Lượm Được Vương Phi Tổ Tông

Chương 1: Hạnh phúc diệp gia



Diệp Gia có truyền thống lâu đời về chế tạo hương liệu, hôm nay họ có một đơn hàng rất quan trọng vì thế nhân công xưởng hương liệu bận rộn chân tay cả sáng nay.

Diệp Mạn Nguyệt, con gái bảo bối duy nhất của Diệp Hạo Thiên, nàng ngày nhỏ đã yêu thích việc chế hương cha nàng ít nhiều cũng nhìn ra thiên phú này của con gái mà hướng nàng học theo. Mạn Nguyệt càng lớn càng ra dáng mỹ nhân, nét đẹp quả thật rất giống tên - mềm mại như ánh trăng bây giờ đây nàng đang tính toán sổ sách ghi chép cẩn thận thông tin về số hàng hoá khổng lồ này.

Khi Mạn Nguyệt đang tính toán thì thanh mai trúc mã của nàng - Tạ Trường An đến, Trường An là con nhà tướng nên thân hình chàng có phần vạm vỡ hơn so với nam nhân trong kinh thành lại nói quan hệ gia đình Diệp gia và Tạ gia rất tốt nên việc con họ có nên đôi hay không là chủ đề người dân nơi đây rất hay bàn tán.

- Trường An, sớm như thế huynh đã đến rồi sao? Còn chưa đến giờ hẹn nữa. - Mạn Nguyệt cất lời khi vừa thấy thanh mai trúc mã của mình bước vào sảnh

- Đương nhiên rồi ta đến sớm xem xem có gì giúp được thì giúp muội. Sao? Không hoan nghênh ta à? - Trường An khoanh tay nghiêng đầu nhìn Mạn Nguyệt vẫn đang cặm cụi ghi chép

- Hoan nghênh thì hoan nghênh nhưng mọi người đã làm xong rồi chỉ có việc phải tính toán kiểm tra hàng thôi, huynh muốn giúp muội không?

- Chuyện này... vẫn nên để muội đi. Tiểu Nguyệt này, Diệp bá bá đâu rồi?

- Phụ thân muội về quê rồi, ông ấy sẽ về quê 2 tháng một lần, huynh tìm phụ thân muội để hỏi ý kết duyên với muội chứ gì. - Mạn Nguyệt đáp lời, cô vẫn luôn biết chàng thích mình nhưng cô sợ mất đi tình bạn này nên luôn từ chối khéo

- Tiểu Nguyệt của huynh nghĩ xa xôi thật đấy. - Trường An chọc lại cô nhưng trong thâm tâm đúng là đã bị chọc trúng tim đen rồi.

Tạ Trường An vẫn là thích hợp với võ hơn là những việc sổ sách, chàng ấy nghĩ rằng dùng sức mạnh để bảo vệ bạch nguyệt quang trong mắt chàng ấy sẽ tốt hơn. Hai người họ trò chuyện một hồi thì gia nhân ra thông báo Diệp phu nhân muốn gặp con gái, Mạn Nguyệt đành để Trường An ở lại cùng rừng hàng hoá và nhân công mà trở vào.

Hôm nay Mạn Nguyệt có vẻ vui hơn ngày thường, đáy mắt cô lộ rõ vẽ hào hứng chắc mẩm số hàng này sẽ thu được lợi lớn cho Diệp gia, cô di gót vào trong viện, trong phòng nghi ngút hương thơm mà Diệp Hạo Thiên đặc biệt điều chế cho phu nhân ông yêu hương thơm này thật sự rất đặc biệt đối với hai người họ mà nói cũng là cách bày tỏ tình cảm.

Diệp phu nhân nhìn Mạn Nguyệt sau đó bà đưa tay chỉ về phía bên cạnh tỏ ý con gái an toạ, Mạn Nguyệt hiểu ý liền ngồi xuống, nàng cẩn thận nhìn ánh mắt nặng nề của mẫu thân sau đó suy nghĩ vài điều phá tan niềm vui nhỏ về số hàng trong lòng, không khí trong phòng hơi ngột ngạt nàng uống trà cũng thật nhẹ nhàng. Đột nhiên Diệp phu nhân lên tiếng, một giọng đầy trầm tư nhìn con gái: " Nguyệt nhi, con có thích có muội muội không? " Câu hỏi bất ngờ này khiến nàng không kịp chuẩn bị, nàng ngạc nhiên nhìn mẫu thân của mình hồi lâu mà đáp rằng mình thích, nhưng không phải mẫu thân nàng không thể hoài thai lần nữa sao? Nàng nghe kể lại mẫu thân khi sinh nàng cơ thể đã bị băng huyết, vượt qua sinh tử lần đó sức khoẻ không cho phép có thêm con vì vậy mà hương hoả Diệp gia chưa có nam nhân nối tiếp, nàng vẫn đang suy nghĩ làm sao lại có muội muội được thì mẫu thân nàng cất tiếng: " Khi phụ thân con trở về sẽ dẫn theo muội muội, cô ấy là con gái của bằng hữu phụ thân con gia đình cô ấy đã không còn ai rồi vì thế ông ấy nhận nuôi, con, sẽ không trách cha con chứ? " Mạn Nguyệt cứ cảm thấy kỳ lạ vì mỗi chữ của mẫu thân nàng lại vô cùng thận trọng, nhận con nuôi thì nhận con nuôi có gì phải căng thẳng như thế chứ. Cô vui vẻ ôm tay Diệp phu nhân rồi lại ngả đầu gác lên vai bà ấy: " Mẫu thân người yên tâm, muội muội đến cũng tốt mà có muội ấy con sẽ không phải cô đơn, muội ấy đến con sẽ dẫn đi làm quen với Trường An. Con nghĩ muội ấy sẽ không cô đơn đâu. " Phiến Sương nghe như thế cũng tạm an lòng, con gái của bà không biết sự thật đằng sau của đứa con gái kia, bà chỉ lo sẽ có sự phân biệt giữa cả hai và sau đó gây ra xáo trộn trong nhà.

Trò chuyện xong xuôi khi Mạn Nguyệt đi ra cũng là lúc hàng hoá được đưa đi mà Trường An đứng đợi ở sảnh đây lại không thấy đâu có lẽ là đợi lâu quá nên về, nàng không biết nên làm gì bây giờ thì trước mặt nàng hiện ra cây kẹo hồ lô, ồ. Là Trường An, chàng ấy không hề về nhà chỉ là đi mua cho bạch nguyệt quang của mình món nàng ấy thích nhất chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Mạn Nguyệt vui vẻ. Nàng không ngờ rằng người trước mắt đây lại hay làm những hành động nhỏ như thế này: " Trường An, cảm ơn huynh. " Sau đó họ cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, quả thật Trường An di chuyển từ biên cương về kinh thành và từ kinh thành về biên cương nhiều như vậy thế mà lại rất am hiểu đường phố cả những tửu lầu nổi tiếng chàng ấy cũng biết để dẫn Mạn Nguyệt đi chơi, giờ khắc này chỉ mong trôi chậm chút để cả hai có thể vui vẻ như bây giờ.

Đêm xuống, sau khi dùng thiện cùng mẫu thân nàng trở về khuê phòng, trong phòng nàng đang lấp lánh ánh trăng chiếu vào còn nàng ngồi bên khung cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật ngắm nhìn bầu trời sao, chẳng biết có phải do tên nàng có trăng hay không mà nàng rất thích ngắm trăng, có lẽ trăng cũng như nàng vậy, thanh thuần mà nhẹ nhàng. Trong nàng đang hiện lên rất nhiều cảm xúc, nàng thấy háo hức nhất là vị muội muội kia đang trên đường đến kinh thành.

Trong khi đó, ở quê Diệp Hạo Thiên đang cố sức thuyết phục Vinh Tỷ Nhi lên kinh thành cùng ông, suốt thời niên thiếu đã không thể cho Vinh Tố Cầm một danh phận hiện tại ông rất muốn bù đắp cho con gái. Thời niên thiếu, ông và Vinh Tố Cầm yêu nhau say đắm nhưng vì gia cảnh mà ông buộc phải đoạn tình với bà, khi gặp Phiến Sương, bà ấy biết rõ ràng Diệp Hạo Thiên yêu sâu đậm một người nhưng vẫn đồng ý chấp nhận hơn nữa bà ấy lại rất thẳng thắn nói rõ sẽ tôn trọng ông, dù trong lòng ông luôn có hình bóng của nữ nhân kia cũng không sao bởi lẽ thời đại này nam nhân là trời nữ nhân chỉ có thể đặt đâu ngồi đó thật sự không có quyền định đoạt hạnh phúc. Sống cùng Phiến Sương đã khiến cho Diệp Hạo Thiên có cái nhìn khác về bà, hoá ra bà ấy không giống như những gì ông nghĩ, không tìm mọi cách lấy lòng hay bỏ thuốc mà ông cũng tự phải lòng và cùng Phiến Sương dây dưa một đêm nồng nhiệt. Vinh Tố Cầm biết chuyện, bà ấy hẹn Diệp Hạo Thiên với lý do từ biệt, đương nhiên khi yêu hai người sẽ tin tưởng đối phương mà Phiến Sương cũng không ngoại lệ, bà ấy chấp nhận cho phu quân đi gặp ái nhân cũ mà không một lời phàn nàn tiếc rằng lòng tốt của Phiến Sương đã bị Vinh Tố Cầm lợi dụng, bà ta không những không níu kéo và hạ thuốc tình cũ còn thành công bò lên giường của ông.

Chuyện gì đến cũng đến, Phiến Sương lẫn Vinh Tố Cầm đều mang thai nhưng cái thai của Tố Cầm Diệp Hạo Thiên lại chưa được biết vì sau đêm đó bà ta đã một mình trở về quê để lại ông mơ mơ hồ hồ trên chiếc giường xiêm y vẫn đầy đủ. Mãi đến bây giờ khi đã gần đất xa trời Vinh Tố Cầm mới nói hết cho ông nghe, ông cảm thấy tự trách nên đã quyết định đưa Vinh Tỷ Nhi về sống chung.

Vinh Tỷ Nhi sau khi vô tình nghe được câu chuyện của hai người thì nảy sinh thù hận trong lòng, đột nhiên cô biết mình là nhị tiểu thư Diệp gia, cha của cô không ai khác là vị bá bá cô luôn cung kính. Trong lòng Tỷ Nhi đang suy toán rất nhiều rất nhiều kế hoạch, rằng cô sẽ giành lại hết những thứ vốn dĩ thuộc về cô, vốn dĩ những thứ cô nên được hưởng.

Có lẽ Diệp Hạo Thiên không chờ được lâu, ông bắt đầu lên đường ngay hôm sau mà bình thường ông sẽ ở đấy 4 ngày. Lần đi này đối với Diệp Hạo Thiên mà nói là vui mừng là lo lắng, cũng như Phiến Sương ông lo hai ái nữ của mình sẽ không hoà hợp còn vui mừng vì bỗng nhiên ông lại có thêm một người con nữa, chỉ tiếc rằng Diệp gia vẫn không có nam nhân nối dõi. Vinh Tỷ Nhi đi sau ông, được gia nhân đi cùng đối đãi đặc biệt hơn trước trong lòng nàng biết rõ đây là cơ hội nếu như không nắm bắt thì thật phí.

Lúc này ở kinh thành, Trường An vừa về kinh nên thường xuyên qua Diệp gia dẫn Mạn Nguyệt đi chơi, hôm nay họ có hẹn Tề Tùng - Hầu Vương gia đến tửu lầu. Mạn Nguyệt sớm đã mến mộ Tề Tùng, Trường An biết thế nên đồng ý ghép đôi cho họ trong khi chính mình cũng rất yêu thích nàng, chàng biết rõ Tề Tùng là một tên ăn chơi có tiếng, khắp kinh thành không ai không biết Hầu Vương gia chàng thật mong bạch nguyệt quang trong lòng mình không dính phải loại người này. Hai người đến trước cửa Mai Yên Lầu, đây là tửu lầu lớn nhất Miên Hưng Quốc hẹn nhau ở đây không là tiểu thư công tử thì cũng là hoàng thất, Trường An dẫn Mạn Nguyệt lên lầu đến phòng đã hẹn, Tề Tùng đang một vẻ phong lưu ngồi trong phòng uống rượu nghe đàn trông thấy bọn họ liền cho nghệ nhân lui xuống cả, Mạn Nguyệt quy củ chắp tay nhún người trước Hầu Vương gia còn Trường An chỉ độc nhất gọi tên y mà cười.

- Ồ, hai người đến rồi sao mau đến đây đi.

- Tiểu nữ, Diệp Mạn Nguyệt gặp qua Vương gia.

- Đây là Tiểu Nguyệt mà ta kể với huynh. Còn đây là Hầu Vương gia nổi tiếng khắp kinh thành - Trường An giới thiệu đôi bên cho nhau.

Tề Tùng bật cười xua tay không nhận danh này, nhưng đối với mọi người thì mặc định thấy Hầu Vương gia rằng sẽ thấy bao nhiêu khuê các thầm thương người.

- Nào Mạn Nguyệt, nàng chọn món đi, hôm nay để nàng tùy ý chọn. - Tề Tùng phóng khoáng gọi tên mà không hề như trước đây gọi các tiểu thư khác bằng họ.

Mạn Nguyệt tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn món, lần đầu tiên làm quen cùng người nàng thích, lần đầu tiên cùng nhau uống rượu cùng nhau kết giao. Dưới sự quen biết của Tạ Trường An mà nàng đã thành công tiến một bước bên cạnh Hầu Vương gia, điều này khiến nàng thật sự rất vui.

Sau khi ăn uống no say, Tề Tùng chủ động ngỏ ý đưa nàng về, điều này làm Mạn Nguyệt cực kỳ rung động tuy miệng từ chối khéo léo nhưng trong lòng đã rộn ràng, tiếc là Trường An đã say khướt nên không thể giúp nàng khoản này. Đành vậy, cơ hội tốt thế mà bỏ lỡ thì thật tiếc, Tề Tùng sai hạ nhân đưa Tạ thiếu gia về nhà còn mình thì đưa Diệp tiểu thư về, đứng trước cổng Diệp phủ chàng còn không quên hôn lên trán nàng như lời chào hẹn lần tới gặp, Mạn Nguyệt đỏ ửng hai má mà vào trong.

Nàng ngạc nhiên khi thấy hôm nay Diệp gia náo nhiệt quá, cô vỗ vỗ hai bên má cho tỉnh táo rồi bước vào trong. Phụ thân của cô đã về, cô vui vẻ chạy đến ôm một cái mà quên mất trong nhà đang có bao nhiêu là ánh nhìn của mẫu thân, họ hàng, hạ nhân và đương nhiên là của Vinh Tỷ Nhi.

- Phụ thân, là người thật sao? Không phải bình thường cha đi 4 ngày mới về sao, lần này cha về thật sớm.

- Ta về sớm vì có chuyện muốn thông báo. - Diệp Hạo Thiên kéo tay Vinh Tỷ Nhi ra, cách ông nắm tay Vinh Tỷ Nhi như là đang trân quý một món quà một viên ngọc mà ông đã bỏ lỡ 19 năm.

- Đây là Vinh Tỷ Nhi, không sai, ai biết thì đã biết, ai rõ thì đã rõ từ nay sẽ là con gái ta.

Đúng là không ngoài dự đoán, họ hàng ông không hề bất ngờ mà họ chỉ để lại lời chúc mừng không thể sượng hơn vì ai nấy đều biết mối tình của ông và Vinh Tố Cầm họ cảm thấy thật nể phục Diệp phu nhân vì đã ở bên ông ngần ấy năm. Duy chỉ mỗi Phiến Sương là thật lòng vui mừng thay cho ông, sau đó còn cầm tay con gái mình đặt lên tay Vinh Tỷ Nhi ngụ ý cả hai nhất định phải hoà thuận là một đôi tỷ muội tốt. Diệp Mạn Nguyệt quả thật rất vui nên vừa thấy Tỷ Nhi nàng đã chờ mong một viễn cảnh tỷ muội hoà hợp của Diệp gia mà Vinh Tỷ Nhi thì lại âm thầm đánh giá Diệp Mạn Nguyệt.