Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 11



- -------------

20.

Lúc bị nhiễm dịch bệnh, thái y bắt mạch cho ta, trầm ngâm hồi lâu mới nói với ta: "Ngài đã trúng độc!"

Ta kinh ngạc một lúc rồi trấn tĩnh lại, hỏi: "Có thể giải độc không?”

Thái y nói: "Độc tố đã đi sâu vào xương tủy điện hạ, sợ là do lâu ngày dài tích lũy mà thành, thần tài sơ học thiển khó có thể giúp ngài giải độc, mà dù giải được sợ cũng là tổn hại tuổi thọ, kính xin ngài chú ý người bên cạnh."

Chú ý người bên cạnh sao?

Trong lòng ta lập tức có suy đoán.

Ta sai tâm phúc bí mật trở về kinh thành điều tra việc này, ta thì ở lại Giang Nam an tâm dưỡng bệnh.

Nhan thị là một nữ tử thiện lương hiền thục, sẽ vì ăn mày bên đường mà rơi lệ, quan hệ với người trong phủ đều rất tốt. Nàng cùng hầu nữ chơi đùa giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít, rất đáng yêu.

Ta không muốn thừa nhận, nhưng nhìn nàng ta cảm thấy có chút giống Anh Như lúc trước.

Tâm phúc của ta từ kinh thành trở về mang theo một tin tức.

Người hạ độc không phải Mạnh Côn, mà là thê tử ta.

Nàng từng có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, người nọ phong nhã vô song, dòng dõi cao quý, đối với nàng cũng hết sức chiều chuộng.

Hai người môn đăng hộ đối, chỉ đợi Anh Như cập kê liền thành hôn.

Nhưng trời nào muốn được như ý người, vị hôn phu nàng yêu sâu đậm chết dưới tay Mạnh Ngọc, đệ đệ đáng yêu của nàng chết dưới tay Mạnh Ngọc, nhưng nàng ngay cả hiếu cũng không thể thủ liền phải vội vàng phủ thêm y phục hoa lệ, gả cho huynh trưởng Mạnh Ngọc.

Trượng phu nàng yêu nàng rất nhiều nhưng nàng cũng ghét trượng phu mình rất nhiều.

Cho nên liền bỏ độc dược mãn tính vào trong trà, trong thức ăn, thậm chí còn bôi lên môi.

Nàng muốn huynh muội Mạnh gia tự chém giết lẫn nhau, nàng muốn hủy hoại thân nhân của kẻ đã giết người trong lòng nàng, muốn hắn không được chết tử tế.

Đệ đệ của nàng bị gia tộc buông bỏ, nàng liền muốn chia rẽ huynh muội ta.

Vị hôn phu của nàng chết oan, cho nên hài tử của ta liền không thể sống.

Quả nhiên, mỹ nhân lòng dạ rắn rết, thật là đáng sợ!

Ngày ta hồi kinh, ta liền mời tộc trưởng Thẩm gia tới, mở miệng chính là hòa ly.

Ta không bỏ lỡ khoảnh khắc kinh ngạc của Thẩm Anh Như.

Công bằng!

Tựa như a phụ ta sau khi ta sinh ra mới nạp thiếp, ta nguyện ý để cho Anh Như sinh hạ đích trưởng tử của ta.

Nhớ tới hậu viện của a phụ hỗn loạn, ta nguyện ý cả đời không nạp thiếp.

Nhưng đây không phải là lý do Thẩm Anh Như tùy ý làm bậy.

Là thái tử, ta nhất định phải có một nhi tử.

Là nam nhân, ta cần một thê tử tương kính như tân.

Thẩm Anh Như không làm được, dựa vào cái gì yêu cầu ta bảo vệ vị trí Thái tử phi cho nàng? Dựa vào cái gì yêu cầu ta bảo toàn nhà mẹ nàng?

Thật buồn cười!

Ta không có đủ chứng cứ để chứng minh Thẩm Anh Như hạ độc, ta cũng không định nói cho họ biết chuyện này. Nhưng Thẩm Anh Như gả cho ta nhiều năm không có con, lại không tiến cử thiếp thất vì Đông cung khai chi tán diệp, vốn là phạm vào thất xuất, nàng căn bản cũng không có lý do để phản bác. Tộc trưởng Thẩm gia ở trước mặt ta cười nịnh nọt một cách hèn mọn, nói sẽ đưa Thẩm Anh Như về nhận gia pháp.

Hưu thê là không thể nào, hòa ly cũng không thể.

Thái tử phi không dễ động đến như vậy.

Nhưng nàng vẫn có thể bị trừng phạt.

Lúc ta trở về cũng mang Nhan thị trở về, cùng lên kinh còn có phụ mẫu huynh đệ nàng.

Nhan thị có công chăm sóc, ta thỉnh bệ hạ hạ chỉ phong nàng làm trắc phi. Thẩm Anh Như lại không biết uống nhầm thuốc gì mà huyên náo rất lâu, kiên quyết không muốn Nhan thị trở thành trắc phi.

Nhan thị vốn không tình nguyện làm thiếp, lúc này thấy Thái tử phi náo loạn như vậy, nàng cũng không tự nguyện vào ở Đông cung.

Ta quyết định thật nhanh viết thư hưu uy hiếp, Thẩm Anh Như lại vào giờ phút này bắt ra hỉ mạch.

Cuối cùng ta cũng mềm lòng.

Nhan thị từng hầu hạ ta, cũng không thể rời đi, đành phải ở trong phủ làm thị thiếp.

Nàng rất không muốn, mới đầu ta còn dỗ nàng, nhưng rất nhanh mất kiên nhẫn, dứt khoát tùy ý nàng nháo, còn phái nữ quan dạy nàng quy củ. Anh Như ngược lại muốn nhúng tay vào chỉ dạy trắc phi mới vào cửa, chỉ là ta bảo vệ nàng rất chặt, làm cho Thái tử phi cũng không có chỗ xuống tay.

Nhan thị là thiếp, chính phi dạy bảo là điều đương nhiên.

Nhưng Nhan thị lại tỉ mỉ hầu hạ ta nhiễm bệnh, tình thâm ý trọng, ta nhất định phải báo đáp.

Thời gian vội vã trôi qua, tam đệ thu phục được tứ đệ dưới trướng, nhưng Thái tử phi đang mang thai, nếu sinh hạ hoàng tôn, hy vọng của bọn họ liền ít đi.

Ta thấy chiêu phá chiêu, từng bước mưu đồ.

Cái cuộc sống tranh đấu đến đau đàu này, ta thật sự không muốn trải qua nữa.

Thái y là người của bệ hạ, bệ hạ có thể thương tiếc nhi tử trúng độc tổn hại đến tuổi thọ, nhưng lại không thể tha thứ cho thái tử trúng độc tổn hại đến tuổi thọ.

Ta bị phế là chuyện sớm muộn, nhưng ta không thể ngồi chờ chết như vậy.

Ta trước kia là trưởng tử của Mạnh gia, sau này là thái tử của Đại Lương, ta sống lâu như vậy, trở thành người thừa kế của cha ta. Cho dù là Mạnh Ngọc ta còn có thể tính kế để nàng rời đi, chẳng lẽ lúc này sẽ cam tâm chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác?

Tâm phúc nói với ta: "Điện hạ, phần thắng của ngài không lớn!”

Ta nhìn về phía bản đồ bố phòng trong kinh, đây là bản đồ nội ứng truyền ra từ trong cung.

Hắn thở dài: "Bệ hạ những năm gần đây có chút hoang đường, nhưng hắn chung quy là bệ hạ. Có thể tự tay bồi dưỡng ngài và Tần quốc công chúa, trải qua sóng gió lớn như vậy, cơ hội ngài có thể thắng hắn cực kỳ xa vời.”

Ta nói: "Vậy thì sao?”

Mặc dù ta không lên được ngôi vị hoàng đế, ngồi ở vị trí đó cũng quyết không thể là con nối dõi dòng thứ xuất.

Anh Như mang thai sinh vào ngày mùng một tháng 9, là một nữ nhi.

Ta ôm nữ nhi vào lòng, tay lại không kiềm chế được run rẩy.

Nàng sinh non, nhỏ như vậy, gầy yếu như vậy, ta sợ dùng sức một cái sẽ tổn thương đến nàng.

Đây là con ta, là đứa con đầu lòng của ta, nhăn nheo và khóc rất xấu xí.

Ta biết nàng cùng ta có huyết mạch tương thông, đối với nữ nhi này sinh ra sự yêu thương trìu mến.

Ta mới làm cha, lại không biết làm gì ngoài việc nhìn vật nhỏ vừa đỏ vừa xấu kia khóc lên, ngay cả tâm cũng rung theo tiếng khóc của nàng.

Anh Như lại rất không thích nữ nhi.

Nàng tức giận hỏi tại sao không phải là nam hài, còn nói không muốn tiếp tục cùng ta sinh con nối dõi, từ sau khi nàng sinh xong cũng ném nữ nhi cho nhũ mẫu, ngày thường đối xử cũng nhàn nhạt.

Nữ nhi của ta sinh ra làm cho tam đệ và tứ đệ có thêm tự tin, cũng làm cho bọn họ gấp rút thực hiện kế hoạch của mình.

Ta mượn sức Thẩm gia và các thế gia tiền triều từng bước từng bước đem nhân thủ của mình cắm vào phụ cận kinh thành, quận huyện ngoại thành, ở trong triều cũng từng bước mở rộng thế lực của mình.

Thế gia từng bị A Ngọc làm trọng thương, lại bởi vì a phụ chèn ép mà không ngừng bị hao tổn, bọn họ rất cấp bách cần một cơ hội để khôi phục vinh quang ngày xưa, thậm chí mơ ước thế gia cùng hoàng gia đồng trị thiên hạ.

Cho dù hợp tác với ta cũng là có nghi kị, bọn họ không dám lơ là.

Cung biến diễn ra vào một ngày rất bình thường, tam đệ cùng tứ đệ mang theo hài tử của bọn họ vào cung bái kiến Đế hậu, ta điều người vây quanh hoàng thành, cầm đao vào điện. Lúc đó tam đệ thấy ta tiến vào đột nhiên đứng lên, giữa hai lông mày không che giấu được sự sợ hãi cùng hưng phấn, phô trương thanh thế nói: "Huynh trưởng, ngươi muốn tạo phản sao?"

Ta không đáp lại, dùng đao chém đầu hắn xuống, trong điện tiếng thét chói tai vang lên, thị vệ của ta lập tức giết chết tứ đệ.

Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn ta.

Ta nhìn hắn hồi lâu, cúi người xuống: "Thỉnh bệ hạ truyền ngôi cho thần!”

Hắn lại chỉ cười, hỏi: "Ngươi muốn giết trẫm sao?”

Ta nói: "Thần không dám, chỉ là không biết ngoại trừ thần, ngài còn có thể chọn ai?!"

"Phan nhi ngu dốt, Ngọc nhi là nữ tử, hoàng hậu sinh ra Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, bệ hạ, ngài còn có thể chọn ai đây?"

Bệ hạ cười lạnh: "Nhi tử ngoan, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy?"

Ta ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: "Đã như vậy, bệ hạ sao không truyền cho ta bây giờ?"

Hắn đem bình rượu đập tới, lạnh lùng nói: "Loạn thần tặc tử, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi?"

Ta nói: "Bệ hạ lòng dạ độc ác, tất nhiên là không quan tâm huyết mạch thân tình, chỉ là thần trước đó có vài ngày rời kinh, trên đường gặp một tiểu tặc mưu toan ám sát, hiện đã bắt được chẩun bị xử quyết, bây giờ có mang theo t hi th ể đến đây, không biết bệ hạ có thể vì thần chủ trì công đạo hay không?"

Bệ hạ tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người được nâng lên thì hóa thành phẫn nộ, run rẩy tay, nửa ngày không nói ra lời.

Tiêu hoàng hậu thê lương nói: "Mạnh Giác, nàng là muội muội của ngươi!”

Tiểu tặc kia chưa chết được mấy ngày, thi thể còn chưa thối rửa, khuôn mặt trông rất rõ ràng, đó là muội muội ta Mạnh Ngọc.

Ta vào cung tạo phản ngay hôm nay nhưng thánh chỉ bệ hạ đưa về Lĩnh Châu cho Mạnh Ngọc đã từ mấy tháng trước, lệnh cho Mạnh Ngọc chuẩn bị nhân mã hồi kinh phong vương.

Hắn tự tay bức ta tạo phản, sau đó lệnh muội muội của ta đến bắt ta.

Lòng đế vương thâm sâu như hổ sói.

Hắn có thể để cho muội muội ta tới giết ta, ta tự nhiên có thể giết muội muội ta trước.

Ta mỉm cười nói: "Bệ hạ, đây là tặc nhân, không phải muội muội!"

Nếu hắn truyền ngôi cho ta, muội ta sẽ được gia phong là Trấn quốc công chúa, lấy quy củ lễ táng cho thân vương mà tiến vào hoàng lăng.

Nếu hắn không chịu truyền ngôi, Mạnh Ngọc chính là tặc tử, thi thể bị thiên đao vạn quả, ném vào Loạn Táng Cương vĩnh viễn không được siêu sinh.

Ta hành lễ với Đế hậu, nói: "Sự vụ trong cung phức tạp, thần đi dàn xếp, mong bệ hạ và hoàng hậu sớm quyết định, thần sẽ bảo vệ Phan nhi và cửu đệ cả đời phú quý.”

Ta lui ra ngoài, lúc đóng cửa lại, trong phòng truyền đến tiếng vang thật lớn.

Phụ thân, hắn già rồi!

Đến lúc nghỉ ngơi thôi.

Khi ta an bài công việc trong cung, phụ tá vội vàng tới tìm ta, nói là Xương Hoa quận vương đến bái kiến Đế hậu, mời ta đi vấn an.

Ta sinh lòng nghi ngờ, lo lắng Phan Nhi và A Ngọc là long phượng thai có huyết mạch tương liên nên hắn đã nhìn ra cái gì, ai ngờ khi ta vào điện lại thấy Phan Nhi đang xé rách xiêm y trên người A Ngọc.

Hình ảnh biến hoá kỳ lạ mà vặn vẹo, ta hoảng hốt mờ mịt, cho đến khi máu tươi trong cổ họng cuồn cuộn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Trong miệng a phụ phun ra máu tươi, tay run rẩy chỉ Phan Nhi, buồn bã quát: "Súc sinh!”

Ta phục hồi tinh thần lại, vội vàng kéo hắn đi, Phan Nhi ngã sấp xuống đất, ta vẫn chưa hết giận, rút đao muốn chém hắn.

Trời không rủ lòng thương, Mạnh gia lại sinh ra một tên súc sinh như vậy.

Mạnh Ngọc làm gì có lỗi với hắn? Bảo hộ hắn trở về nhà, bảo hộ hắn lớn lên, cho dù những năm này tụ ít ly nhiều, cho dù làm việc bá đạo ngoan độc, Phan nhi cũng không có tư cách nhục nhã nàng như thế.

Mạnh Phan chỉ ngơ ngác ngồi, bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên, xõa tóc, vỗ tay cười to: "A, nàng chết rồi. Tốt quá tốt quá, ma đầu chết rồi!”

Hắn bỗng nhiên lại quỳ rạp xuống đất, gào khóc: "A mẫu, a tỷ chết rồi, a tỷ chết rồi, người tới đón Phan nhi đi, bọn họ đều khi dễ Phan nhi.”

Ta kinh ngạc, ngồi xổm xuống gạt mái tóc tán loạn của hắn ra, gọi hắn: "Phan nhi, Phan nhi?"

Hắn đột nhiên bò về phía sau vài bước, ôm mặt khóc lớn: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta không chạy, van cầu ngươi, đừng đánh ta!"

Tiêu hậu tiến lên vài bước, hỏi hắn: "Phan nhi, ngươi biết đây là đâu không?

Mạnh Phan ngơ ngác nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nói chuyện, bọn họ sẽ đánh tỷ. Tỷ ngoan, bọn họ sẽ đem tỷ bán đến nơi tốt.”

Hắn, điên rồi?

Ta đem Phan nhi khóa ở thiên điện, sai người đi truyền thái y đến chữa trị, còn mình thì đi tìm ngọc tỷ cùng hổ phù.

Bất luận như thế nào, hôm nay cũng nên để cho phụ thân tự viết chiếu thư truyền ngôi.

Th i th ể Mạnh Ngọc có thể giữ được bao lâu?

Mạnh Ngọc đương nhiên không có chết!

Trước kia ta chiếm hết ưu thế cũng không có cách nào giết chết nàng. Hôm nay ta được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ hiện tại còn có năng lực giết ch ết nàng?

Đây đều là kế sách của ta.

Lĩnh Châu xa xôi, nhưng những năm gần đây thu thuế cũng đang tăng lên.

Mạnh Ngọc ở đó đào sông, làm cầu, sửa đường, khai khoáng, luyện binh.

Trời cao hoàng đế xa, bệ hạ gác lại tấu chương Ngự Sử buộc tội Mạnh Ngọc, cho Mạnh Ngọc quyền uy to lớn.

Suốt chín năm, ta lấy đâu ra bản lĩnh đi giế t nàng?

Nàng cũng sẽ không ngốc đến mức một mình tới cửa để cho ta giết.

Ta tìm giang hồ thuật sĩ giả mạo t hi th ể, chính là vì đánh tan tâm của phụ thân, để cho hắn giao ra ngọc tỷ cùng hổ phù, viết ra chiếu thư truyền ngôi. Ngày khác Mạnh Ngọc binh lâm dưới thành, nàng chính là loạn thần tặc tử, người trong thiên hạ có thể phỉ nhổ nàng tạo phản.

Phụ thân nhìn ta như thể đang nhìn một con côn trùng với cái nhìn lạnh buốt thấu xương. Nhưng ta mặc kệ, ta còn có đường lui sao?

Từ ngày đến đêm, từ đêm đến ngày.

Ta bị vây giữ ba ngày đêm, mưu sĩ tiến đến bẩm báo: "Tần quốc công chúa đã binh lâm thành hạ, thỉnh chúa công sớm tính toán!"

Ta ngơ ngác đứng dậy, hỏi: "Chúng ta có bao nhiêu binh sĩ?"

“Ba vạn, chỉ là nội chiến thế gia trước nay đều cần binh sĩ, hiện tại có thể điều động không tới sáu ngàn.”

Chỉ có từng này?!

Mưu sĩ lộ ra vẻ mặt do dự, ta thấy thần sắc hắn, nói: "Đã là lúc này còn có cái gì không thể nói?"

Hắn nói: "Xương Hoa quận vương mất tích!”

Cái gì?

Mưu sĩ nói: "Cung nhân sợ Quận vương nổi điên đả thương người, liền trói Quận vương lại trên giường. Ai ngờ đợi đến khi cung nhân đến đưa thuốc, trên giường lại không thấy bóng người.”

Mọi chuyện đều có lời giải thích.

Phan nhi không có điên!

Hắn và A Ngọc là song sinh, đã sớm biết cỗ t hi t hể này không phải của nàng. Chỉ sợ bây giờ đã mang theo bệ hạ cùng chiếu chỉ rời cung, thậm chí đã ra khỏi thành.

Đột nhiên một âm thanh vang lên, ta xoay người lại nhìn thấy bệ hạ rút ra Thiên Tử kiếm, mặt mày lạnh như băng nói: "Thiên hạ này vốn nên là của ngươi, trẫm lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể đem A Ngọc bắt về, trẫm sẽ bỏ qua chuyện này!"

Ta nhìn hắn thật sâu, xoay người rời đi.

Ta hỏi: "Mạnh Ngọc làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay dẫn binh đến dưới thành?”

Mưu sĩ: "Có người mở cửa thành quận Ung Ninh, đại quân tiến quân thần tốc, hiện đã đóng quân ngoài thành.”

"Ai mở?"

Qua hồi lâu, hắn nói ra một cái tên: "Đặng Toại!”

Lại là hắn?

Quả nhiên là hắn!

Đã từng, ta chiêu mộ Đặng Toại về phụ tá phụ thân!

Hôm nay, ta bởi vì Đặng Toại mà mất đi thiên hạ!

Ta nhắm mắt lại, nói: "Mạnh Ngọc có bao nhiêu binh sĩ?”

Mưu sĩ: "Không dưới vạn người!”

Trong lòng ta biết thế cục đã mất, liền trở lại Đông cung triệu thê thiếp của ta đến, cùng các nàng tâm sự một phen, có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Anh Như mặc áo đỏ, dung nhan khuynh thành, chỉ là nụ cười quá mức vặn vẹo và cứng rắn phá hủy phần mỹ mạo kia, lộ ra oán độc âm trầm.

Nàng cười to nói: "Tạo phản sao? Ngươi là loạn thần tặc tử, đây là báo ứng của ngươi!”

Ta thở dài, hỏi nàng: "Rốt cuộc nàng hận ta cái gì?”

“Tay của ta chưa từng nhiễm máu của người mà ngươi coi trọng, ta bảo toàn người nhà của ngươi, ta bảo vệ đường tỷ đang mang thai của ngươi, Anh Như, chỉ có ngươi nợ ta, ta không nợ ngươi.”

Thẩm Anh Như đang muốn phản bác, ta nói: "Vị hôn phu ngươi yêu bị Mạnh Ngọc giết, ngươi có biết vì sao hắn bị giết không?"

Thẩm Anh Như oán hận nói: "Là Mạnh Ngọc vì muốn làm suy yếu thế gia mà cố ý đại khai sát giới.”

Ta nói: "A Ngọc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện như vậy. Vị hôn phu chưa kết hôn của ngươi mạnh mẽ bắt nữ nhi nhà nghèo khổ làm thiếp, nữ nhân kia chịu đựng không nổi, nhảy xuống giếng mà ch ế t. Phụ mẫu nàng đến nha môn đánh trống kêu oan, bị loạn côn đánh chết.”

Thẩm Anh Như giật mình xuất thần, đột nhiên thê lương kêu to: "Ngươi nói bậy!”

Ta tiếp tục nói: "Còn có đệ đệ của ngươi, cùng mấy tên ăn chơi trác táng đi kỹ viện, uống say đến phát cuồng mà bóp chết một kỹ nữ. Sau đó tỷ muội kỹ nữ kia viết đơn kiện lên, Mạnh Ngọc liền chém người, hiện giờ trong phòng mấy nữ tử treo thẻ bài cầu trường thọ cho Mạnh Ngọc.”

Thẩm Anh Như run lẩy bẩy, bịt tai không chịu nghe nữa.

Ta kéo tay nàng xuống, nói: "Ngươi từng ủy khuất, hỏi ta vì sao mạng của Mạnh Ngọc là mệnh, mạng của người khác là cỏ rác. Hôm nay ta cũng hỏi ngươi, vì sao mạng của con cháu thế gia là mệnh, mạng của bách tính là cỏ rác?"

Thẩm Anh Như xụi lơ trên mặt đất, đáng thương tuyệt vọng.

Ta nhìn về phía Nhan thị, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành thở dài, nói: "Chung quy là ta có lỗi với ngươi.”

Nhan thị lau nước mắt, cố gắng cười nói: "Trên đời này buổi tiệc nào mà không tan, ta tha thứ cho điện hạ!"

Ta nói: "Tên của ngươi chưa nhập phủ, chuyện ở Đông cung không liên quan đến ngươi. Ta sẽ an bài người mang ngươi đi, ngươi muốn đi đâu liền đi nơi đó.”

Nàng ôm dỗ đứa nhỏ, nói với ta: "Cũng tốt, ta ở Giang Nam có phòng ở có cửa hàng, ta mang theo nữ nhi ngài trở về đó, sẽ thuận theo vật trang trí đáng giá trong phòng điện hạ mà làm của hồi môn cho nó.”

Ta mỉm cười và xoay người đi ra ngoài.

Có nhũ mẫu đuổi theo, đưa cho ta một phong thư.

Ta đọc thư tại chỗ, theo lời trong thư mà đi lên tường thành, hộ vệ cầm đao đang bắt một người làm con tin.

Người nọ da trắng môi đỏ, dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc khó có thể nhìn thấy trên thế gian.

Hắn là người mà tam đệ ta tỉ mỉ chọn lựa trà trộn vào một ổ trộm cướp, nhắm thời điểm Mạnh Ngọc dẹp loạn Nhu Nhiên trở về kinh mà ám sát.

Chủ tướng ở biên quan khi ấy là Hứa Tín Chi, hắn quét sạch sơn phỉ thu phục được hắn, sau đó đưa người cho Mạnh Ngọc dùng, từ đó hắn vẫn luôn đi theo bên người Mạnh Ngọc. Bởi vì hắn xinh đẹp nên có chút được sủng ái.

Hắn đã từng vì tam đệ mà làm không ít chuyện, lúc Mạnh Ngọc bị giáng chức đến Lĩnh Châu, hắn cũng có một phần công lao.

Hắn là tư quân được Thẩm gia nuôi dưỡng, khi đường muội của Anh Như được hứa gả cho tam đệ làm chính phi, Thẩm gia liền đem người này đến hiến tặng cho tam đệ.

Một kẻ phản bội thờ hai chủ.

Hiện tại tam đệ đã qua đời, thân vệ của ta lục soát vương phủ phát hiện ra chuyện này, liền nghĩ hết biện pháp bắt hắn đem tới.

Mưu sĩ nói với ta: "Chúa công, hắn đi theo tam điện hạ nhiều năm, hắn chắc chắn nắm rõ tình hình.”

Ta chán ghét nói: "Ngươi bắt hắn không bằng bắt A Man đi!"

A Man là hầu gái của Mạnh Ngọc, từ nhỏ vẫn luôn đi theo nàng, Mạnh Ngọc đối đãi với nàng còn thân hơn cả tỷ muội ruột thịt. Nếu có thể dùng người bên cạnh uy hiếp Mạnh Ngọc, ta tin chỉ có thể là A Man.

Mưu sĩ cười nói: "A Man cô nương thời khắc đều đi theo công chúa chưa từng rời khỏi, vả lại nàng ta chỉ là một nô tỳ. Ngược lại tiểu lang quân này quả thực xinh đẹp, có thể đi theo bên cạnh công chúa, có thể thấy được có chút bản lĩnh. Nữ tử dễ sa vào tình yêu, hiện giờ ưu thế ở công chúa, tiểu lang quân này có thể vãn hồi một hai!”

Ta nhìn dưới tường thành, lại có vài binh sĩ mặc nhung trang chính thức của quân doanh thành tây.

Mạnh Ngọc có hổ phù!

Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng nói với nàng: "A Ngọc, huynh muội ta sao lại như vậy, hiện giờ người trong lòng ngươi ở đây, nếu ngươi tự nguyện giao ra binh quyền, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an.”

Nàng không nói gì chỉ cầm cung nhắm vào ta, qua hồi lâu, nàng mới buông xuống phất phất tay.

Nàng bắt đầu công thành.

Nàng là tướng tinh trời sinh, từng đánh đâu thắng đó.

Ta không bằng nàng!

Tình yêu không uy hiếp được nàng, người thân không khóa được nàng, nàng đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương trước kia bởi vì nản lòng thoái chí mà cam nguyện nhận tội với phụ mẫu.

Nàng bắt được ta rất nhanh.

Khi ta bị tướng sĩ đè ngã xuống đất, gạch đá lạnh lẽo hàn ý thấu xương!

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng ta cũng trở thành tù nhân.

Nhưng ta rốt cuộc là thua như thế nào?

Binh sĩ áp giải ta vào Thái Cực điện, ta đã nản lòng thoái chí, mặc cho quân phụ xử trí.

Hắn thản nhiên nói: "Phụ tử một hồi, trẫm không giết ngươi, đi hoàng lăng thôi!"

Ta cười khổ dập đầu: "Thần, tạ chủ long ân!”