Lưỡng Đồng Tâm

Chương 10



17

Không biết vì sao, ta và Ân Chỉ trở nên rất kỳ diệu.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ, có lẽ là đêm sinh thần của ta, hắn ôm lấy ta, hỏi ta có muốn một mình hắn chơi với ta hay không.

Ta suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói "Muốn".

Hắn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó đưa tay vào trong tiết y của ta.

Ta không biết hắn có ý gì, chỉ đành liên tục hỏi hắn.

“... A Chỉ, ngươi đang làm gì vậy?”

“... Bây giờ lại không nóng...”

“…”

Ân Chỉ ghé vào bên tai ta, ngữ khí ẩn nhẫn lại khắc chế: “Tiểu Mãn ngoan, nhắm mắt lại.”

Ta liền nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau thức dậy, ta còn chưa nói gì, khuôn mặt của hắn đã đỏ trước.

Gia Ninh nói, đó là bởi vì Ân Chỉ xấu hổ.

Lúc nàng nói lời này, thuận tay lấy hai quả trái cúng trước mặt Bồ Tát, chia cho ta một quả, nàng tự mình gặm một quả.

Ta dường như hiểu lại không hiểu gật đầu, mặc dù ta cũng không biết có gì mà xấu hổ.

Gia Ninh cười híp mắt, xoa đầu ta.

Con người nàng thật tốt, mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia, ta giống như một nữ nhân xấu hiểu lầm nàng và Ân Chỉ, trong lòng ta liền hổ thẹn vô cùng.

Nhưng Gia Ninh rất rộng lượng, không chỉ không trách ta, còn nguyện ý chơi cùng ta.

Chính vì vậy, ta mới phát hiện, thì ra mấy lời “Hiền phi nương nương ăn chay niệm phật ít giao du với bên ngoài” đều là lừa gạt người khác, Gia Ninh không xuất hiện, hoàn toàn là vì lén lút xuất cung, chơi đùa ở bên ngoài.

Gia Ninh cũng không thích Bồ Tát chút nào, chỉ thích trái cây cúng của Bồ Tát.

Chuyện nàng thường làm nhất, chính là mang theo ta đi ăn bánh ngọt trái cây được bày trước mặt Bồ Tát, sau khi ăn no thì uể oải tắm nắng, kể cho ta nghe nàng tiêu sái bao nhiêu khi ở bên ngoài cung.

Giống như bây giờ, chúng ta đang nằm trên ghế dựa, nàng kể, ta nghe.

“... Ở ngoài cung, muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, muốn đi đâu thì đi đó, ai cũng không quản được ta!” Gia Ninh híp mắt, thần sắc hồi tưởng.

Nàng rất đắc ý, ta rất hâm mộ.

Gia Ninh dường như cảm thán, đong đưa ghế dựa: “Ngoài cung thì tốt, ngoại trừ Đường Minh Uyên, hầu như không có chuyện gì có thể khiến ta phiền lòng!”

Nhưng nàng lập tức nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Sao lại nhắc tới hắn rồi... Hừ, thật xúi quẩy!”

Ta rất tri kỷ không hỏi nàng Đường Minh Uyên làm sao, cũng không phải ta không tò mò hay gì, chủ yếu là Gia Ninh vừa nghĩ tới hắn liền tức giận, ta vẫn không nên hỏi thì hơn. Vả lại, ta cũng biết Đường Minh Uyên là ai.

Gia Ninh xuất cung, là bởi vì thích hắn.

Bây giờ nàng quay lại, là vì nàng thấy rằng hắn không xứng đáng để nàng yêu thích.

“Được rồi được rồi, không nói về hắn nữa.”

Gia Ninh tiến sát lại gần ta, thoạt nhìn thần thần bí bí: “Có muốn biết, làm thế nào mới có thể hòa hảo với biểu huynh hay không?”

Ta trông mong nhìn nàng, gật đầu: “Muốn!”

Nàng ngoắc ngón tay, ta bất giác nghiêng người sang, sau đó liền nghe thấy nàng nói: “Kỳ thật rất đơn giản, ngươi thế này...”

Sau khi nói xong, nàng còn vỗ vai ta hỏi: “Đã nhớ kỹ chưa?”

Ta gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Nhớ kỹ rồi!”

Vừa dứt lời, thanh âm của Ân Chỉ liền truyền tới: “Nhớ kỹ rồi cái gì?”

Ta lập tức ngồi dậy từ trên ghế dựa, chạy về phía hắn: “A Chỉ, ngươi đến đón ta trở về Hòa Khánh Điện sao?”

Ân Chỉ xoa đầu ta, sau đó thuận thế nắm lấy tay ta.

Hắn nhìn Gia Ninh, ánh mắt bất thiện: “Muội lại dạy Tiểu Mãn lung tung gì rồi?”

Gia Ninh bĩu môi, rất bất mãn: “Cái gì mà lung tung? Rõ ràng là thứ rất thú vị, huynh không tin thì hỏi Tiểu Mãn đi!”

Ân Chỉ nhìn sang ta, ta lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Gia Ninh liền đắc ý.

Ân Chỉ không nhìn nàng nữa, mà cúi đầu dịu dàng hỏi ta, vừa rồi rốt cuộc là nhớ kỹ rồi cái gì.

Ta suy nghĩ một chút, Gia Ninh chỉ bảo ta nhớ kỹ, không nói không thể nói cho Ân Chỉ biết, vì vậy ta dựa theo lời nàng nói, hôn lên mu bàn tay của Ân Chỉ một cái.

Ân Chỉ nhìn ta, mặt đỏ lên.

Sau đó hắn nhìn Gia Ninh, sắc mặt tối sầm lại.

Gia Ninh đắc ý đã sớm chạy không thấy bóng dáng, nàng nhanh nhẹn chạy vào trong phật đường, còn thuận tay đóng cửa lại.

Ân Chỉ nghiến răng, cuối cùng cũng không nói gì, đưa ta trở về Hòa Khánh Điện.

Kỳ thật ta còn muốn thử hôn mặt hắn, nhưng trong Hòa Khánh Điện có Tô trung quan và Đậu Khấu đều ở đây, còn có Bảo Ngọc và một lão gia gia tóc bạc, nhiều người như vậy, ta vẫn nên chờ mọi người đi rồi hẵng hôn hắn là được.

Lão gia gia tóc bạc thỉnh an Ân Chỉ, cũng thỉnh an ta, ta chưa từng thấy quá nhiều người ngoài như vậy, không nhịn được liền muốn trốn phía sau Ân Chỉ.

Ân Chỉ ôn tồn dỗ dành ta: “Đừng sợ đừng sợ, Tiểu Mãn đừng sợ, đây là Lý ngự y của thái y viện, là một người rất tốt rất tốt.”

Lý ngự y cũng tiếp lời mở miệng, tươi cười hòa nhã: “Nương nương, lão thần sẽ làm một trò ảo thuật, khiến cho người ta trở nên thông minh!”

Khiến cho người ta trở nên thông minh?

Ta thò đầu ra từ phía sau từ phía sau Ân Chỉ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lý ngự y: “Thật sao?!”

Lý ngự y từ ái gật đầu: “Đương nhiên là thật, gạt người thì làm chó con!”

Nói xong, Lý ngự y nhìn ta: “Nương nương có muốn thử không?”

“Muốn thử, muốn thử!” Ta chui ra từ phía sau Ân Chỉ, lập tức ngồi xuống ghế dựa, trong lòng tràn đầy chờ mong: “Lý ngự y, ta cũng muốn trở nên thông minh!”

“Được!” Lý ngự y sảng khoái đáp ứng, “Lão thần xem giúp nương nương một chút.”

Nói xong, Lý ngự y nhìn vào mắt ta, lại ấn vào gáy ta, hỏi ta có đau đầu hay không, có ngủ được hay không, ta suy nghĩ một chút, nói cho Lý ngự y biết đầu không đau, ngủ cũng rất ngon.

Lý ngự y suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ân Chỉ.

Ân Chỉ liền thấp giọng hỏi ta: “Tiểu Mãn có nhớ mình đã từng sinh bệnh gì hay không?”

Ta hồi tưởng lại từ nhỏ đến lớn, hình như mình vẫn luôn rất khỏe mạnh, quá lắm chính là bị nhiễm phong hàn vài lần, nhưng rất nhanh cũng đều khỏe lại, ngoại trừ...

“Mẫu thân nói, ta từng té ngã một lần.”

Ta cúi đầu, ngơ ngác nhìn mặt đất: “Ta té ngã đến hỏng đầu, trở nên ngu ngốc, cho nên mẫu thân không thích ta nữa.”