Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 81: Dạ tiệc



Lục Tri Kiều đứng bên ngoài, sắc mặt bình tĩnh, ánh sáng trong mắt lấp lánh, vừa nhìn thấy người phía sau cửa, khóe môi liền cong lên.

Lại là cảnh tượng giống như đã từng, chẳng qua là người trong cuộc đã thay đổi vị trí.

Kỳ Ngôn sửng sốt, biểu cảm đông cứng trên mặt, "Sao chị lại ở đây?"

"Công ty chị là nhà tài trợ." Lục Tri Kiều mỉm cười nói, ánh mắt chuyển động trên khuôn mặt Kỳ Ngôn.

Sau khi tách ra từ cuộc họp phụ huynh, tới nay đã nửa tháng, Lục Tri Kiều không có bất kì tin tức nào liên quan tới Kỳ Ngôn, càng không nhìn được khuôn mặt này, có một ngày người thường ngày luôn xuất hiện bên cạnh mình biến mất, cô ấy mới phát hiện bản thân sớm đã khắc ghi đối phương vào đáy lòng.

Nửa tháng này, Lục Tri Kiều đã viết hết một cuốn vở dày, bên trên mặt giấy dày đặc tên Kỳ Ngôn. Cô ấy lật đi lật lại cuốn album du lịch mùa xuân, khắp nơi bên trong đều có dấu vết của hai người. Chiếc đèn trứng trên đầu giường của bản thân, sáng lên vô số lần trong đêm tối, chỉ cần Lục Tri Kiều vỗ tay, ánh đèn vàng ấm sẽ hóa thân thành kị sĩ, chế ngự con rồng của bóng đêm, lặng lẽ bảo vệ bản thân.

Mỗi ngày bẻ đốt ngón tay đếm ngược, nhưng lại lo lắng bản thân đoán sai, có lẽ Kỳ Ngôn sẽ không tới. Với tính cách của người này, nào có dễ dàng bị phục tùng sắp đặt của công việc.

Chuyến công tác lần này là một ván cược.

Lục Tri Kiều mang theo cảm xúc lo lắng phức tạp bước chân lên đảo, khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Ngôn, tất cả lo lắng ấy đều đáng giá.

Trước kia đã quen nhìn thấy khuôn mặt này, không tìm được điều gì mới mẻ, hiện tại nhìn lại, không ngừng nghiền ngẫm thưởng thức, lại cảm thấy mỗi một tấc đều là bất ngờ. Ví dụ như đôi mắt, là màu hổ phách thuần khiết nhất, lông mi dày như cánh quạt, mũi, môi... tất cả đều lọt vào trong đầu óc của Lục Tri Kiều.

Lần sau gặp lại, không biết sẽ là khi nào.

Kỳ Ngôn khẽ ờ một tiếng, không nói năng.

Trong thư điện tử công việc không nhắc tới nhà tài trợ, trợ lí Phùng cũng không nhắc tới, vì Kỳ Ngôn không quan tâm những thứ này, không cần biết, đương nhiên không quan tâm. Nhưng Lục Tri Kiều biết Kỳ Ngôn làm việc trong đoàn đội này, thân là quản lí cấp cao, có lẽ nắm rõ như lòng bàn tay những loại hoạt động thương mại này, muốn thay đổi điều chuyển cũng không phải là chuyện khó khăn.

Cho nên, Kỳ Ngôn chắc chắn, cuộc gặp gỡ hôm nay của hai người không phải tình cờ.

Được đấy Lục Tri Kiều.

Biết tính kế cô.

Có tác dụng gì sao?

Cô, có thủ đoạn tán gái nào mà chưa từng gặp.

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng vẫn cảm thấy chút phiêu đãng, còn có chút rung động khẽ khàng, vô cùng ngọt ngào.

"Em thay đồ trước đi." Lục Tri Kiều dịu dàng nói, "Bây giờ không có thời gian nói chuyện, buổi tối chúng ta gặp nhau." Nói xong, cô ấy nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng: "Chị muốn nhìn thấy em mặc đồ màu đỏ."

Đôi môi mềm mại khẽ lướt qua gò má, lưu lại hương son môi đỏ giống như bơ sô-cô-la.

Lục Tri Kiều nhanh chóng quay người, bước vào phòng đối diện.

"..."

Kỳ Ngôn cứng nhắc tại chỗ, hô hấp ngưng trệ mấy giây, giơ tay xoa nơi bị hôn.

Đầu ngón tay dính một vệt đỏ.

Tham dự buổi dạ tiệc nhà thiết kế, truyền thông, phía nhãn hàng cùng nhà tài trợ, vân vân, đại sảnh được trang trí nguy nga tráng lệ, ngập tràn cảm xúc, hiện trường rất náo nhiệt, nhưng mỗi một người hoặc ít hoặc nhiều đều đang làm dáng, biểu hiện rất gò bó.

Ngoại trừ Giang Ngu và Lục Tri Kiều.

Giang Ngu mặc bộ lễ phục hai dây màu trắng, khoác lên chiếc áo khoác tây, tôn dáng lại quyến rũ, đôi chân dài vô cùng nổi bật, trên khuôn mặt lạnh thấu xương cong lên nụ cười, khiến người ta cảm nhận được mấy phần xa cách.

Lục Tri Kiều tương phản, mặc trên người chiếc váy dài hở vai màu đen, ống tay áo rộng kiểu khoác ngoài, tỉ lệ vừa vặn, lộ ra chiếc cổ trắng thon. Cô ấy xõa mái tóc xoăn nhẹ, trên cổ đeo chiếc dây chuyền kiểu dáng đơn giản, đôi môi đỏ mọng, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt lạnh lẽo động lòng người.

Tối nay hai người là chủ nhân mỗi bên của buổi dạ tiệc.

Cả hai nâng chén thân thiện trò chuyện, sắc mặt như thường, tuy Giang Ngu có ưu thế áp đảo về chiều cao, nhưng nếu xét khí chất, Lục Tri Kiều vượt trội hơn, vì quanh năm tham dự những bữa tiệc tương tự, khả năng ứng phó thành thục lão luyện.

Váy đen toát lên vẻ trang nhã, phần hở vai nghiêng về sự gợi cảm, tay áo vén lên, trên mặt Lục Tri Kiều mang theo nụ cười khẽ đứng ở đó, ánh mắt nhìn một người, đôi tai có thể nghe thấy âm thanh của một người khác, lại lưu ý tới môi trường xung quanh, tới chỗ thích hợp liền tiếp lời, vô cùng chăm sóc tới từng người mà bản thân giao tiếp, không hoảng không loạn.

Nếu so sánh Giang Ngu là con ngựa hoang không bị thuần phục, thì Lục Tri Kiều chính là thiên nga trắng thanh lịch.

Hai người vẫn là tâm điểm trên hiện trường, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Kỳ Ngôn dựa vào một góc uống rượu, ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía hai người kia, cực kì bơ phờ.

Buổi dạ tiệc nay không liên quan tới những người "làm công ăn lương" như họ, vốn dĩ không cần tới, nhưng Giang Ngu có yêu cầu, ngay cả nhân viên hậu kì cũng không tha, Kỳ Ngôn chỉ đành phối hợp. Mang tới hai bộ lễ phục, một đen một đỏ, cô định bụng tối nay mặc màu đen, nhưng...

Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Lục Tri Kiều, đột nhiên trở nên thâm trầm.

Kiều Kiều muốn nhìn thấy cô mặc màu đỏ.

Vậy thì mặc!

Ánh mắt của Kỳ Ngôn di chuyển xuống dưới, thấp thoáng nhìn thấy khe ngực thâm sâu kia, vô thức híp mắt lại.

Bỗng nhiên người kia nhìn về phía này. Dường như biết rằng cô đang càn rỡ đánh giá, trong mắt không chút gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, nhưng dường như trong ánh mắt ấy mang theo ý tứ sâu xa.

Ánh nhìn ấy, khiến Giang Ngu cũng nhìn về bên này, trùng hợp chạm vào ánh mắt của Kỳ Ngôn, ý tứ thăm dò rõ ràng.

Kỳ Ngôn hoảng loạn quay mặt đi, nhìn về hướng khác.

Không lâu sau, cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên mặt không còn, cô lại quay mặt về, lần này không nhìn khe ngực nữa, cô cũng không biết bản thân nhìn đi đâu. Dường như không nhìn bất cứ thứ gì, nhưng lại thu hết mọi thứ vào đáy mắt.

Là đôi mắt của cô quá nhỏ, làm cách nào cũng không nhìn đủ.

Nỗi nhớ nhung suốt nửa tháng trời, mỗi ngày Kỳ Ngôn đều tìm việc cho bản thân, không dám dừng lại, không dám để đầu óc nhàn nhã. Vô số lần cô muốn mở "Phong Trần" lên nhìn thêm đôi cái, rồi lại cứng rắn đè suy nghĩ ấy xuống, đang yên đang lành đấu trí với bản thân, nhưng cũng không hiểu đang đấu cái gì.

Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của Lục Tri Kiều. Chính vì cảm nhận được, nên mới sinh ra hoang mang nhiều như vậy, cô không biết Lục Tri Kiều của quá khứ hay hiện tại mới thực sự là Lục Tri Kiều, càng không biết bản thân yêu người nào, dường như đột nhiên quay về khi hai người vừa quen biết, chỉ thèm khát sắc đẹp.

Khoảnh khắc mở cửa ban chiều, cô bất ngờ, sau đó suy đoán hai người gặp nhau ở đây không phải tình cờ, trong lòng có rung động, còn có chút chua xót, lúc đó mới xác nhận, mới tin tưởng bản thân có trọng lượng trong lòng Lục Tri Kiều.

Nhưng cái gọi là trọng lượng nặng nhường nào? Liệu người kia có cân nhắc từ bỏ bản thân trong lần kích động tiếp theo?

Trong sảnh vang lên tiếng nhạc không lời du dương trầm bổng, tinh tế như dòng nước, ánh đèn ấm áp chiếu lên cơ thể của từng người, những khuôn mặt tươi cười lọt vào trong mắt, lớp trang điểm tinh xảo, thân hình cao ráo, trong buổi tiệc rượu náo nhiệt, lan tràn hơi thở của ảo mộng.

Kỳ Ngôn uống cạn rượu, thở dài một hơi, đặt ly rượu xuống quay người đi tới nhà vệ sinh.

Mặc lễ phục không tiện cho việc đi vệ sinh, may mà không gian nhà vệ sinh của khách sạn này đủ rộng, rất sạch sẽ, có thể vơi bớt một số thứ bất tiện. Kỳ Ngôn đi vệ sinh xong, ra ngoài rửa tay, tỉ mỉ quan sát lớp trang điểm của bản thân trước gương.

Son môi đỏ đã nhạt đi nhiều, màu đỏ đô trở thành màu đỏ tươi dưới ánh đèn.

Kỳ Ngôn cúi đầu rút thỏi son môi trong chiếc ví cầm tay, đúng lúc tiếng giày cao gót vang lên bên cửa, từ xa tiến lại gần, cô vô thức quay đầu, trong tầm mắt hiện lên bóng dáng màu đen.

Người tới lộ ra toàn bộ khoảng vai, chiếc cổ thon dài, chiếc dây chuyền bạc mảnh mai cùng khuyên tai rủ xuống lấp lánh.

Chà!

Đi theo cô!

Kỳ Ngôn khẽ nhướng mày, không lên tiếng, thu ánh mắt về.

Tiếng giày cao gót tới gần, bước chân vững vàng có lực, Lục Tri Kiều cong khóe môi tiến lên phía trước, đưa tay ra, nhẹ nhàng rút thỏi son trong tay Kỳ Ngôn đi, "Chị làm giúp em."

"..."

Vẫn là hương nước hoa lành lạnh quen thuộc phả tới, một chút hương quýt tươi mới, lạnh lẽo dễ ngửi, sau đó chầm chậm biến thành hương đàn hương trầm ngâm, sâu đậm, lạnh buốt.

Cùng một loại nước hoa, kết hợp cùng trang phục khác nhau ở những địa điểm khác nhau, hiệu quả rất khác biệt. Bình thường ngửi mùi này chỉ cảm thấy lạnh lẽo tới xa cách lại quyến rũ, hiện tại tăng thêm chút khí chất cùng uyển chuyển, cùng cảm giác khống chế như có như không.

Kỳ Ngôn khẽ hít một hơi, không cách nào từ chối.

"Hôm nay em rất đẹp." Lục Tri Kiều mím môi cười lên, mở nắp thỏi son, xoay đầu, "Màu đỏ thật sự rất hợp với em."

Kỳ Ngôn mặc bộ lễ phục màu đỏ rực phô trương, ôm sát ngực, được nâng đỡ bởi hai hàng dây áo sau lưng, vô cùng tôn dáng – nếu không cắt mất mái tóc ngang eo kia đi, rõ ràng còn đẹp hơn.

Trong mắt Lục Tri Kiều lộ ra chút tiếc nuối, dịu dàng cười cười, giơ cánh tay lên, đưa thỏi son tới bên môi Kỳ Ngôn, cẩn thận thoa lên.

"Chị cũng đẹp." Kỳ Ngôn vô thức nói.

Bàn tay Lục Tri Kiều run rẩy, không cẩn thận thoa lệch, vội vàng đưa ngón trỏ ra khẽ quệt đi.

Đầu ngón tay Lục Tri Kiều ấm áp, chầm chậm từng chút từng chút, Kỳ Ngôn khẽ hít một hơi, cướp thỏi son trong tay cô ấy về, "Để tôi tự làm."

Nơi son môi bị quệt đi được thoa rất đều, Kỳ Ngôn soi gương tỉ mỉ ngắm nghía, không tìm được nơi để thoa lại, liền thoa qua loa đôi cái, đóng nắp, đặt vào trong túi.

Ánh mắt thấy được Lục Tri Kiều đang nhìn mình, cô không để ý, quay người muốn đi, chưa đi được đôi bước đã bị mạnh mẽ kéo lại, sau đó nghe thấy tiếng rách "xoẹt" một cái, dây áo sau lưng bộ lễ phục thả lỏng, toàn bộ nửa thân trên trượt xuống, đang loạng choạng, Kỳ Ngôn cảm thấy phía trước lạnh lẽo, mạnh mẽ cúi đầu.

"!"

"..."

Trên tường có móc sắt, bị lá cây trang trí che đi một nửa, lúc ra ngoài không để ý, đi hơi vội, dây áo sau lưng bị quấn vào, bộ lễ phục bị rách cả một mảng, lộ ngực ra ngoài.

Kỳ Ngôn đờ đẫn.

Lục Tri Kiều cũng ngẩn tò te.

Bên ngoài lại vang lên tiếng giày cao gót, đang đi về bên này, chân tay Kỳ Ngôn hoảng loạn che lễ phục, Lục Tri Kiều bỗng hoàn hồn, nhanh chóng tiến lên phía trước che chắn Kỳ Ngôn phía sau.

Một giây sau, bóng dáng Giang Ngu xuất hiện trước cửa.

Giang Ngu nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Tri Kiều, ngây ra giây lát, cười lên chào hỏi: "Phó tổng Lục." Sau đó ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn sau lưng, sửng sốt nhướng mày, "Chuyện gì thế?"

Người này thật sự rất cao, ban nãy trong đại sảnh rộng rãi thênh thang không có cảm giác, hiện tại đứng trước bồn rửa tay với không gian chật hẹp, Giang Ngu vừa tiến vào, liền toát lên cảm giác chật hẹp.

Đế giày cao gót chừng năm sáu xen-ti-mét, trên thị giác không chỉ dừng lại ở một mét tám, khuôn mặt cao cấp toát lên mấy phần lạnh lẽo, nhưng khi cười lên, lại khiến người ta cảm thấy thân thiết. Cho dù ngẩng đầu lên nhìn Giang Ngu, cũng không sinh ra bất cứ cảm giác không thích ứng nào khác.

Rất kì lạ, không thể ghét nổi.

Sắc mặt Lục Tri Kiều tự nhiên, khẽ cười nói: "Lễ phục của cô Kỳ xảy ra chút vấn đề."

Nghe vậy, Giang Ngu nghiêng người, ánh mắt xuyên qua Lục Tri Kiều, muốn nhìn một cái.

Lục Tri Kiều lặng lẽ di chuyển, che lại.

Giang Ngu ngẩn ra, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Lục Tri Kiều, bỗng có chút vi diệu.

Kỳ Ngôn ở sau lưng sốt ruột như kiến trong chảo lửa, cô không đau lòng vì lễ phục bị hỏng, nhưng dáng vẻ này muốn che cũng không che được, hoàn toàn không có cách nào ra ngoài, trừ phi khoác áo khoác... Đột nhiên Kỳ Ngôn nhớ ra có thể gọi điện cho khách sạn, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhìn một vòng, nhưng không thấy bất kì logo nào.

Khách sạn rách nát gì không biết!

Trên tường không dán số điện thoại phục vụ.

Đã xấu mặt trước bạn gái cũ cũ cũ, Kỳ Ngôn không muốn còn phải xấu mặt trước bàn dân thiên hạ!

Thời gian dường như bị cài đặt chế độ im lặng, vẻ lo lắng đã không giấu được trong nụ cười thân thiện của Lục Tri Kiều, mong Giang Ngu rời đi nhanh một chút, cô ấy có thể bảo Kỳ Ngôn vào một gian phòng, còn bản thân tìm nhân viên phục vụ mượn chiếc áo tắm.

Nhưng người kia vẫn nhìn chằm chằm hai người, giống như có ý muốn thăm dò.

Đáy lòng trào lên cảm giác đối địch nồng đượm.

Xét trên phương diện riêng tư, Lục Tri Kiều thấp thoáng có thể ghét được người phụ nữ này.

"Làm phiền cô Giang đi tìm nhân viên phục vụ mượn chiếc áo tắm, được không?" Lục Tri Kiều khách sáo nói, ý cười trong mắt vẫn thân thiện như cũ.

Giang Ngu nhìn Lục Tri Kiều, lại nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn qua nhìn lại, khóe môi mím lại khẽ cong lên, đột nhiên giơ tay, cởi chiếc áo khoác tây của bản thân xuống, đưa tới: "Dùng tạm đi, mặc vào rồi rời đi trước đã."

Vẻ mặt Lục Tri Kiều bình tĩnh, nhưng trong lòng trời nghiêng đất lệch, bàn tay trong tay áo rộng đâm vào lòng bàn tay.

Khiêu khích?

Không, đây là phản ứng của người trưởng thành.

Có đồ dùng tạm, không cần đi tìm nhân viên phục vụ, đổi lại là Lục Tri Kiều, cô ấy cũng sẽ làm vậy. Dù sao, Giang Ngu không biết quan hệ của hai người.

Cô ấy không thể kích động.

Kỳ Ngôn nhìn áo khoác, vô thức nhìn Lục Tri Kiều một cái, không nhận.

Giang Ngu nhướng mày, ánh mắt càng ngày càng vi diệu, nhưng chỉ lướt qua rồi biến mất, không thấy tăm hơi. Giang Ngu nhìn về phía Kỳ Ngôn, khẽ giải thích: "Em là người trong đoàn đội của tôi, đoàn đội là do tôi dẫn dắt, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều có nghĩa vụ phải chăm sóc các em, có trách nhiệm với các em."

Âm thanh của Giang Ngu nhàn nhạt, không nghe ra bất kì cảm xúc nào, chẳng qua là một câu tiện miệng giải thích.

Khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều không nhịn được dùng ác ý lớn nhất suy đoán, người này đang làm trò, rốt cuộc là thật sự chăm sóc thành viên trong đoàn đội, hay chỉ là vì từng yêu Kỳ Ngôn...

Chữ "yêu" lướt qua trong đầu, trái tim Lục Tri Kiều bị chọc đau.

Nhưng thấy biểu cảm của Giang Ngu nghiêm túc, khuôn mặt nhẹ bẫng không để tâm, Lục Tri Kiều lại phủ quyết suy nghĩ tối tăm của bản thân, ngược lại cảm thấy người này rất thú vị, không giống dáng vẻ "người yêu cũ ác độc", là bản thân có định kiến trước.

Cô ấy đang làm gì vậy chứ?

Người ta còn chưa hành động, trong lòng bản thân đã hỗn loạn, suy nghĩ lung ta lung tung, không có nghĩa lí.

"Ừm, cô Kỳ khoác áo lên đi, ra ngoài trước đã." Lục Tri Kiều quay đầu, cười phụ họa.

Kỳ Ngôn không nhìn hai người, lặng lẽ nhận lấy áo khoác, nói một tiếng cảm ơn, mặc lên, vòng qua hai người ra ngoài.

Dạ tiệc kết thúc, cả đoàn người ai về phòng người nấy.

Lục Tri Kiều tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ, ngồi bên giường lướt điện thoại. Cô ấy chỉnh sửa hình ảnh trợ lí đã chụp tối nay, lựa chọn mấy tấm bản thân thích, mở Wechat lên, đăng lên trang cá nhân.

Cài đặt chỉ cho mình Kỳ Ngôn thấy.

Từ nửa tháng trước, nội dung bài đăng đều được cài đặt "Chỉ Kỳ Ngôn thấy".

Nhưng không có lấy một nút like.

Có lẽ Kỳ Ngôn đã chặn trang cá nhân của cô ấy, vốn dĩ không nhìn thấy bài đăng.

Càng không nói tới việc nhấn like.

Đăng xong, Lục Tri Kiều mở ứng dụng nghe nhạc lên, bật bài "Bắc Bán Cầu Cô Đơn". Nghe được một nửa, cảm thấy ngấy, lại đổi thành "Để Người Hạ cánh".

... Người chẳng rực rỡ như pháo hoa

... Cũng chẳng thể bay lượn như chim trời

... Nguyện làm con thuyền

... Nếu tôi là biển cả

... Chí ít cũng để người hạ cánh trong vòng tay tôi

Lục Tri Kiều chầm chậm ngả xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng nghe giọng nữ trong trẻo vững vàng bên tai, từ bắt đầu tới cao trào, cuối cùng kết thúc, thế giới trở nên tĩnh lặng, chỉ có hô hấp của bản thân.

Cô ấy mở mắt ra, cầm đồ chơi để trong tủ đầu giường lên, chăm chú nhìn mấy giây, trong lòng lặng lẽ cất lên một tiếng "Ngôn Ngôn", sau đó cuộn mình lại trong chăn...