Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 39: Hôn nhẹ



"Chỉ vậy sao?"

Anh hỏi lại lời cảm ơn của cô bằng một chất giọng lạnh lùng khó tả. Cô chớp mắt với hai hàng lông mi dài cong vút nhìn anh không hiểu ý anh cho lắm.

"Ý anh là sao?"

Hỏi lại anh. Cô thấy anh không trả lời mà chỉ đứng đánh ánh mắt sắc bén đối diện với cô, nhìn thấy những hành động khó hiểu của anh trên đầu cô bắt đầu suất hiện những dấu hỏi chấm.

Gương mặt có xinh đẹp nhưng cũng ngây thơ lắm!

Ánh mắt anh bắt đầu lướt xuống bờ vai nhỏ của cô, như nhận ra gì đó cô liền lấy tay kéo cổ áo đang xộc xệch của mình lên.

Sau khi chỉnh lại cổ áo, một tay cô đặt lên bàn, tay còn lại đặt nhẹ lên thành ghế để đứng dậy.

"Phong tổng, hôm nay..."

Trần Anh Thư đang có ý định hỏi hôm nay sẽ giao cho cô những công việc gì thì đột nhiên anh tiến đến.

Anh xoay chiếc ghế giám đốc ngược lại phía bàn làm việc, phần tựa lưng của ghế chạm đến cạnh bàn mà rung lên.

Cô vì chưa đứng vững được mà đã ngồi ngã ngửa xuống ghế, làn tóc dài xoã xuống mặt bàn phía sau làm vài tệp tài liệu không còn nằm yên chỗ cũ mà bay đi.

Gương mặt xinh đẹp liên tục thay đổi cảm xúc, bờ môi nhỏ nhắn như viên kẹo ngọt của cô khẽ mất máy nói.

"Tổng...ưm~"

Trần Anh Thư còn chưa kịp loading lại sự việc thì đột nhiên bờ môi lạnh lẽo của con ác ma phía trước đáp xuống môi cô.

Hai mắt cô trợn tròn như không thể tin vào việc đang diễn ra hiện tại.

Lần này không phải là do sự suy diễn của cô nữa mà là anh đang cưỡng hôn cô thật.

Anh...đang hôn cô, đang hôn cô sao?

Không thể tin được.

Cô đang bị anh cưỡng hôn, đang bị anh cưỡng hôn đấy!

Ôi mẹ ơi, chuyện gì vậy chứ. Hãy nói với cô chỉ là đùa thôi.

Phong Thanh Dương hồi nãy vì mùi hương trên cơ thể cô mà làm anh mất lý trí. Lại nhìn vào đôi vai gợi cảm không kiềm chế được mà làm càn.

Bờ môi lạnh lẽo của anh khẽ tiến đến mà ngậm lấy môi nhỏ của cô như một cơn càn quét mãnh liệt.

Chiếc mũi cao vút của anh liên tục chạm vào mũi cô mà thở ra những hơi thở quyến rũ, nam tính. Tàn tay to lớn ấy chạm lên gương mặt nhỏ giữ lấy nụ hôn không muốn cho cô phản ứng.

Trong lòng cô hiện giờ lẫn lộn nhiều cảm xúc. Hai tay như buông lỏng không có một sự phản kháng nào đối với anh.

Chỉ vừa mới chạm môi thôi đầu lưỡi của anh đã tiến vào bên trong khoang miệng. Sẵn sàng khống chế hơi thở của cô bất cứ khi nào.

Trần Anh Thư như bừng tỉnh khi cảm nhận được đầu lưỡi tê dại của anh, cô không muốn nhận nụ hôn ướt át ấy, tay nhỏ khẽ chạm vào bờ ngực mà đẩy ra.

Tay phải thì có vết thương tay trái thì lực yếu, vốn cũng chẳng nhằm nhò gì đến anh mà chỉ khiến cho anh càng muốn thưởng thức nụ hôn kia thật sâu.

Những tia tiếng chụt chụt phát ra ám muội tới vui tai.

Có thể nói đây là nụ hôn đầu của cô đi... Vì đêm say ấy cô đã chẳng nhớ được gì.

Đầu lưỡi anh càn khoét bên trong khoang miệng, cô thì chẳng bắt nhịp được mà liên tục đẩy lưỡi anh ra. Phong Thanh Dương biết được cô không hề có kinh nghiệm hôn gì lại càng thích thú hơn nữa.

Trợ lý nhỏ này cũng thật ngọt ngào.

Bàn tay nhỏ của cô liên tục sờ soạng lung tung muốn đẩy anh ra thì lại bị anh bắt lấy. Hai tay bị anh nắm chặt vốn không thể phản kháng, hơi thở cũng bị nụ hôn kia của anh mà yếu dần rồi cứ thế thưởng thức nụ hôn của con ác ma.

Đôi mắt cô nhắm lại, tổng giám đốc khó tính ấy vậy mà lại làm như thế. Chẳng phải lúc say, cũng không phải một lí do gì.

Cho mãi tới khi cô cảm giác không thể thở được nữa thì anh mới chịu buông tha.

Anh Thư như được lấy lại sự sống cô thở hắt ra. Đôi mắt cô long lanh đỏ hoe lên.

Cô khóc sao? Mới có vậy mà đã khóc rồi.

"Tổng giám đốc, anh...sao anh lại làm vậy"

Rất muốn nói lời xin lỗi xong rồi anh lại trả lời.

"Đó là lời cám ơn của cô đối với tôi"

"Tôi đâu có đồng ý, ai nói với anh là tôi sẽ cảm ơn anh bằng cách này"

Cô gắt lên, không ngờ con người anh lại trơ trẽn như vậy. Bạn đầu còn tưởng là người chính trực ai ngờ lại là tên háo sắc.

"Tại cô quyến rũ tôi, nếu không tôi cũng sẽ không có hứng thú với cô"

"Anh..."

"Trừ nửa số nợ, được chứ!"

Câu nói đó của anh khiến cô im bặt, chẳng lẽ anh coi cô là loại gái đó, vì tiền mà mất đi tôn nghiêm của bản thân. Uất ức quá cô liền chảy nước mắt trước sự chứng kiến của anh.

"Trần Anh Thư, cô..."

Nhìn thấy cô khóc lúc này cũng có chút đáng thương. Anh ho nhẹ rồi nói.

"Thư ký Trần, hồi nãy cũng chỉ là một chút sự cố giữa cô và tôi. Tôi có thể bồi thường cho cô" anh cũng chỉ biết đem tiền ra nói chuyện.

"Bồi thường...Tôi, vai tôi hơi đau" Trần Anh Thư khẽ nói.