Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 70: Đi ăn



Trần Anh Thư bước đến nhà hàng lớn đã thấy cô bạn thân Lâm Yến Chi đợi mình từ trước, ngồi ở một khu bàn tiệc dành riêng cho hai người. Thấy cô bạn thân đang vẫy tay với mình cô khẽ mỉm cười, mọi ánh mắt nơi đây như đổ dồn về hướng của cô làm tâm điểm.

Cô gái này là ai vậy xinh đẹp quá!

Hình như tôi nghe nói cô ấy là người yêu của Phong tổng, Phong thiếu gia.

Nhìn vẻ ngoài của cô ấy xinh đẹp như vậy chắc chắn là do hai người nảy sinh tình cảm mà ra chứ không giống như lời đồn là do cô ấy quyến rũ người ta đâu nhỉ.

Những tiếng nói bàn tán xôn xao cứ thế vang vọng truyền vào tai cô. Tuy nghe có chút không được tự nhiên nhưng cô cũng mặc kệ, cô chẳng thèm quan tâm đến những lời dị nghị đó nữa vì cô biết bây giờ dù sao hai người cũng đến với nhau, cũng khó có thể tránh khỏi những lời ngoài bàn tán.

Vì hôm trước Trần Anh Thư có hứa với bạn thân của mình là sẽ bao một bữa ăn thật ngon nên hôm nay nhất định cô phải đến, hồi nãy nếu như anh cứ níu kéo cô mãi thì chắc bây giờ cũng không đứng ở đây được, như vậy cô sẽ trở nên thất hứa mất.

Trần Anh Thư bước đến trước mặt cô bạn Lâm Yến Chi rồi ngồi xuống ghế đối diện, đầu óc cô bây giờ như mông lung lại liên tục nghĩ đến người đàn ông trong lòng mình, một người đàn ông si tình của cô.

"Ây da"

Đột nhiên cô bạn thân nói lớn khiến cô đang trong cơn mộng mị mà thất thần tỉnh táo. Tưởng đâu có chuyện gì ghê gớm lắm cô hỏi.

"Sao thế?"

"Anh Thư à, lâu nay không gặp, quả nhiên là một con người có tình yêu có khác...Càng ngày càng tươi tắn xinh đẹp ra nha, không biết là anh người yêu của cậu chăm sóc khéo tay thế nào"

Cô bạn thân của cô hiếm khi khen người khác lắm, mà nếu có khen cô thì chắc chắn là đúng thật, cô khẽ gãi má mình cười trừ.

Để mà nói thì việc cô có người yêu vui vẻ hơn rất nhiều là đúng thật, từ khi anh bắt đầu yêu cô thì cũng chú ý đến sức khỏe và chế độ ăn uống của cô nên cũng không còn giống trước kia, là một người đụng đâu ăn đó, thích thì bỏ bữa thích thì ăn.

"Bớt nói nhảm đi"

Trần Anh Thư phớt lờ đi câu nói ấy, khuôn mặt thanh thú thuần khiết khẽ đánh ánh mắt xung quanh như tìm kiếm điều gì đó, rồi đột nhiên dừng lại ở một nơi, cô đưa đôi tay thon dài với lấy chiếc menu ở góc bàn.

"Hôm trước mình đã hứa với cậu là sẽ đãi cậu một bữa..."

Đưa menu lại chỗ Lâm Yến Chi, cô gõ gõ tay lên bàn vài cái rồi nói tiếp.

"Cậu cứ việc gọi món thỏa thích, không cần lo đến tiền đâu"

Ánh mắt của Lâm Yến Chi nhìn liếc qua gương mặt của cô thoáng hiện lên tia rảo hoạt, cô bạn kia cười ngây ngốc cũng không có ý xấu gì.

"Èo ơi, người yêu của Phong tổng có khác... mình thấy cậu cũng có khí chất giống như anh người yêu của cậu rồi đấy" Vừa nói Lâm Yến Chi vừa dơ tay lên ra hiệu dấu like.

Nghĩ không phải tự luyến nhưng cô cảm thấy từ khi mọi người biết đến cô là người yêu của Phong Thanh Dương anh thì mọi cử chỉ hoạt động đối với cô đều rất khác, ai cũng kính nể khi gặp cô, còn đối xử tốt với cô ấy chứ...

Thấy phục vụ ra đến nơi mà cô bạn thân Lâm Yến Chi của cô vẫn còn chưa chọn được món thì cô liền cất giọng.

"Lấy những món ngon nhất ở nhà hàng ra đây"

Giọng nói của cô không quá lớn nhưng cũng đủ để khiến cho mọi người xung quanh có thể nghe thấy, được ai nấy nhìn cô cũng đều hốt hoảng mà trợn tròn mắt lên, ngay cả Lâm Yên Chi cũng không ngoại lệ, cô bạn nhỏ trợn tròn mắt lắp bắp không nói nên lời.

"Mình...mình nghe nhầm sao?"

"Tôi nói thật đấy...đem hết ra đây"

"Vâng"

Thấy người phục vụ kia nghe cô nói mà cũng không tin nên cô liền nói tiếp rồi quay qua cười trừ với Lâm Yến Chi.

"Cậu hốt hoảng gì chứ...Bạn thân với nhau, có gì đâu phải ngại"

Cô chưa có nói suông với ai bao giờ, lời đã nói ra thì nhất định là phải làm, vả lại cô cũng là tiêu tiền túi của mình bỏ ra mà, có việc gì đâu mà phải sợ rằng mình là con người đào mỏ của người yêu.

"Trời ơi, Trần Anh Thư à...yêu cậu thế"

Lâm Yến Chi tiến đến ôm chầm lấy cô như thể bạn bè lâu ngày xa cách vậy, nếu như là người khác thì có lẽ cô đã nghĩ chỉ vì tiền nên mới làm thân với cô nhưng cô bạn này đã gắn bó với cô từ khi không có gì trong tay cho đến hiện tại nên cô cũng yên tâm phần nào.

Rất nhanh những món ngon được về biện ra trước mắt khiến cô cũng phải choáng ngợp, không nghĩ là lại nhiều đồ ăn được bê lên như thế. Thôi thì đã lỡ gọi rồi. Dù sao cũng phải ăn.

"Nào, ăn đi..."

Còn chưa kịp mời thì đã thấy Yến Chi cầm đũa trước rồi, cô bật cười.