, bọn họ lại rủ nhau như vậy. Ai lấy đều đồng loạt nhất trí.

Vì tháng này số tiền lương của ai cũng cao hơn tháng trước, bỏ ra một ít cũng không sao, còn lại để dành cho việc sinh hoạt cá nhân.

Cả Sở Tư Hạ cũng tham gia, tuy có gia đình nhưng cuộc sống của cô vẫn tự do như những ngày độc thân trước kia. Nói chính xác cô cũng thoải mái về đi chơi, hay đi ăn cùng đồng nghiệp vì Duật Hàn cũng không quan tâm mấy điều đó, chỉ cần cô cảm thấy vui, không về nhà quá muộn hay đi chơi riêng tư cùng người đàn ông khác là được. Nếu cô vi phạm không biết người chồng nào đó sẽ xử phạt thế nào.

Ai mà ngờ, mọi người lại gọi thêm cả bia rượu. Ban đầu Tư Hạ từ chối vì lấy lý do tiểu lượng không tốt, tưởng chừng họ sẽ thấu hiểu nhưng sau cùng vẫn bắt mình uống cho bằng được.

Bầu không khí càng lúc càng rộn ràng hẳn lên, cuộc nói chuyện vì men rượu đã ngấm nên vui vẻ hơi lúc đầu. Tiếng cười nói vang vọng, đồng nghiệp của mình lại bàn đủ thứ.

Gương mặt Tư Hạ vạch đỏ hiện rõ ràng, hình như cô đã say. Nhìn vào đồng hồ, giờ này cũng không còn sớm, cô bèn nhàn nhạt lên tiếng:

- Mọi người ơi, cũng không còn sớm nữa rồi, tôi xin phép về trước nhé.

Khi cô rời khỏi bàn, bọn họ mang tâm trạng khó hiểu nhìn qua Tư Hạ. Đang vui vẻ trò chuyện mà cô lại về.

- Ơ cô Hạ, sao cô về nhanh vậy...

- Cũng không trách được, mọi người không nhớ cô ấy đã kết hôn rồi sao. Phải về nhanh không Ngôn tổng lại ghen đó.

- Haha đúng nhỉ, thôi chúng ta nhậu tiếp.

Phía đối diện, Trình Khanh cũng đặt cốc xuống bàn. Khẽ nhìn qua hình bóng Tư Hạ đang dần khuất, cậu ta lại suy nghĩ điều gì. Sau cùng cậu cũng ngồi dậy, đoán được chắc Trình Khanh cũng muốn trở về.

- Tôi cũng về đây, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.

- Ơ Trình Khanh cả cậu cũng...

_________________________________

Đoạn đường hơi vắng, Tư Hạ vừa đi vừa khẽ xoa đầu vì choáng. Chắc là do tác động của men đây mà.

Mọi lần tên nào đó cũng chu đáo đưa đón cô đi lại. Ngôn Duật Hàn hôm nay biết được cô đi ăn cho nên cũng căn dặn khi nào về thì gọi, giờ đây cô lại quên điều đó mà đi bộ. Vì thường ngày nếu không có Duật Hàn đón thì Tư Hạ vẫn như thế. Mà may sao nhà anh lại gần tòa soạn.

Cơ mà chỗ này nay lại im ắng vắng vẻ, có phần đáng sợ. Bước chân Tư Hạ càng lúc càng loạng choạng không vững, có phần không ổn nhưng vẫn gắng gượng. Theo Tư Hạ cảm nhận dường như sắp về đến nhà, tâm trạng cũng an tâm phần nào.

Có điều cô không biết, luôn có một bóng dáng của người đàn ông nào đó vẫn theo mình phía sau. Hắn ung ung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phía trước. Không vội, cứ từ từ mà đi theo.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Càng lúc, bước chân hắn lại nhanh hơn. Khoảng cách ngày càng gần. Bầu không khí càng lúc càng trở lên sợ hãi, một cách tay của người đàn ông đưa lên, qua tia sáng yếu ớt chiếu vào thì đó là một cánh tay thật quái dị không giống người thường.

Sự rùng mình bỗng làm Tư Hạ khựng lại. Cô nào biết rằng mình hiện tại sắp gặp nguy hiểm.