Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 72: Nín đi...anh thương



Tên phục vụ kia biết rằng mình đã đắc tội nhầm người liền cúi xuống xin lỗi anh liên tục bất chấp liêm sỉ của bản thân.

"Phong thiếu, em xin lỗi...không biết vị tiểu thư đây là bạn gái anh...Bữa ăn hôm nay em không lấy tiền đâu ạ"

Nói xong tên phục vụ kia ngước lên nhìn ánh mắt sắc bén của anh khiến cho hắn ta tim đập chân run sợ hãi. Chất giọng lạnh lùng phát ra như chuyển tới từ một nơi xa xôi nào đó khiến ai cũng ớn lạnh.

"Xin lỗi tôi làm gì, người nên xin lỗi là bạn gái tôi mới đúng"

Anh chỉ lại phía cô, cô ngước nhìn anh cảm giác an toàn ập đến. Những lúc thế này cô mới nhận ra, hoá ra anh không thay đổi, hoá ra không phải do con người anh lại đột nhiên hiền lành như thế mà là do cái sự ưu đãi ấy chỉ dành riêng cho mình.

Nói thật thì hồi nãy khi thấy cái ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn tên phục vụ khiến cô cũng phải sợ nữa là...

Còn đang suy nghĩ đến nhiều điều thì đột nhiên cô quay mặt lại đã thấy nên phục vụ kia cúi đầu trước cô miệng xin lỗi liên tục.

"Tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...Không biết cô lại là người yêu của Phong thiếu"

Cũng là một phần cô bất cẩn quên đem thẻ, cô khuơ tay nói.

"Không sao? Là do tôi quên đem thẻ thôi! Anh không có lỗi gì"

Cô vừa mới nói dứt câu thì cánh tay đã được bao trùm với bàn tay to lớn của anh. Anh nhẹ nhàng kéo cô đi qua đám người ra phía ngoài, có hơi bất ngờ một chút nhưng cuối cùng bước chân của cô cũng đều đều đi theo.

Cô gái nhỏ đi theo sau thân hình to lớn của người đàn ông để lại bao nhiêu ánh mắt đang còn đứng hóng chuyện phía sau.

Không nghĩ là bản thân lại gây ra chuyện khiến anh phải đích thân đến giải vây như thế này khiến cô có chút ngại ngùng. Bỗng cô hốt hoảng nói.

"Anh Phong...Thẻ...anh vẫn chưa lấy lại?"

"Không cần lấy đâu" Giọng nói anh có chút lạnh lùng.

"Hả...thẻ đen đó, anh không thấy tiếc sao?"

"Không tiếc"

Câu nói ấy của anh khiến con tim nhỏ bé của cô có chút đau đớn, biết là nhà anh nhiều tiền nhưng khi thấy tiêu tiền không có chút tiếc tay như vậy cô không hài lòng.

Anh kéo cô ra chiếc siêu xe mà mình mới mua, đẩy cô tựa vào cửa rồi chống tay đứng trước mặt. Gương mặt của anh tiến sát lại làm cô còn lầm tưởng anh đang chuẩn bị hôn mình mà sẵn sàng nhắm mắt, môi nhỏ nhu lên đáng yêu.

Không cảm thấy gì mà đột nhiên chán cô cảm giác đau đớn, anh lại lấy tay cốc chán của cô. Khuôn mặt cau có vì đau mà ánh mắt của cô có chút đọng nước căm phẫn nhìn anh.

"Sao...sao anh lại đánh em"

"Ngốc quá, từ mai anh không cho em rời khỏi anh nữa"

Trần Anh Thư khuôn mặt phụng phịu lấy tay xoa trán của mình. Không biết là anh cố ý hay vô tình mà làm cô thấy rất đau.

Có lẽ vì do thể lực của anh tốt cộng theo chân tay đàn ông cứng cáp nên chỉ cần đụng nhẹ cũng làm cho cô tổn thương.

Phong Thanh Dương nhìn lại vùng chán của cô đã đỏ lên, biết mình không may lại làm tổn thương đến cô liền lấy tay vuốt chỗ đau cho cô.

"Anh xin lỗi, em yêu tha thứ cho anh nhé...Em đau lắm hả, thương lắm...đừng giận anh nhé"

Vốn cô đã định bỏ qua rồi nhưng sau khi nghe anh nói những câu nói đó thì nước mắt như trực chào. Cô không muốn khóc đâu, nhưng cảm giác xúc động mà những giọt nước mắt kia rơi xuống.

Muốn ngăn cản những giọt nước mắt kia lắm nhưng không được, không ngờ cô lại yếu đuối như thế. Thôi thì đã lỡ khóc rồi khóc luôn một thể cho đỡ quê.

"Hu hu hu, đau quá.." cô sụt sùi, ánh mắt đỏ lên.

Phong Thanh Dương nhìn thấy cô bạn gái mít ướt nào đó vừa bật cười lòng anh vừa có chút đau lòng, nhìn thấy cô đau anh cũng đau chứ...Anh ôm cô vào lồng ngực để cho những tiếng khóc kia truyền rõ vào nơi tim anh, những giọt nước mắt thấm vào áo của anh ướt nhèm. Xoa xoa lưng nhỏ anh an ủi.

"Ôi, nín đi...anh thương mà... anh xin lỗi mà"

Đấy! Người ta có câu 'không ai được bình thường khi yêu' là đúng mà. Hết cô dỗ anh như trẻ con bây giờ lại thành anh dỗ cô.

Phong Thanh Dương đưa hai bàn tay to lớn ôm mặt của cô, cảm giác như hai bàn tay kia có thể che hết khuôn mặt, anh nhìn xuống gương mặt nhỏ, đưa ngón cái vuốt ve hàng lệ rơi. Vì đang được anh nựng má mà đôi môi nhỏ chu lên.

"Anh ong, Ả em a~"(Anh Phong, thả em ra) khuôn miệng của cô vì bị tay của anh ép tới nỗi nói không rõ.

Vừa ngớt lời thì đột nhiên Phong Thanh Dương liền cúi xuống hôn lên bờ môi căng mọng đang chu lên. Hôn một lần chưa thấy đã liền hôn tiếp.

"Người yêu anh lại đáng yêu thế này...Sao từ trước đến nay anh không nhận ra chứ...Hôn cái nữa..."

"Ưm"

Cô lắc đầu, cuối cùng anh cũng tiếc nuối buông tha cho cô. Xoa đầu như mèo nhỏ vậy.