Lượm Được Vương Phi Tổ Tông

Chương 9: Âm mưu hoàn hảo của tỷ nhi



Tạ Trường An sau khi xong xuôi mọi việc tức tốc phi ngựa ngày đêm trở về, chàng không về Tạ gia ngày mà lại phi ngựa đến Diệp gia. Đường xa xôi chàng ít nhiều cũng thấm mệt nghĩ đến được gặp bạch nguyệt quang Mạn Nguyệt chàng phấn chấn hẳn lên, đáng tiếc Diệp Mạn Nguyệt cùng Tề Tùng ra ngoại ô từ sớm đổi lại Vinh Tỷ Nhi ra gặp.

- Yo~ Huynh về rồi à.

- Vinh cô nương. Tiểu Nguyệt có ở nhà không?

- Quả nhiên là nhớ tỷ tỷ ta. Tỷ ấy đi chơi cùng Hầu Vương gia rồi.

- Đi rồi à...Vậy tại hạ cáo từ.

Trường An chuẩn bị phi ngựa rời đi thì Tỷ Nhi mở lời: " Huynh cứ vậy mà đi sao? Không nhớ ta à? Ta gửi thư ngày đêm cho huynh đấy. "

Trường An nghe thế thì nán lại, nhìn Tỷ Nhi từ đầu đến chân: " Đa tạ Vinh cô nương nhưng ngoài hai chữ đa tạ ra ta thực không biết báo đáp cô thế nào. "

- Vậy cùng ta đi thăm bằng hữu đi.

- Cô có bằng hữu rồi à?

- Phải, đi đi ta giới thiệu cô ấy cho huynh.

Trường An nghĩ ngợi do dự một chút sau đó cũng cùng Tỷ Nhi cưỡi ngựa đến gặp Hồng Nương.

Vinh Tỷ Nhi xuống ngựa rất tự nhiên gõ cửa: " Hồng cô nương là ta, Tỷ Nhi. "

Hồng Nương lúc này sắc thái đã dần tốt hơn vẫn là dáng vẻ yểu điệu thướt tha nàng ra mở cửa, bất ngờ khi thấy thanh niên cường tráng đi cùng Tỷ Nhi nhưng rất nhanh nàng lấy lại tinh thần.

- Mời vào, hai vị.

- Hồng Nương hôm nay ta mang đến món ngon nữa này.

- Hôm nay cô đãi ta món gì?

- Quế hoa cao và đậu sa cao. Thế nào? Cô ăn không?

- Từ khi cô đến thăm ta liên tục cho ta ăn ăn, ta sắp thành heo rồi.

Nói rồi Hồng Nương vỗ vỗ hai má phúng phính của mình sau đó nhìn qua Trường An.

- Chúng ta hình như từng gặp qua?

- Tại hạ họ Tạ tên Trường An. Đúng là chúng ta từng gặp ở Mai Yên Lầu.

- Gặp qua công tử.

- Trường An là thanh mai trúc mã của tỷ tỷ ta, nói mới nhớ hai người họ không đến thăm cô sao?

- Vẫn chưa...

Hồng Nương nghe tới tên Mạn Nguyệt thì căm giận vô cùng dù nàng ấy chẳng làm gì cô.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Tỷ Nhi ba người trò chuyện cũng được lâu, Hồng Nương để ý thấy cử chỉ hai người trước mắt cứ như yêu nhau nên buông vài câu châm chọc: " Tạ công tử có ý với Vinh cô nương sao? "

Trường An chưa kịp phân trần Tỷ Nhi đã gật đầu cười thẹn thùng: " Thật ngại quá, chưa kịp nói cô biết. Cũng muộn rồi ta và huynh ấy nên về rồi hẹn lần sau gặp. "

Dù đang rất muốn phân trần nhưng chàng lại không mở miệng được câu nào, hai bên cáo từ ra về.

Ngựa cứ phi, Trường An đem theo một bụng mơ hồ đưa Tỷ Nhi về nhà. Tỷ Nhi về đến Diệp gia trong lòng rất mãn nguyện, kế hoạch của cô chính là làm cho Trường An mơ hồ dây dưa cùng mình nhưng thật sự người cô muốn xảy ra quan hệ yêu đương lại là Tề Tùng.

Trường An mệt mỏi phi ngựa về Tạ gia, chàng chạy một mạch vào phòng khách thỉnh an phụ mẫu: " Cha, hài nhi về rồi "

- An nhi, mẫu thân rất lo cho con.

- Mẹ, con không sao, con khoẻ mạnh về với mẹ rồi này

Tạ phu nhân mỉm cười xoa xoa hai má con trai rồi nhìn sang phu quân, ông đã nguôi giận chuyện đấm Hầu Vương lâu rồi.

- Trường An, con về là tốt rồi.

- Cha, Ninh Viễn chịu hoà hoãn là chuyện tốt. Hôm sau con sẽ nhập cung, có lẽ Hoàng thượng đang muốn nghe tường tận.

- Ừm, tuy ta đã viết tấu dâng Hoàng thượng nhưng người lại mong chuyện từ con hơn.

Tạ Tốn vừa nói vừa thở dài, những Tiên đế trước đây anh minh bao nhiêu đến Phong Đức Đế hèn kém bấy nhiêu ông đã từng nghĩ đến việc cáo lão hồi hương nhưng vì lời hứa cùng Tiên đế: " Có chết cũng bảo vệ Miên Hưng. "

Tạ phu nhân trông thấy con mệt mỏi, liền giục con trai đi ngủ lấy sức Trường An cũng biết lượng sức mình nên ngoan ngoãn đi ngủ, nằm trên giường trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng nụ cười của Tỷ Nhi nàng ta không xấu, xinh đẹp ngày thường lại mang đồ rất nhẹ nhàng nên thoạt nhìn không nhung nhớ như Diệp Mạn Nguyệt.

Ở cạnh Tề Tùng Mạn Nguyệt được mở mang tầm mắt, cô vốn biết lời đồn Tề Tùng không tốt nhưng cô lại rất an tâm khi bên y. Hôm nay họ đi gặt lúa giúp dân, đeo trên vai giỏ lúa lại được Hầu Vương cõng trên lưng Mạn Nguyệt không còn thấy giỏ lúa nặng nữa, cô vòng tay ôm cổ ái nhân rất hạnh phúc. Họ giúp được dân làng rất nhiều nhưng mấy ai biết chỉ là chiêu trò của Tề Tùng, hắn muốn cho Mạn Nguyệt biết hắn không tệ như thế để Mạn Nguyệt tin tưởng hắn hơn nữa.

- Tiểu Nguyệt, muội xem có phải gặt lúa rất dễ không?

- Ừm, dễ thì cũng dễ nhưng muội bị xước tay.

- Xước tay ở đâu? Bổn vương xem nào!

Hắn tỏ ra lo lắng, dừng lại xoay đầu nhìn nàng. Mạn Nguyệt bị nhìn lại ngập ngừng xoè tay bị thương như con thỏ sợ sệt trước con sói.

- Không..không nặng lắm.

- Bổn vương không trách nàng, đừng sợ.

Hắn lại xoa xoa thổi thổi vết thương nhỏ trong lòng bàn tay của nàng.

- Lần sau cẩn thận hơn, nhớ chưa?

- Tuân lệnh Hầu Vương gia.

Mạn Nguyệt cười híp cả mắt, Tề Tùng lại sốc cô lên cõng tiếp một đoạn đường.

Hồng Nương đã quay lại Mai Yên Lầu làm việc, tỳ bà lần nữa vang lên khiến cho người người thương nhớ khách nhân vỗ tay tới tấp cười nói náo nhiệt nhưng không có bóng dáng người cô chờ mong Hồng Nương thoáng buồn, mới chơi vài bài đãi mọi người thân thể cô đã lấm tấm mồ hôi cô cảm thấy nóng nực khó thở tú bà phải dìu cô vào phòng nghỉ ngơi. Hồng Nương nằm vật vờ trên giường bỗng có tiếng gõ cửa, cô mệt mỏi cất tiếng: " Ai đó? "

- Hồng cô nương, là tôi Ngư Dụ.

- Vào đi.

Ngư Dụ cẩn thận mở cửa bước vào: " Thuốc của cô, nhớ uống đấy. "

- Thuốc này Hầu Vương gia sai huynh mua cho ta sao?

- Thuốc này là tôi tự mua, Hầu Vương gia đang hẹn hò cùng Diệp tiểu thư e là không biết Hồng cô nương cảm mạo đâu.

- Lại là Diệp tiểu thư, chàng ấy không thể nghĩ đến ta sao?

- Cô cứ bồi dưỡng thân thể đi, đừng nóng vội.

Sao cô có thể không nóng vội chứ? Tự thấy bản thân ngày ngày được Vinh Tỷ Nhi chăm sóc cô muốn béo lên đến nơi còn bảo cô bồi dưỡng thân thể, một cơn trào ngược dâng lên Hồng Nương ôm lấy lồng ngực đau nhói khuỵu xuống mà ọc máu. Máu tươi dính lên rèm giường khiến cô thất kinh, làm sao cô lại ọc máu được?

Mệt lã người khiến cô thiếp đi, còn Vinh Tỷ Nhi ở nhà vẫn miệt mài âm thầm nghĩ cách hạ độc nàng rõ ràng rất am hiểu độc dược nếu không theo nghề chế hương chỉ sợ cô đã đi làm cao thủ độc dược, độc tính mạnh mà nàng dùng đủ sức giết đối phương chẳng qua người ta chết nhanh hay chậm là do nàng điều khiển mà thôi.