Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 5



7.

Không một ai trở về chịu tang, chỉ ở nhà lập từ đường làm lễ cúng mười ngày.

Ta vì mẫu thân tự mình sao chép kinh thư cầu phúc, trong lòng vẫn lo lắng cho hai đệ muội của mình.

Hai đứa nhỏ năm nay cũng không quá mười tuổi, trước đó vài ngày còn có thư nhà gửi tới nói là cao lớn thêm một chút, cần cắt quần áo mới, sao bây giờ không biết sống chết?

Trong nhà đều là mây đen u ám, các di nương cũng không có tâm tư tranh sủng.

Ngày xưa các nàng tranh giành sủng ái gay gắt, tính tình mẫu thân mềm mỏng thường bị các nàng khi dễ. Chỉ là ta cũng không phải là thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng, lại có A Ngọc được phụ thân yêu thích, lúc này mới làm cho các nàng có chút thu liễm.

Chỉ là thê thiếp có tranh đấu lợi hại đến đâu cũng chỉ là tranh cãi ầm ĩ qua ngày, đơn giản vì một tấm tơ lụa hay một hộp châu hoa ngọc mà thôi. Nhưng đột nhiên chủ mẫu lấy phương thức thảm thiết như thế qua đời, các nàng cũng giống như mất hết hồn vía, chỉ biết quỳ gối phía sau các tăng ni yên lặng đọc kinh thư. Đệ đệ muội muội cũng không dám thở mạnh, chỉ có Linh Nhi túm lấy góc áo của ta, hỏi: "Đại huynh, đại tỷ cùng nhị huynh khi nào thì trở về?"

Ta chỉ biết im lặng, nàng cũng không dám hỏi tiếp.

Cuộc sống vẫn phải trôi qua như thường lệ.

Triều đình hạ chiếu an ủi phụ thân, mẫu thân thay người thủ hiếu, giáo dưỡng con cái, cứu tế nạn dân, là điển hình của nữ tử đương thời, thánh nhân truy phong mẫu thân làm nhất phẩm cáo mệnh, tặng rất nhiều tài vật. Ánh mắt sứ giả lộ ra ác độc cùng thăm dò, nói: "Hầu gia, chuyện phu nhân xin ngài nén bi thương.”

Phụ thân cười xấu hổ, nói: "Đa tạ quan gia, quý phủ chuẩn bị rượu, kính xin quan gia nghỉ ngơi một lát.”.

Sứ giả ở lại trong phủ năm ngày.

Rốt cuộc cũng là tang lễ của phu nhân, cha ta cũng chưa nạp thiếp mới, cũng chưa từng uống rượu mua vui, lại ngày ngày ngủ ở trong phòng thiếp. Sứ giả lộ ra nụ cười lành lạnh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm lãnh của ta thì lúng túng không dám nói gì.

Ngày hắn rời đi, phụ thân rời khỏi gian phòng thiếp thất, trên án trải ra một quyển trục đồ, sống lưng thẳng tắp, không còn nửa phần hoang đường phóng túng.

Trong lòng của ta như có một khoảng trống, có thứ gì đó như rất muốn trưởng thành, nhưng vì kiến thức của ta nông cạn, tuổi của ta lại quá nhỏ, sợ đó lại là một vực sâu không đáy, thế nên ta sợ hãi không dám đối mặt nhìn thẳng vào nó. Không biết từ lúc nào những hào quang và vận mệnh của ta trước đây đều bị đánh cho vỡ nát, biến thành một mảnh hỗn độn.

Cuối cùng ta im lặng.

Bạo loạn ở Vân Xuyên bị quân đội triều đình trấn áp, kẻ ác chịu cực hình, mà mẫu thân lấy lễ chế của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân mà hạ táng.

Duy chỉ có hai đệ muội ta, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Phụ thân phái nhiều người như vậy đi tìm bọn họ, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy.

Đứa nhỏ mười tuổi còn đang lớn, ta sợ một ngày nào đó đệ muội trở về mà ta lại nhận không ra, liền vẽ chân dung ngày ngày xem đi xem lại, nhớ kỹ bộ dáng chúng.

Phụ thân cả đời không tin thần phật, nhưng hiếm khi quyên tiền cho chùa miếu đạo quán, cầu phúc cho bọn nhỏ.

Nếu bọn họ còn sống, chỉ cầu bọn họ bình an, sớm ngày trở về nhà.

Nếu như bọn họ chết, liền cầu bọn họ kiếp sau an lạc.

Tam thiếu gia Hướng gia đã tới đây vài lần, lúc trước là vì muốn thăm vị hôn thê của hắn, sau lại thường xuyên tới nhà theo ta đọc sách. Chỉ là hắn say mê thi từ thư họa, tôn trọng danh sĩ phong lưu, cùng ta không có đề tài chung gì để tán gẫu. Ta cũng không thích hắn, mỗi lần hắn đến đều đem hắn qua chỗ các biểu đệ chơi cùng.

Việc ta phải làm quá nhiều, văn thư của quan ngự sử, oan khuất của dân chúng, lúa mạch mới nhú trên ruộng, bọn cướp mới xuất hiện trong núi, những thứ này còn quan trọng hơn tất thảy.

Sau lưng Tam thiếu gia Hướng gia cùng Linh nhi nói ta rất không thú vị.

"Cả ngày loay hoay quyền lực cùng âm mưu, uổng cho một thân khí phách". Hắn ngạo nghễ nói.

Linh nhi châm trà cho hắn, xoay người nói cho ta biết.

Ta sờ sờ đầu Linh Nhi, nói: "Không sao!”

Tam công tử Hướng gia kia cũng không bằng huynh trưởng Hướng Bách Viễn của hắn, tâm tư thâm trầm, khó có thể nắm bắt. Tương lai nếu là người này chấp chưởng gia nghiệp, lo gì gia tộc không hưng thịnh.

8.

Đệ muội ta mất tích hai năm, ông trời đưa bọn chúng trở về.

Ngày đó ta ra khỏi thư quán, nhìn thấy dưới gốc cây đối diện đứng hai đứa trẻ, vóc dáng vẫn không cao, người cầm đầu đi tới, hành lễ với ta gọi ta “A Huynh.”

Ta nhịn nước mắt, ôm nàng vào lòng, nói không nên lời, chỉ rơi lệ.

Mạnh Ngọc giãy dụa trong lòng ta, nói: "Xiêm y trên người muội không sạch, sẽ làm bẩn y phục huynh.”

Ta lại ôm nàng chặt hơn, lau nước mắt lung tung, nói: "Có gì không sạch sẽ, mau cùng huynh về nhà.”

Ta thấy A Phan ngây ngốc đứng đó, vội vàng ôm lấy A Ngọc chạy tới ôm A Phan vào lòng, nghẹn ngào nói: "Phan nhi quên huynh rồi sao?”

A Phan thử đặt cằm lên vai ta, cuối cùng từ nhỏ giọng khóc nức nở đến gào khóc.

Đợi đến khi ba huynh muội khóc đủ rồi, ta mới sai người thuê xe, mang bọn họ về nhà.

Hướng Bách Viễn xem một màn này, cười nói: "Đã như vậy, chúc mừng công tử đoàn viên.”

Ta nói cám ơn hắn, liền vội vàng mang theo đệ muội trở về nhà.

Hai đứa nhỏ ăn rất nhiều khổ, người rất gầy, trong lòng ta chua xót, sai người bưng cơm lên, để cho bọn họ ăn no rồi đi tắm rửa, hung hăng chà xát một lần. Đứa nhỏ này vừa mới về nhà, còn chưa kịp may xiêm y, ta sai người đi lấy xiêm y của Linh nhi cùng Côn nhi đến cho bọn họ mặc.

Hai đứa nhỏ này thật sự chịu rất nhiều đau khổ, tuổi đã lớn hơn nhưng hai năm trôi qua lại không cao lên chút nào, mặc vào xiêm y đệ đệ muội muội vẫn rộng thùng thình. Ta dẫn bọn họ đi bái kiến phụ thân, trong lòng rất khổ sở.

Phụ thân vừa thấy bọn họ liền rơi lệ, phụ tử lại khóc một hồi, sau đó mới nói tới chuyện hai năm trải qua kia.

Năm đó A Ngọc mang theo A Phan trốn trong hòn non bộ đế tránh bị chém gi.ết, được mẫu thân trước khi lâm chung dặn dò đến Việt Châu.

Lúc đó Vân Xuyên đại loạn, dọc theo đường đi đều có tặc tử phản loạn, A Ngọc không dám nói rõ thân phận, đem xiêm y tốt trên người mình bán đổi chút tiền, mang theo A Phan đi Việt Châu. Chỉ là bọn họ không biết đường, vừa là thiên tai vừa là phản loạn, hai người chỉ có thể lẫn vào trong đám ăn mày, trên mặt bôi bùn, chậm rãi nghe ngóng tin tức tìm đường đến Việt Châu. Bọn họ bị người ta bắt cóc, bị người ta ức hiếp, còn suýt nữa bị người ta dùng làm thức ăn mà nấu.

Phụ thân nghe xong nước mắt thấm ướt vạt áo, ôm bọn họ vào trong lòng, thì thào gọi "Con ta.”

Mạnh Ngọc ngược lại tự mình lau nước mắt cho phụ thân, còn an ủi nói: "Con và A Phan có thể tìm được phụ thân và huynh trưởng, đã là ông trời rủ lòng thương, nếu thấy phụ thân khổ sở như vậy, chẳng phải là khiến chuyện tốt trở nên không tốt sao?"

Mạnh Phan rụt rè, cũng không còn là tiểu mập mạp bá đạo mà hoạt bát trước kia.

Phụ tử đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười nói, người hầu đi vào bẩm báo: "Lão gia, Bạch phu nhân đến.”

Ta còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Mạnh Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt mở thật to, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt của nàng cực kỳ sắc bén như một thanh đao, tuy rằng rất nhanh liền gục đầu xuống che giấu, ta vừa vặn nhìn thấy trong lòng cả kinh.

Ta giải thích với đệ muội: "Bạch di nương là thiếp thất năm ngoái phụ thân mới thu, từng là tiểu thư gia tộc thư hương, tạm thời quản lý hậu viện.”

Khi đó phụ thân giữ tang mẫu thân cố kỵ không nhiều lắm. Bạch thị chính là được tặng khi phụ thân tham dự yến hội, bởi vì có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, coi như là được sủng ái. Sau đó bởi vì Tống di nương tạm thời quản lý hậu viện phạm sai lầm, liền đem sổ sách giao cho nàng quản. Bởi vì danh tiếng tốt, tôi tớ nhiều người cũng gọi nàng một tiếng "Bạch phu nhân".

Bạch thị đến, đầu tiên là hành lễ với phụ thân, sau đó lại đau lòng muốn ôm A Ngọc và A Phan, ai ngờ A Ngọc lùi lại một bước, lập tức A Phan nhìn nàng, cũng lùi lại một bước.

Bạch thị lấy khăn lau nước mắt, nói: "Thiếp thường nghe lão gia nhắc tới tiểu thư cùng nhị thiếu gia, hôm nay trở về chính là một nhà đoàn viên. Bây giờ thiếp quản sổ sách, tiểu thư cùng nhị thiếu gia thiếu cái gì liền có thể đến tìm thiếp.”

Mạnh Ngọc đứng ở nơi đó, suy tư hồi lâu, nói: "Đã là quản sổ sách, vậy không biết người gác cổng có phải cũng do di nương quản?"

Người gác cổng?

Ta trầm mặc một lát, nói: "Có chuyện gì muội cứ nói thẳng là được!”

Mạnh Ngọc nói: "Muội dẫn A Phan đến hỏi thăm Hầu phủ, từ hôm qua đã bảo người gác cổng đi thông báo, nhưng người gác cổng lại mắt cao hơn đầu, thấy ta và a đệ quần áo rách rưới chật vật, liền không cho chúng ta đi vào. Sau đó lại lấy lý do ta và Phan nhi mạo phạm Hầu phủ muốn bắt đi, A Ngọc không biết là muốn làm gì.”

Phụ thân nghe xong giận dữ, sai người đem người gác cổng đến hỏi. Bọn họ lại cắn chết nói là không biết thiếu gia cùng tiểu thư, không dám để cho bọn họ đi vào, bắt bọn họ đi là vì sợ bọn họ đứng ở cửa có trở ngại.

Bạch thị vì bọn họ cầu tình, Mạnh Ngọc lại nói: "Con và A Phan ly tán hai năm với cha huynh, một đôi hài tử thân ở loạn thế chẳng lẽ còn có thể cẩm y ngọc thực? Bọn họ biết cha huynh tìm kiếm ta và A Phan, lại nghe chúng con tự báo gia môn nhưng thà rằng đuổi đi cũng không thông truyền. Đây là đang trung thành với ai? Con trên đường nghe nói phụ thân mời chào hiền tài, bọn họ dám đem tiểu thư và thiếu gia trong phủ ngăn ở ngoài cửa, chẳng lẽ cũng đem hiền tài đến nương tựa ngăn ở ngoài cửa sao?”

Ánh mắt của phụ thân liền thay đổi.

Kết cục của người gác cổng kia ta không có ý định đi tìm hiểu, nhưng A Ngọc và A Phan từ nay về sau lại ở bên cạnh phụ thân giáo dưỡng.

Phụ thân lén thở dài nói với ta: "Chậm trễ hai năm, nhưng vẫn có thể có kiến thức như vậy, đây là phúc hay họa đây?"

Ta đem trà đã nấu xong rót vào trong chén, nói: "Bạch di nương cũng không phải là phụ nhân hiền lành, khó đảm đương trọng trách trong phủ.”

Cha mỉm cười: "Tất nhiên!"