Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 62: Episode 62 - [Chương VIII] U Minh Hỏa Phụng



Chương VIII: U Minh Hỏa Phụng

Tập 62 - [8.1] Trà Trộn Thất Bại

Sau khi Dung Ly đã tẩu thoát thành công trong đêm ấy, nàng liền cải nam trang đi khỏi Hoàng Nguyệt thành. Cách thành không xa có một khu rừng, do bản thân mình chính là yêu nên nàng không còn sợ những con thú dữ hay hồn ma gì nữa. Nàng liền tìm một chỗ thoáng mát gần một gốc cây, dùng phép thuật tạo riêng cho mình một quả cầu linh khí bao quanh tránh hiểm nguy, sau đó nằm trong đấy đánh một giấc đến sáng lấy lại sức để mai còn tìm dấu vết của đoàn quân.

Cách chỗ quả cầu linh khí mà nàng tạo ra không xa, đằng sau một gốc cây, lại là người áo đen che mặt bí ẩn đó đứng tựa vào đấy dõi theo nàng. Hắn đã theo nàng từ phủ đến đây, nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn tường tận. Chợt hắn đưa tay của mình lên bấm bấm gì đó, giống như là bói quẻ vậy, sau đó miệng thầm mỉm cười, hắn nói thầm: “Cuối cùng mọi chuyện cũng đã đến…”

Sáng sớm hôm sau, Dung Ly choàng tỉnh giấc bởi ánh nắng le lói của tia nắng mặt trời báo hiệu một ngày mới khẽ luồn qua kẽ lá nhảy múa trên gương mặt xinh xắn của nàng. Dung Ly nhanh chóng thu hồi lại quả cầu linh khí bao xung quanh mình, rồi khăn gói xách kiếm lên đường. Nàng nghĩ rằng một đoàn quân lớn như vậy nếu đi qua các làng mạc thì mọi người sẽ nhìn thấy, lợi dùng điểm đó, nàng mới hỏi han nhiều người xung quanh về hướng mà quân đội ấy đã đi qua.

Theo hướng bọn họ chỉ thì hình như những quân lính đó đang di chuyển về hướng kết giới Hàn Sơn giữa loài người và yêu ma. À mà ngẫm lại cũng phải, vì lúc trước hoàng thượng đã viết trong chiếu chỉ rằng tà phái này dạo gần đây đã xuất hiện ở vùng kết giới, nên bọn họ đến đó cũng đúng thôi. Sau khi biết chắc được địa điểm mà Đông Cung sẽ đến, nàng men theo con đường tắt nhanh nhất để đến đây. Những nơi vắng vẻ thì sử dụng một tí yêu thuật để tăng tốc, như vậy mới không bị con người phát hiện ra. Chẳng mấy chốc Dung Ly đã thấy đoàn quân ấy dần dần hiện ra trước mắt mình.

Lúc này trời cũng đã sụp tối, nên bọn họ dường như đang di chuyển đến vùng đất trống phía trước để cắm trại. Mà như vậy cũng tốt, Dung Ly sẽ dễ có cơ hội để hành động hơn. Đợi đến khi trời đã tối hẳn, Dung Ly liền tìm cách tiếp cận quân trại.

Quân trại được canh phòng nghiêm ngặt, những tên lính gác ở vòng ngoài cứ chốc chốc lại có người khác đến thay ca. Xung quanh cũng có người đi tuần tra nữa. Nhưng mà những tên lính nhỏ này đối với Dung Ly mà nói thì cũng không quá khó để đối phó. Nàng để ý thấy một tên trong bọn chúng lúc canh gác thường hay gục lên gục suốt, nàng biết rằng lúc này hắn hiện tại rất mệt nên canh lúc hắn không có phòng bị, nàng liền tấn công từ phía sau, điểm huyệt làm cho hắn gục xuống. Dung Ly nhanh chóng lôi hắn xuống kẻo để người khác phát hiện, sau đó cởi quân phục hắn mặc bên ngoài ra tráo đổi với nàng. Chỉ trong tích tắc, nàng đã quay lại ngay vị trí lúc trước mà tên đó đứng, vừa hay, lúc này cũng có một đội tuần tra đi ngang.

- Này! Ngươi gác cho cẩn thận! Làm biếng là không xong với bọn ta đâu đấy! - Một tên trong đám lên tiếng, chắc có lẽ vì trời tối quá nên hắn cũng không phát hiện ra được bất kỳ điểm gì đáng ngờ.

- Tuân lệnh! - Dung Ly đứng nghiêm chỉnh lên, vâng vâng dạ dạ.

Sau khi đám người tuần tra đó đã đi khỏi thì nàng liền thở phào nhẹ nhõm, thật may quá, lần này đã an toàn trót lọt.

Đến sáng hôm sau…

Vì ở trong quân đội nên kỷ luật rất nghiêm ngặt, từ sáng đã dậy rất sớm, xếp hàng vào ngay ngắn để duyệt binh. Nhưng do tối qua Dung Ly đã đứng canh gác suốt đêm nên bây giờ nàng ấy cũng khá mệt, còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy nhiều binh lính khác xung quanh mình hấp tấp chạy tụ đến một chỗ, đứng ngay hàng thẳng lối. Trong đám chạy ngang đó có một tên, hình như hắn thấy Dung Ly còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên mới gọi nàng:

- Ê! Ngươi còn đứng đấy làm gì? Nếu không muốn bị phạt thì nhanh chân lẹ tay lên chứ!

Dung Ly nghe hắn gọi mới giật mình, tuy vẫn không hiểu bọn họ chạy đi đâu nhưng cũng gật đầu chạy theo:

- Ờ ừm… Ta hiểu rồi…

Nàng chạy theo sau tên hồi nãy, thấy hắn chạy đến xếp ngay hàng đầu, nàng cũng chạy theo. Sau một hồi, đám người hỗn loạn khi nãy giờ đây đã im phăng phắc, không phát ra một tiếng động nào. Từ trong trại lúc này mới có một vị tướng bước ra, hình như đội quân bên này là nằm dưới quyền của vị tướng đó. Ông ta nhìn cũng khoảng tuổi trung niên, gương mặt thì nghiêm nghị, đi qua đi lại xem xét kỹ càng đám quân lính, sau đó lớn tiếng nói:

- Hôm nay! Chúng ta sẽ tăng tốc hơn ngày hôm qua, để nhanh chóng đến được vùng ranh giới! Nếu trong các ngươi có kẻ nào chậm trễ thì sẽ bị bỏ lại phía sau! Nên đứng có lề mề! Chúng ta bây giờ sắp đối đầu với đám yêu ma độc ác! Nên nếu cứ thả lỏng kỷ cương như vầy hoài thì làm sao có thể thắng bọn chúng được! Tất cả nghe rõ chưa?!

Sau khi ông ta kết thúc lời nói của mình, đám quân lính phía dưới đều đồng thanh hô vang: “RÕ”. Giọng điệu của bọn họ nghe rất hùng hồn, có lẽ là lần này ai ai cũng đều quyết tâm cả. Khi đám binh lính đã ổn định trở lại, ông ta nói tiếp:

- Bây giờ ta sẽ chọn bất kỳ một người để kiểm tra xem dạo này các người đã tập luyện tiến bộ đến đâu rồi!

Nghe tới đây, Dung Ly bắt đầu thấy lo lắng sợ sệt, nàng vừa mới vào đây đêm qua, có biết là bọn họ trước đây tập luyện những gì đâu mà kiểm với tra. Nàng thầm cầu nguyện trong đầu: “Nam mô! Nam mô! Trời ơi là trời! Đừng có chọn ta mà! Cái tên lính chết bầm kia, tự nhiên đi theo hắn chạy lên hàng đầu làm gì không biết nữa! Làm sao đây? Làm sao bây giờ?”

Ông ta nhìn một loạt khắp các quân lính, sau đó để ý thấy Dung Ly có vẻ bất thường. Nàng nhìn nhỏ con hơn hẳn so với những người khác, nhưng đây là đội quân đã được tuyển chọn, lý nào lại như vậy được? Ông ta liền chỉ tay về ngay phía Dung Ly, sau đó ngoắt ra:

- Ngươi! Ra đây cho ta!

Dung Ly thấy ổng chỉ tay về phía mình, liền giật mình, nhìn xung quanh không thấy ai bước lên cả, liền biết chắc là ông ấy chỉ mình rồi, nhưng vẫn hỏi lại:

- Ngài chỉ ta đấy à?

- Chứ còn ai nữa?! Mau nhanh bước lại đây!

Ôi đúng thật chính là nàng rồi, Dung Ly lo lắng bước từ từ lên. Ông ta thấy nàng chậm chạp như vậy liền mất kiên nhẫn nắm lấy tay nàng kéo lên:

- Còn lề mề cái gì nữa!

Do bản thân là nữ nhân, cũng không quen bị người khác nắm lấy tay mình. Dung Ly theo phản xạ tự nhiên nhanh chóng giựt tay lại, hất tay ông ta qua một bên. Sau đó lớn tiếng nói:

- Ngươi làm cái gì vậy hả? Buông ra!

Đến đây, đám người xung quanh, kể cả ông tướng đó đều trố mắt kinh ngạc, không hiểu sao nàng lại to gan đến như vậy, dám nạt cả chủ tướng của mình. Dung Ly giờ mới nhận ra, đã quá muộn, nàng bối rối không biết làm gì, trong đầu tự trách: “Trời ơi! Mình làm cái gì vậy nè? Hay là chuồn thôi! Nhưng mà bọn họ là cao thủ, chuồn đi đâu đây! Sao mình ngu quá vậy trời! -_-”.

Cách đấy không xa, trên một cái cây, người áo đen thần bí theo dõi nàng lúc này đang ngồi ung dung đong đưa trên cành. Hắn ta nhìn thấy nàng như vậy liền lắc đầu phì cười, “Haiz… Cô ngốc đến vậy sao…”

Dung Ly lúc này lúng túng, liền cúi đầu quỳ xuống xin tội:

- Là thuộc hạ lỡ lời… Xin ngài hãy tha tội… thuộc hạ không có ý gì cả…

Ông ta liền rút xoẹt kiếm ra, kề sát ngay cổ nàng mà nói:

- Đừng có giả vờ nữa! Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao một nữ nhân lại trà trộn vào đây làm gì? Không nói cho ra thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!

Thì ra ông ấy đã biết Dung Ly là nữ nhân từ lâu rồi. Nhưng cố tình gọi nàng lên để kiểm tra lại một lần nữa cho chắc. Không ngờ lại lộ nhanh đến vậy. Mọi người xung quanh lúc này quay sang nhau bắt đầu xì xầm bàn tán. Dung Ly cũng đã hết cách, không biết làm gì nữa, nhưng vẫn cố giả vờ:

- Ngài nói gì thuộc hạ không hiểu…

- Còn ngoan cố nữa sao!

Nói đến đây, ông ta vung kiếm lên, định chém xuống. Dung Ly lúc này liền rút thanh kiếm của mình ra, ánh sáng xanh ngọc bích phát ra từ thanh kiếm lóe lên, nhanh chóng đỡ lấy chiêu kiếm. Ông ta lúc này đã biết Dung Ly không phải là một ngưởi bình thường, liền tiến đến đánh:

- Quả nhiên là gian tế từ bên ngoài trà trộn vào! Yêu nữ nhà ngươi mau đầu hàng nhanh lên!

Người xung quanh nghe hai từ “gian tế” và “yêu nữ” thì hoảng hồn kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng kẻ địch lại đến nhanh như vậy. Tất cả binh lính nhanh chóng vây xung quanh, kết hợp cùng chủ tướng của mình kích hoạt trận pháp hòng tóm gọn lấy Dung Ly.

Đương nhiên là một mình nàng không thể đánh lại đám người đông thế này, cộng thêm thanh kiếm của nàng hiện tại đã bị phong ấn, nên phép lực của nó không còn mạnh như xưa nữa. Chẳng mấy chốc đã bị trận pháp của bọn họ kìm hãm bên trong. Dung Ly bị khống chế, không thể cử động được.

Lúc này, từ trong một lều khác bước ra một người. Hình như là một vị tướng khác. Nhưng nhìn khôi ngô tuấn tú hơn ông tướng hiện tại rất nhiều. Người đấy chính là Tiêu Ngọa Long, cũng chính là bằng hữu của Mạc Đông Cung. Cậu ta lúc này mới chạy đến, hỏi xem tình hình hiện tại là như thế nào:

- Có chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Một người trong số ấy liền lên tiếng:

- Có một yêu nữ đã trà trộn vào trong quân của chúng ta. Giờ mọi người đang bày trận pháp để khống chế nó!

Ngọa Long thấy Dung Ly đang bị kìm hãm bên trong trận pháp đó, liền lấy trong khư đỉnh của mình ra một sợi dây Xích Thiên, loại dây này thường được tạo ra để trói các yêu ma lại. Dây rất chắc, nếu người bị cột phải cố tình manh động thì sẽ bị siết chặt hơn nữa, cảm giác rất đau đớn. Cậu ta vung sợi dây về phía Dung Ly để trói nàng lại.

Sau khi đã trói xong xuôi, cậu ta bảo mọi người hãy dừng trận pháp lại, bởi vì Dung Ly sẽ không chạy thoát được nữa. Tiếp đó, Ngọa Long quay sang nói với vị chủ tướng khi nảy:

- Giờ ngài định xử lý cô ta thế nào?

~ Hết Tập 62 ~