Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 21: Em đang trách tôi sao?



"Đêm nay trăng thanh gió mát, hay là... Hay là chúng ta làm tiếp chuyện dang dở của đêm đó đi."

"Cút xa tôi ra!"

Lộc Miên lạnh lùng lườm người trước mặt. Lăng Xuyên nhìn biểu cảm của cô gái trong lòng, càng nhìn lại càng thấy thích. Đanh đá, đúng là rất đanh đá.

"Lộc Miên! Đã có ai nói với em câu này chưa?"

"Cút!"

"Em càng chống đối thì càng khiến cho người đàn ông thêm thèm khát em mà thôi."

"Anh..."

"Đừng có chống đối tôi nữa! Chỉ cần em đồng ý, cái danh xưng Lăng thiếu phu nhân tôi lập tức cho em."

Lời này là thật.

Từ trước đến nay, Lăng Xuyên đã qua lại với rất nhiều cô gái. Nhưng tuyệt nhiên, anh ta lại chưa từng nói câu này với bất cứ một người phụ nữ nào. Lộc Miên cô chính là người đầu tiên.

Là người đầu tiên mà Lăng Xuyên không có được. Là người đầu tiên cho anh ta cảm giác muốn chở che bảo vệ. Cũng là người đầu tiên khiến anh ta muốn dừng chân ở lại. Người đầu tiên anh ta có ý định muốn kết hôn.

Nhưng...

Cô ấy lại từ chối.

"Xin lỗi! Cái danh xưng đó tôi không có hứng thú. Anh buông tôi ra được rồi."

"Em đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

"Ở đây chọc ghẹo con gái nhà người ta, Lăng Xuyên! Anh không sợ bị phóng viên bắt gặp sao?"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối. Lăng Xuyên và Lộc Miên đều cùng lúc nhìn về phía người kia.

Dáng người cao lớn dần hiện rõ, Lộc Miên như không thể tin vào mắt mình. Tại sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh...

"Lưu Vỹ!"

"Đã lâu không gặp!"

"Xùy! Ai lại muốn gặp anh chứ? Đi chỗ khác đi, đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi."

"Chuyện tốt của anh, nhưng cô ấy là người của tôi."

Lăng Xuyên nhíu mày quan sát người đàn ông trước mặt. Đúng là lần đó, Lộc Miên đã lên xe của Lưu Vỹ. Không lẽ hai người họ đã... Chết tiệt!

Trong lúc Lăng Xuyên vẫn đang suy nghĩ, Lưu Vỹ đã kéo tay Lộc Miên về phía mình. Chỉ là bất chợt, một cánh tay khác của cô lại bị Lăng Xuyên giữ chặt.

"Lưu Vỹ! Anh biết cô ta là ai không?"

"Là ai không quan trọng, quan trọng nhất cô ấy là người của tôi."

Lộc Miên nhìn Lưu Vỹ, rồi lại nhìn Lăng Xuyên. Hai cái người này... haizzz. Sao cô cứ có cảm giác bản thân giống như một món đồ chơi còn hai người này lại giống như hai đứa trẻ đang tranh giành đồ chơi vậy nhỉ! Thật là... Phiền phức.

"Hai anh à! Buông tôi ra được không? Hai người định xé xác tôi sao?"

Cùng một lúc, Lộc Miên nhận được hai đôi mắt hình viên đạn nên cô im luôn. Cô sợ nếu nói thêm câu nào nữa, liệu hai người này có xé cô ra làm hai thật hay không?

Cũng ngay lúc đó, một phóng viên của toà soạn Quảng Hằng đi lạc lên đấy, lại vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này. Chỉ là do Lưu Vỹ đứng quay lưng lại nên người phóng viên kia không nhìn thấy mặt anh. Còn Lăng Xuyên, người phóng viên kia vừa nhìn liền biết đó là cậu cả Lăng gia.

"Lăng Thiếu!"

Vừa gọi tên anh, người kia vừa vội vàng chạy tới. Lăng Xuyên đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người kia. Trong lúc đó, Lưu Vỹ đã nhanh tay lẹ chân kéo Lộc Miên chạy mất. Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng ôm đầy một bụng tức.

"Mẹ kiếp! Lại dám phá hỏng chuyện của tôi..."

Câu nói chưa dứt thì đột ngột bị ngăn lại. Trước mặt Lăng Xuyên không phải là một người đàn ông mà là một cô gái nhỏ với kiểu tóc búi cao. Cô bé chỉ tầm khoảng hai mươi ba tuổi, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn trong cặp kính cận đang nhíu chặt mày nhìn anh.

"Cô nhìn cái gì?"

"Thì nhìn mặt anh chứ nhìn gì!"

"Cô..."

"Tôi thế nào? Xùy... Đúng là bọn công tử lắm tiền, chuyên chọc ghẹo con gái nhà người ta."

"Cô có giỏi thì nói thêm lần nữa."

"Anh cha tôi à? Bảo tôi nói thì phải nói sao?"

"Cô..."

"Tránh ra!"

Chết tiệt!

Tức chết anh rồi!

Hôm nay là ngày gì nhỉ? Tại sao ai cũng chống đối với anh vậy? Tới cả một con nhóc cũng có thể nói xiên xỏ anh. Đúng là... tức chết đi được mà.

Lăng Xuyên xoay người nhìn theo hướng đi của cô gái nhỏ. Có thứ gì đó nằm dưới chân anh.

"Mạnh Quỳnh Chi, phóng viên toà soạn Quảng Hằng. Được lắm! Để tôi xem cô trốn đi đâu được."

___________

"Á! Đau!"

Nghe tiếng kêu của Lộc Miên, bước chân của Lưu Vỹ mới dừng lại. Anh quay lại nhìn cô, lại nhìn cổ tay cô đang bị anh siết chặt nên anh thả tay cô ra.

Lộc Miên đưa cổ tay lên xoa, một vết đỏ hằn rõ trên cổ tay nhỏ nhắn ấy. Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt trách cứ nhìn người trước mặt.

"Chẳng phải anh nói không gặp nhau nữa sao? Vậy giúp tôi làm gì?"

Lưu Vỹ nhìn cô, trong ánh mắt toàn vẻ thất vọng. Cô là đang trách anh sao? Trách anh phá hỏng chuyện tốt của cô và Lăng Xuyên sao? Cô... hoàn toàn không có chút cảm giác gì với anh sao?

Đau lòng!

"Em đang trách tôi sao?"

"Ha... Anh buồn cười thật đó! Anh đã có vị hôn thê rồi, chẳng lẽ lại không cho tôi tìm người đàn ông khác sao?"

Anh có thể thân mật với người phụ nữ khác còn cô lại không thể sao? Lưu Vỹ,! Anh lấy đâu ra cái quyền mà cấm cản cô kia chứ? Nhưng mà Lộc Miên à! Cô có biết, trong lòng anh ấy đau như thế nào không?

"Được thôi! Xem như tôi nhiều chuyện! Như em muốn, sau này chúng ta không gặp nhau nữa."

Dáng người cao lớn lững thững bước đi. Lộc Miên nhìn theo bóng lưng anh, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Anh không biết, không biết là cô đang đau lòng lắm sao? Khi nhìn thấy anh đi cùng người đó, người mang danh xưng là vị hôn thê của anh, trái tim cô đau đớn biết nhường nào.

Cô thích anh! Cô yêu anh! Nhưng mà cô lại không thể xen vào chuyện của anh và cô ấy. Cô không muốn mang danh người thứ ba, lại càng không muốn vướng vào một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng. Anh nói thích cô... Nhưng làm sao để bảo đảm rằng anh sẽ bảo vệ cô chu toàn, sẽ cho cô đứng ngang tầm với anh bằng cái danh xưng "người yêu" của anh chứ?

Vì sao ư?

Vì anh và cô là hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Thế giới của anh cao sang quyền quý.

Còn thế giới của cô lại thấp kém rẻ mạc.

Một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, lại chấp nhận được chuyện người khác nói bạn gái của mình là kiều nữ sao? Không thể nào.

Nhưng mà...

Dù như thế nào thì cô cũng muốn làm chuyện ấy một lần.

Dù có kết quả thế nào thì cô cũng phải nói câu đó...