Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 67: Episode 67 - [8.6] Hiểu Lầm...



...Đông Cung lúc này mới để ý, hình như hướng hắn chạy về cũng trùng với hướng mà chàng đang định đến, đều dẫn đến chổ Dung Ly đang ở.

Lần theo vết máu, quả nhiên như dự đoán, đêm qua quả thật hắn đã vô tình chạy đến căn nhà gỗ nhỏ. Khi đã đến nơi, Đông Cung chợt nhận ra hai tên lính mà mình đã sắp xếp giờ đây nằm gục bất động dưới mặt đất. Biết là đêm qua đã có chuyện chẳng lành xảy ra, chàng tự trách bản thân: “Nếu đêm qua ta đuổi theo hắn, thì chuyện này đã không xảy ra. Mong là Dung Nhi vẫn bình an vô sự.”

Cột ngựa của mình cách đó không xa, chàng nhẹ nhàng bước lại gần hai tên lính đó, chàng đưa tay kiểm tra mạch thì đã thấy tim ngừng đập từ lâu rồi. Trên hai tử huyệt của bọn chúng cũng phát hiện ra hai cây phi châm cắn sâu trong đấy. Khi này, Đông Cung đã đứng gần thềm của căn nhà, chàng nghe bên trong có phát ra tiếng xì xầm nho nhỏ. Ở khoảng cách xa, nên chàng chỉ nghe thoáng qua, chữ được chữ mất, nhưng đại khái là: “Gặp được muội, huynh cũng mãn nguyện lắm rồi…”

Nghe đến đây, Đông Cung liền nhận ra giọng nói của Dung Ly và một nam nhân nào đó. Nhưng gần đây làm gì có ai, ngoại trừ tên thủ lĩnh đêm qua… Chàng liền tức giận đạp cửa xông vào. Tiếng cửa đập vào vách nghe ‘Rầm!’ một tiếng, hiện ra trước mắt chàng lúc này là cảnh tên thủ lĩnh đó ôm lấy Dung Ly vào lòng, trên hai gò má phúng phính của nàng còn lộ rõ vẻ ửng hồng e thẹn.

Thấy có người xông vào, Tuyết Chinh vội vàng buông tay ra. Cậu ta cũng ngỡ ngàng không kém, không hiểu tại sao tên Mạc Đông Cung này lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Vội bắt lấy thanh song kiếm đặt cạnh bên giường, cậu ta cố gắng đứng dậy, tuốt kiếm khỏi bao. Đông Cung thấy thế cũng rút Tử Thanh Kiếm bước lại gần, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và tức giận, chàng chĩa mũi kiếm thẳng vào Tuyết Chinh, rồi nói to:

- Là Ngươi?! Còn muội nữa! Muội và hắn đang làm gì thế?!

Dung Ly lúc này đang đứng ra chắn giữa đường can ngăn hai người lại, nàng cũng vẫn chưa hiểu làm sao Đông Cung và Tuyết Chinh ca lại quen nhau, rồi trở thành kẻ thù từ khi nào nữa. Tuyết Chinh nghe xong câu hỏi, chợt quay sang nhìn muội muội của mình, trố mắt ngạc nhiên, hỏi:

- Muội quen hắn ta sao?

Hình như Đông Cung không còn giữ được sự bình tĩnh và kiên nhẫn nữa, chàng liền vung kiếm về phía Tuyết Chinh:

- Nếu đã gặp ngươi ở đây rồi! Thì hôm nay đừng hòng chạy thoát nữa! Mau tiếp chiêu đi!

Thấy Tử Thanh kiếm lao về phía mình, Tuyết Chinh nhanh chóng đẩy Dung Ly sang một bên, rồi cũng đứng ra nghênh chiến. Chẳng mấy chốc, khung cảnh xung quanh lúc này rất hỗn loạn, những đồ đạc bên trong bị chém đổ vỡ hết cả, trần nhà, sàn nhà đều bị lực phát ra từ hai thanh kiếm đánh thủng. Dung Ly lúc này cũng rất hoảng, nàng vừa cố gắng né tránh những chiêu thức của hai bọn họ, vừa ra sức khuyên ngăn:

- Hai người đứng đánh nhau nữa mà! Mau dừng lại đi!

Do tối qua đã bị thương nặng, cộng thêm những chiêu thức hôm nay Đông Cung tung ra, dường như còn mạnh hơn đêm qua nhiều lần, vết thương trên tay của Tuyết Chinh bắt đầu rỉ máu, loang khắp miếng vải băng màu trắng. Không còn sức lực để trụ nổi nữa, cậu ấy nhanh chóng bị đánh ngã xuống sàn. Thời cơ đã đến, Đông Cung nhanh chóng vung kiếm lên, định ra chiêu cuối cùng, đâm vào người của Tuyết Chinh. Nhưng giây phút kiếm được hạ xuống, thì từ đâu, lại có một thanh kiếm khác xuất hiện chắn ngang lấy kiếm của chàng. Thì ra đó chính là Thanh-Hắc Xà kiếm của Dung Ly, nàng lúc này đã hết cách, đành rút kiếm của mình ra đỡ đòn thay cho sư huynh, nàng thực sự không muốn huynh ấy phải mất mạng tại đây.

- Muội đang làm gì thế?! Mau tránh ra! - Đông Cung tức giận nói to.

- Không! Muội xin huynh đó, đừng giết huynh ấy mà! - Dung Ly cố sức năn nỉ.

Nhưng cho dù có can ngăn cỡ nào đi nữa thì Đông Cung vẫn không nghe, chàng lúc này rút kiếm lại, có ý định chuyển hướng đánh về phía của Tuyết Chinh. Đông Cung ra chiêu nào, đều bị Dung Ly đỡ lấy chiêu nấy, nàng nhìn về phía Tuyết Chinh, lớn tiếng nói:

- Huynh còn không mau rời khỏi đây! Nhanh lên đi!

- Nhưng… Còn muội… - Tuyết Chinh có vẻ ngập ngừng lưỡng lự không muốn đi, vì cậu ta lo lắng cho sự an nguy của muội ấy.

- Huynh mau đi đi! Đừng lo cho muội! Muội xin huynh đấy!

Nếu Dung Ly đã nói đến vậy rồi, thì cậu ta cũng hết cách, đành lồm cồm đứng dậy, cầm lấy song kiếm của mình, phóng ra ngoài cửa sổ mà thoát thân. Thấy tên thủ lĩnh ấy bỏ chạy, Đông Cung có liền quay người định đuổi theo, Dung Ly đương nhiên là không muốn như vậy, liền tiến kiếm đến phía trước hòng ngăn cản. Nhưng lưỡi kiếm của nàng vô tình xoẹt một đường lên tay của Đông Cung, làm y phục của chàng bị rách, đồng thời cắt một đường trên cánh tay.

Thấy mình bị thương, nhưng lần này lại do Dung Ly gây ra, Đông Cung vốn đã tức giận, nay càng giận hơn, chàng quay sang nhìn muội ấy bằng ánh mắt sắc bén, sau đó nạt:

- Muội được lắm! Vì một tên thủ lĩnh tà phái mà lại cố ý muốn giết ta!

Do đường kiếm lúc nảy vô tình gây ra vết thương trên tay Đông Cung, nàng ấy lúc này khá sợ sệt đánh rơi thanh bảo kiếm xuống sàn. Sau khi nghe Đông Cung bảo sư huynh của mình là thủ lĩnh, giọng nàng run run, bước lùi lại vài bước, hỏi lại:

- Thủ...thủ lĩnh… gì chứ…?

Đông Cung phớt lờ câu hỏi của nàng, quay sang định đuổi theo Tuyết Chinh, nhưng giờ đây, cậu ta đã mất hút sau những rặng cây cao cao trong rừng sâu. Lại một lần nữa để mất dấu tên thủ lĩnh ấy. Chàng lúc này mới quay lại nhìn Dung Ly, tra kiếm lại vào bao, sau đó cầm thanh kiếm của nàng lên. Một tay cầm hai thanh kiếm, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Dung Ly, chẳng nói chẳng rằng lôi nàng ra ngoài.

Để ý thấy vết thương lúc này của chàng đã ra máu khá nhiều, Dung Ly có ý định phản kháng, nàng cố gắng gồng mình giật tay lại, nhưng lại không được, đành cất giọng lo lắng:

- Huynh đưa muội đi đâu?! Vết thương trên tay huynh chảy máu kìa! Hãy để muội băng lại…

Chưa kịp dứt lời thì Đông Cung đã cắt ngang:

- Vậy muội muốn đi theo tên đó sao? Chẳng phải vết thương này là do muội ban cho à?!

- Muội… - Dung Ly ngập ngừng.

- Câm miệng! Ta không muốn nghe muội nói gì nữa hết!

Nhìn dáng vẻ của Đông Cung lúc này, có vẻ như huynh ấy đang rất tức giận, Dung Ly không dám nói thêm một câu nào nữa, liền ngoan ngoãn đi theo. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thấy huynh ấy tức giận đến vậy. Chắc lần này nàng đã thực sự gây ra họa lớn rồi. Giờ đây, Đông Cung nắm chặt cổ tay đưa nàng đi như vậy, nàng cảm thấy rất đau, đau không chỉ vì tay mình tấy đỏ, mà còn đau khi thấy hai người mình trân trọng bấy lâu nay lại đối đầu một mất một còn với nhau.

Đông Cung kéo Dung Ly ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ đó, rồi đưa nàng đến chỗ lúc trước chàng cột con tuấn mã của mình. Ngựa bị buộc vào một gốc cây nằm cách đấy không xa, lúc này vẫn đang đứng bình thản ung dung gặm cỏ. Đông Cung lại gần tháo dây buộc ngựa ra, đến khi này, chàng mới buông cổ tay của Dung Ly ra. Cổ tay của nàng ấy do nãy giờ bị siết chặt, nên giờ đây vùng da xung quanh đã sưng tấy lên cả, Tuy là cảm thấy đau nhức, nhưng nàng ấy vẫn không dám lên tiếng than phiền, chỉ lấy bàn tay bên kia xoa nhẹ vào chỗ bầm để làm cho da thịt mình dịu lại.

Sau khi đã tháo dây xong, Đông Cung mạnh bạo bế nàng lên đặt lên lưng ngựa, trông có vẻ rất hằng học, rồi phi ngựa chạy đi. Lúc ngựa chạy, Dung Ly buộc phải ôm lấy eo của huynh ấy đã không bị ngã, nhưng cảm giác của lúc này hoàn toàn khác với những lần trước. Mặc dù giờ đây đã ngồi gọn trong lòng chàng ấy, đã gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp đập từ trái tim chàng như vậy, nhưng nàng cảm thấy không được thoải mái. Nói cách khác, là nàng cảm nhận được ngọn lửa sôi sục từ cơn giận bên trong chàng đang phát ra, tuy bên ngoài gương mặt không thể hiện gì cả, nhưng nàng hiểu, Đông Cung lúc này chỉ muốn nàng biến đi cho khuất mắt, nhưng lại không thể vô trách nhiệm nên đành miễn cưỡng đưa nàng về doanh trại.

Suốt dọc đường đi, Dung Ly thu gọn mình lại hết mức có thể, cố gắng không để phiền lấy Đông Cung. Trong lòng nàng đang buồn lắm, nàng muốn giải thích hết mọi chuyện, muốn hỏi huynh ấy cho ra lẽ, nhưng thực tình là huynh ấy không chịu nghe, cứ ngoan cố bảo người khác phải im lặng. Không hiểu sao trong lòng nàng luôn có cảm giác hối hận, tâm trí nàng giờ đây chỉ còn tóm gọn lại bốn chữ: ‘“Muội xin lỗi huynh…’’



Một lúc sau, khi đã về đến doanh trại…

Đông Cung phi ngựa vào đến trước trại thì dừng lại, sau đó xuống ngựa, rồi chẳng nói chẳng rằng mà đỡ Dung Ly xuống theo. Vừa bước xuống thì có một tên lính từ xa chạy đến đắt ngựa về chuồng. Đông Cung lúc này mới lớn tiếng ra lệnh:

- Lính đâu! Mau đưa vị cô nương này về lều ngay! Cử người canh gác bên ngoài, không có lệnh của ta, không được phép tự ý thả ra!

Vừa nghe lệnh của chủ soái, từ xa, nguyên một đám lính chạy lại răm rắp nghe theo lệnh ngay lập tức. Mỗi bên của Dung Ly có một người hộ tống kèm cặp, bọn họ áp giải Dung Ly về lều của mình. Một tên cất giọng nghiêm nghị:

- Mời cô nương đi lối này!

Thấy Đông Cung hiểu lầm mình như vậy, Dung Ly định quay đầu lại cố gắng muốn giải thích, nàng buộc miệng nói ra hai chữ “Nhưng muội… ”, nhưng rồi lại thôi, không nói nữa. Vì giờ đây, nàng đã thấy bóng dáng của huynh ấy quay người lại đi một đoạn khá xa rồi. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng vô cảm của Đông Cung mà tim nàng chợt đau nhói, nàng không hiểu vì sao, nhưng chắc có lẽ nàng không quen bị huynh ấy đối xử như vậy, cũng có lẽ, tình cảm nàng dành cho huynh ấy trong trái tim mình, đã bắt đầu nảy mầm. Dung Ly quay người lại, chợt cúi mặt nhìn xuống, rồi ngoan ngoãn đi theo đám binh sĩ. Nhìn thoáng qua đôi mắt đượm buồn ấy, dường như có một giọt lệ bất giác rơi, lăn dài trên má.

~ Hết Tập 67 ~

*Nếu các bạn thấy thích truyện của mình, đừng quên ấn like để tạo động lực cho mình up truyện nhé! Xin cảm ơn~