Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 91: Episode 91 - [11.5] Nụ Hôn Đầu



Những ngón tay đưa lên khẽ kéo bàn tay nàng đang chắn ngang trước mặt xuống, tay còn lại vươn đến bắt lấy vùng eo thon gọn đẩy sát vào người mình, Đông Cung chẳng nói chẳng rằng tiến về phía trước cứ thế mà cướp mất nụ hôn đầu tiên của Dung Ly. Thoạt đầu nam nhân hôn chẳng có tí kỹ thuật gì, chỉ nương theo những đường cong nhấp nhô của bờ môi mà nhẹ nhàng mút vào.

Quá bất ngờ trước hành động này của chàng, Dung Ly cố tình vùng vẫy hòng thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy mình, nhưng càng manh động bao nhiêu, thì lại bị chàng siết chặt vào lòng bấy nhiêu. Nàng có phần cau mày lại, hai cánh môi cố gắng mím chặt không cho chàng tiến đầu lưỡi vào bên trong. Tuy vậy, nhưng nàng lại không hề có cảm giác khó chịu mà dường như dần dâng lên cảm giác thích thú. Thì ra cảm giác được hôn là như vậy, có thể làm tâm trí một người trở nên bấn loạn, mâu thuẫn với nhau.

Dung Ly càng chống cự bao nhiêu, thì Đông Cung càng chủ động bấy nhiêu. Quả thật giống như những gì đã tưởng tượng, bờ môi căng mọng ấy mang một hương vị ngọt nhè nhẹ như mật hoa. Dùng đầu lưỡi lướt nhiều lần trên môi của nàng, chàng có phần luyến lưu vị ngọt ấy, cuối cùng cũng đến lúc Dung Ly chợt sơ hở bất giác hé môi. Không bỏ lỡ cơ hội, chàng nhanh chóng tiến đầu lưỡi vào khoang miệng. Giờ đây cảm giác hưng phấn dần chiếm hữu đi lý trí, chàng càng lúc càng hôn mãnh liệt hơn làm nha đầu trước mặt mình bắt đầu thấy khó thở. Hễ lưỡi chàng vô tình chạm phải lưỡi của đối phương, thì nàng ấy lại e dè rụt lại.

Hai gò má của nàng lúc này hơi ửng hồng, vẫn cố sức đẩy người ra. Dung Ly cảm nhận được trong hơi thở của Đông Cung như có vị cay của rượu. Nàng không quen với hương vị này, chưa từng uống nên có cảm giác choáng váng khi mùi hương bay nồng lên cánh mũi. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ ngạt chết mất thôi! Trong đầu Dung Ly chợt hiện lên một dòng suy nghĩ: “Huynh ấy uống nhiều rượu quá… Đã say rồi ư? Nếu như thế, chẳng phải sẽ không kiểm soát được hành vi của bản thân?... Không được, không thể đầu hàng như vậy được…”

Nghĩ rồi, nàng hết cách, đành cắn mạnh vào môi chàng làm vài giọt máu mằn mặn phún ra. Có phần hơi đau, Đông Cung lúc này mới chịu dứt ra, nhưng tay vẫn cứ ôm chặt nàng. Tay còn lại đưa lên khẽ chùi đi vệt máu đó, rồi đưa ánh mắt đang tràn ngập khát vọng nhìn nàng. Thời cơ đã đến, Dung Ly đưa tay hất mạnh chàng ra, sau đó xoay người hòng bỏ chạy, nhưng vạt áo vô tình bị chàng bắt lấy.

Bằng động tác nhanh nhẹn, chàng đẩy Dung Ly ngã xuống chiếc giường cạnh đó, rồi tiếp tục nụ hôn đang dang dở khi nảy. Giờ đây chàng cứ như một con sói hung hăng đang vồ lấy con mồi nhỏ của mình mà ngấu nghiến. Hình như đối với chàng, vệt cắn khi nảy không thể gây hấn gì mà còn tăng thêm khao khát của bản thân. Đang trong thế bị động, nàng lại một lần nữa cảm giác được nụ hôn nồng cháy đó, nhưng lần này lại thêm chút vị mằn mặn của máu từ môi của chàng. Cơ thể của Đông Cung quả thật đang rất nóng, hỏa khí cứ hừng hực dâng lên.

Nam nhân càng lúc càng học tập nhanh hơn, giờ đây không còn thèm khát bờ môi ấy nữa mà đã chủ động chuyển xuống phần cổ, vai rồi đến hai hàng xương quai xanh. Làn da nàng trắng nõn nà mềm mịn, lại phảng phất hương thơm nhè nhẹ càng thêm kích thích. Cả người Dung Ly mềm nhũn ra, không còn sức lực để vùng vẫy nữa, thấy thế Đông Cung mới từ từ buông tay nàng ra tiến xuống phần thắt lưng hòng tháo nút buộc.

Dung Ly cũng gần như không còn tự chủ được bản thân nữa, dần nhắm mắt lại để yên cho chàng mặc sức lộng hành. Chợt một phần lý trí còn sót lại vụt lên: “Dung Ly ơi là Dung Ly! Ngươi đang làm gì vậy? Huynh ấy chỉ là nhất thời trong cơn say mà thôi. Nếu tỉnh dậy thì sẽ như thế nào? Ngươi vốn biết huynh ấy không thuộc về ngươi!”

Lúc này Đông Cung đã kéo lớp y sa mỏng bên ngoài của nàng xuống gần đến vai. Phần lý trí khi nảy cứ như là một phép màu thức tỉnh cả thân xác của Dung Ly, nàng mạnh tay dùng sức đẩy người đang đè phía trên sang một bên, buộc miệng la to hai tiếng:

- KHÔNG ĐƯỢC!

Lần này nàng thoát thân thành công, cứ thể theo hướng cửa định chạy vụt ra ngoài. Giây phút đã gần đến ngưỡng cửa, chợt nàng nghe có tiếng thì thào phía sau, âm giọng khá run run muôn phần bất ổn:

- Dung Nhi… Muội… đừng đi… Ta… lạnh quá…

“Lạnh?” nổi thắc mắc trong lòng Dung Ly lại dâng lên. Rõ ràng lúc nảy khắp người đều nóng bức, còn vã cả mồ hôi ra nữa, sau bây giờ lại kêu lạnh là thế nào. Tò mò ngoảnh đầu lại xem thử, nàng nhận ra lúc này Đông Cung đã ngồi dậy. Nhưng vẻ ngồi lại không vững, phải dùng tay chống hơi khụy xuống mặt giường. Tay còn lại đưa lên ôm ngực, hình như bên trong rất đau, khó chịu. Tuy là trong bóng tối, nhưng nàng vẫn cảm giác được nam nhân này có điều gì đó không ổn, cứ như là bị ai đó hạ độc vậy.

Lo lắng từng bước rụt rè tiếng lại gần, nàng đưa tay về phía Đông Cung dè chừng khẽ hỏi thăm:

- Huynh… sao vậy. Đừng làm muội sợ mà…

Thấy chàng không nói gì, Dung Ly lại từng bước nhích gần hơn, trong lòng dâng lên một nỗi sợ khó tả. Đột nhiên Đông Cung đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, rồi dùng sức kéo nàng vào lòng. Giờ đây cả cơ thể bé nhỏ đã nằm gọn trong người chàng, hai tay lại bất giác buông thõng, nhịp đập liên hồi từ tim càng lúc càng nhanh hơn. Lưng tựa vào ngực chàng, quả thật là cảm giác rất lạnh, hệt như đang tựa vào một khối băng vậy. Không hiểu sao cơ thể lại đột ngột giảm nhiệt độ nhanh như vậy, rõ ràng là những hành động từ nảy đến giờ của chàng cũng xuất phát từ chuyện bản thân không tự chủ được.

Dung Ly có ý định thoát ra, thì bị tay của Đông Cung ngăn lại, chàng nhẹ ôm nàng vào lòng, đầu khẽ nghiêng về phía trước tựa lên vai nàng, quả nhiên hơi ấm từ cơ thể con người đã phần nào áp chế được cái lạnh giá đang dần phát tán khắp cơ thể của mình. Giọng nói có phần run run ngắt quãng vì hơi thở có chút khó khăn, chàng thì thầm bên tai nàng:

- Muội đừng đi… Hãy để ta ôm muội một lúc… ta lạnh… khó chịu…

Thật sự lúc này Dung Ly cũng đã lực bất tòng tâm, bỏ đi hết những suy nghĩ cản trở lúc trước, nàng để mặc cho Đông Cung tựa vào người của mình. Bất giác đưa tay lên chạm vào vòng tay ấy, một giọt nước mắt vô vọng rơi xuống làn da mỏng manh. Lúc trước chịu cực hình đau đớn cũng không lấy một tiếng kêu la, bị người hiểu lầm bày xích cũng không đổ lệ, nhưng lần này, lại vì một tâm tư hỗn loạn nhất thời mà đánh rơi đi giọt nước mắt mạnh mẽ bấy lâu nay giấu kín trong lòng. Nàng thở dài buồn bã: “Chẳng lẽ, chỉ có những lúc không kiểm soát được hành vi như thế này, thì… huynh mới nhớ đến muội sao?...”



Một lát sau, Đông Cung dần chìm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Lúc này, Dung Ly mới từ từ cử động, đỡ chàng nằm ngay ngắn xuống giường, rồi ngồi xuống bắt mạch cho chàng. Quả nhiên mạch tượng có vấn đề, dòng chảy của máu huyết cũng không lưu thông ổn định, nếu là do rượu gây ra, thì không thể mạnh như thế này. Chắc chắn là có kẻ cố ý hạ độc.

Nàng lấy thanh đoản đao trong người của Đông Cung ra rạch một đường ngắn trên ngón tay, rồi đưa lên ngửi kiểm tra mùi vị của máu. Mùi hòa lẫn cùng một chút vị tanh của máu làm cho nàng nhận ra cảm giác thân thuộc của loại độc từ cây Liễu Ma mọc trong yêu giới. Nhưng có điều, độc này không thể hạ vào rượu, vì mùi của nó khắc với hương men, có thể dậy lên chướng khí. Điều ấy chứng tỏ rằng Đông Cung đã bị hạ độc từ lâu rồi, nhưng lại không phát hiện, mà chờ đến hôm nay mới bắt đầu phát tán.



Sau khi đã giao cho hai a hoàn thân cận Vân Yên và Vân Ngọc túc trực bên cạnh chàng, Dung Ly lúc này mới đích thân đến phòng dược liệu tìm vài thảo dược rồi tự tay sắc thuốc.

Tay cầm quạt nhè nhẹ đong đưa thổi bùng lên ngọn lửa lập lòe dưới ấm sắc thuốc, mùi hương từ các loại thảo mộc trộn lẫn dần lan tỏa khắp phòng. Từ tối đến giờ vẫn chưa ngơi nghỉ nên hơi thấm mệt, nhưng nàng lại cố gắng không để cơn buồn ngủ chiếm mất sự tỉnh táo trong thời khắc cấp bách này.

Mùi thuốc khẽ lướt qua cánh mũi, Dung Ly thầm gật gù tỏ vẻ hài lòng với độ hòa tan của thảo mộc. Nhưng, sao trong đây lại trộn lẫn hơi thở yêu khí? Nàng quay đầu nhìn quanh, rõ ràng là không có ai. Suy ngẫm một hồi cuối cùng cũng tìm ra nguyên do, nàng bình thản lên tiếng:

- Ngươi ra đây đi. Đã đến rồi còn đứng ngoài đấy làm gì?

Từ bên ngoài, một bóng đen nhẹ lách người vào trong, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng như cơn gió. Mang theo một giọng cười cảm thán, đồng thời vỗ tay vài tiếng:

- Hây da, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi. Haha…

Hắn chính là Ẩn Điêu Tiếu Linh Sư, kẻ lúc nào cũng nấp mình trong bóng tối âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Dung Ly. Vì đã nhận được lệnh của Yêu Chủ, nên lần này mới cố ý cho nàng phát hiện ra hành tung của hắn.

Tuy không quay người lại, nhưng qua giọng điệu cũng biết kẻ đó là ai. Nàng vào ngay chủ đề chính:

- Tại sao lại theo dõi ta?

- Lòng hiếu khách của cô đó sao? Thấy khách đến cũng không mời vào ngồi yên vị, chưa gì đã hỏi thẳng luôn rồi.

Dung Ly bực bội đứng phắt dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, rồi xòe tay ra:

- Ngươi bớt nói xàm đi! Mau giao thuốc giải ra nhanh!

Nghe nàng nói xong, hắn cười vang không ngớt, rồi rảo bước đi vài vòng nhìn quanh, hay tay chắp sau lưng, hắn chậm rãi hỏi:

- Nếu cô đã biết độc là do yêu phái hạ, vậy cô nghĩ ta sẽ giao nó cho cô dễ dàng như vậy ư?

- Một khi đã nói là ta biết đến cái giá phải trả. Ngươi nói đi, ngươi muốn trao đổi thứ gì, nếu không phải mấy chuyện hại người nghịch thiên, ta đều chấp thuận cả!

- Cô yên tâm. Sẽ không hại người, cũng không nghịch thiên. Thứ ta muốn, là…

*Còn là gì thì tập sau sẽ rõ, ahihi =]

~ Hết Tập 91 ~