Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 1



1.

Ta sinh ra là nhi tử nhà danh gia vọng tộc, thừa hưởng khí khái của gia tộc trăm năm, lại được giáo dục bởi một gia đình quyền quý. Ta chính là nhân tài kiệt xuất trong mắt các danh gia vọng tộc ở kinh đô, họ xem ta là trụ cột của Mạnh gia, mà cũng chính vì có ta, Mạnh gia cũng được xem trọng tại hoàng thành này. Phụ thân ta lấy ta làm kiêu ngạo, mẫu thân thương ta tận xương tủy, tổ mẫu lại càng càng yêu ta xem trọng ta. Tộc trưởng trong tông tộc còn tự sáng tác văn chương kính tổ tiên, nói Mạnh gia có nhi tử là ta, có hi vọng truyền thừa gia nghiệp.

Lẽ ra ta sẽ sống một cuộc đời đầy kiêu hãnh. Ta sẽ kế thừa tước vị của phụ thân, nhập sĩ làm quan, trước có thể báo đáp hiền nhân, củng cố thanh danh gia tộc, sau có thể bảo hộ đệ muội viên mãn sung túc.

Nhưng ta lại được sinh ra trong thời chiến loạn.

Thuế má hà khắc, thế gia tay sai, ngay cả người trong hoàng tộc là Ngũ Vương gia trẻ tuổi chỉ vì một hoa khôi nương tử mà không tiếc vung ngàn lượng vàng để cướp về tay chơi đùa. Thế gian loạn lạc, ta lại sinh ra trong nhà quyền quý, vốn nên tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhưng lại lựa chọn nghe theo lời phụ thân, trốn trong nhà đọc sách viết chữ, lấy chính sự loạn lạc của thời thế làm động lực để cố gắng về sau bảo hộ chính gia tộc mình.

Khi đó ta cùng muội muội vẫn là một đôi huynh muội tốt nhất thế gian.

Ngoài ta ra mẫu thân ta còn có một cặp song sinh long phượng, là đệ muội ruột của ta. Những huynh muội còn lại tuy cùng cha nhưng vẫn là cách biệt, duy chỉ có đôi đệ muội này là ta thật lòng yêu thương.

Đệ đệ Mạnh Phan của ta được mẫu thân nuông chiều, ngây thơ non nớt, hơi bá vương một chút nhưng cũng đáng yêu. Muội muội ta tên Mạnh Ngọc, sinh ra sớm hơn A Phan một khắc nhưng cũng là Hỗn Thế Ma Vương vô pháp vô thiên, tính khí nóng nảy, ham chơi tùy hứng, làm ta thật bất đắc dĩ.

Mạnh Ngọc và Mạnh Phan vốn là long phượng thai, A Phan sinh muộn hơn lại gầy yếu, luôn sinh bệnh không ngừng kể từ khi được sinh ra. Nương ta vì thương tiếc đệ ấy, muốn dưỡng tốt thân thể cho đệ ấy liền ngày đêm dốc sức ở bên cạnh chăm sóc. Thiếp thất trong hậu viện của cha ta lại không phải là dạng an phận, lục tục sinh thêm rất nhiều đệ muội, nương ta chính vì thế mà không có thời gian quan tâm đến việc quản giáo A Ngọc.

Ngày ta nhận ra A Ngọc có vấn đề, nàng đã không còn là dáng vẻ lúc nhỏ ta từng thấy.

2.

Thân là quý nữ thế gia, lẽ ra không chỉ phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc và gia quy, còn phải bình tĩnh không vội trong hành vi, học được cầm kỳ thi họa, thông tri hiểu lý lẽ. Ở nhà có phụ mẫu cần hiếu thảo, xuất giá có trượng phu cần chăm sóc, quý nữ thế gia như thế mới có thể làm rạng danh gia tộc.

Nhờ phúc của Mạnh Ngọc, tương lai nữ nhi Mạnh gia như thế nào ta không chắc, nhưng thanh danh cả nhà Nhị bá phủ của cha ta ngược lại bị hủy sạch sẽ.

Tiểu nữ hài mới bao nhiêu tuổi, đã dám mặc quần áo của A Phan chạy ra ngoài chơi, đeo thanh kiếm gỗ tự xưng là hiệp nữ, chọc phiền toái khắp nơi thiếu chút nữa bị người ta bắt đi. Ta từ ngoại ô săn thú trở về liền nghe nói việc này, có chút đau đầu mà chạy khắp nơi thu dọn đống phiền phức Mạnh Ngọc gây ra. Nàng vẫn không hề thấy xấu hổ, ngược lại ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy ta, kéo vạt áo năn nỉ ta: "Ca, huynh dẫn muội cưỡi ngựa đi!"

Ta bắt nàng quỳ xuống, muốn lấy roi giáo huấn nàng, hỏi: "Muội có biết sai chưa?"

"Muội biết"

"Sai ở chỗ nào?"

"Muội không nên trộm quần áo của A Phan đệ đệ xuất phủ, không nên ỷ vào mình có vài phần bản lĩnh mà khiêu khích khắp nơi, không nên làm thanh danh mình bại hoại, không nên đã không có bản lĩnh còn muốn cậy mạnh."

Ta im lặng.

Đứa nhỏ này nói lưu loát như thế, nàng thật sự là lần đầu tiên làm sai sao?

Mạnh Ngọc: "Ca, muội nhận lỗi rồi, có thể dẫn muội đi cưỡi ngựa không?"

Tôi: "Vậy ta đánh muội, muội có thấy oan uổng không?"

Mạnh Ngọc: "Không oan uổng, huynh đánh xong rồi, có thể dẫn ta đi cưỡi ngựa không?"

Ta nhịn không được tức giận mà muốn dùng roi phạt nàng, nhớ tới nàng vẫn chỉ là nữ hài tử liền thu bớt vài phần khí lực. Nhưng nàng lại la hét đau đớn, khóc lóc cầu xin ta đừng đánh. Ta mắt lạnh nhìn nửa ngày, nhịn không được trào phúng: "Muội đã khóc sao lại không thấy nước mắt, hay chỉ là sấm sét mà không mưa?"

Mạnh Ngọc lập tức thu liễm thần sắc, thấy chết không sờn. Ta đành phải buông tha, ôm nàng vào lòng dẫn nàng đi cưỡi ngựa.

Ngựa là ngựa lớn, tuy vẫn không bằng hãn huyết bảo mã của Đại Uyển quốc, nhưng cũng là ngựa tốt sức chạy ngàn dặm. Ta đem Mạnh Ngọc ôm trong lòng đánh ngựa chạy đi, cũng chỉ là muốn dọa nàng một chút, muốn nha đầu này có thể thu lại tâm tư bướng bỉnh ngoan ngoãn ở nhà học làm một quý nữ. Nhưng nàng không sợ hãi, vỗ tay vui vẻ cười la hét phải nhanh lên.

Lòng ta nổi giận, mang nàng về nhà nhận lỗi với phụ thân. Phụ thân lại không tức giận, ngược lại bảo muội muội đi chuồng ngựa chọn một con ngựa nhỏ học cưỡi.

Ta không hiểu, khuyên nhủ phụ thân: "Cha, không nên ủng hộ thói quen xấu của hài tử."

Phụ thân cười nhạt, nói với ta: "A Ngọc bướng bỉnh cỡ nào, nếu không cho phép nàng chắc chắn sẽ vụng trộm học. Lỡ không may ngã ngựa, vậy chẳng thà tìm sư phụ dạy nàng học cho tốt."

Ta cười khổ: "A Ngọc muội đặc biệt cố chấp như vậy, cũng không biết là học theo ai".