Lưu Hương

Chương 80: Đàn ông đều như vậy phải không?



Khi cánh cửa khép lại thì Dịch Bạch Đường cũng đi vào trong văn phòng giám đốc.

Bên trong văn phòng làm việc trung tâm không lớn không nhỏ, ngoại trừ những thứ mà văn phòng bình thường nào cũng có như sô pha, bàn làm việc, giá sách, còn có một bể nước với đủ các loại thủy hải sản chiếm cứ một mặt vách tường phía sau.

Mỗi khi đi đến nơi này, Dịch Bạch Đường cũng sẽ không nhịn được đứng đây thưởng thức một lúc, trong lúc ngắm các loại thủy hải sản sẽ nghĩ đến việc sẽ nấu ra những món ăn gì liên quan.

Chủ nhân của văn phòng đứng trước bể cá, đưa lưng về phía Dịch Bạch Đường, cá trong bể bị quấy động luồn qua tay của chủ nhân, lập tức bị chủ nhân bắt được, lập tức giãy giụa.

Cổ tay trắng ngần đeo vòng phỉ thúy vân hoa cùng với động vật sống không ngừng giãy giụa tạo nên một sự đối lập rõ ràng, Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn qua, thầm nghĩ: So với trước đây vẫn giống nhau mà.

Vậy mà cây non lại nói nàng đang gặp vấn đề về tình cảm, một nữ cường nhân như thế này cũng sẽ bị tình cảm làm cho khó khăn ư?

Lúc này chủ nhân cũng đã xoay người lại.

Người phụ nữ mặc một bộ trang phục hợp thời, mặc dù đã gần 40 tuổi, thế nhưng nhìn qua vẫn trẻ đẹp như những nàng con gái vừa ngoài 30, có điều đôi lông mày lại sắc bén, cằm khẽ nâng khiến cho ấn tượng đầu tiên mà người ta gặp được chính là thân phận của nàng chứ không phải là gương mặt kia.

Khi đối mặt với Dịch Bạch Đường, nàng ngược lại khá dịu dàng, cười nói: "Bạch Đường, đến đây ngồi đi, đã lâu không nhìn thấy cậu, hôm nay đến đây là có chuyện gì?"

"Dì Chu." Dịch Bạch Đường gọi một tiếng, ngồi xuống trước mặt đối phương, nói thẳng, "Tôi muốn đến đây lấy một số nguyên liệu nấu ăn."

Nói rồi, hắn giao danh sách mình đã sớm chuẩn bị cho đối phương, trên đó liệt kê các loại nguyên liệu nấu ăn cần thiết mỗi tháng.

Quản lý Chu cầm danh sách Dịch Bạch Đường đưa nhìn lướt qua.

Đầu tiên là nấm tùng lộ, thứ hai là thịt bò Kobe... trong tay có vốn quay vòng.

Thứ ba là các loại hải sản tươi hiếm có... hừ, nhóc con này.

Cuối cùng là các loại phụ gia, những loại nguyên liệu nấu ăn kiểu mới nếu như xuất hiện thì nhất định phải liên lạc với Dịch Bạch Đường; những loại nguyên liệu nấu ăn thần kì một khi xuất hiện cũng nhất định phải liên lạc với Dịch Bạch Đường – yêu cầu còn thật là không ít!

Nàng gấp tờ giấy lại một lần nữa, không nói được, cũng không nói không được, đầu tiên là hỏi với vẻ mặt ôn hòa: "Bạch Đường à, gần đây cậu mở một nhà hàng phải không?"

Dịch Bạch Đường: "Không sai."

"Cậu hợp tác với một người khác phải không?"

"Không sai."

"Người hợp tác với cậu là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?"

"..."

"Ồ ——" Chu quản lí nghe lời đoán ý, khẽ mỉm cười, "Sao thế, với ta mà còn có gì không thể nói được à? Thằng bé này, một khi lớn rồi lại quên mất ai là người trước đó tự mình đến cửa chỉ dẫn nó nơi tìm được nguyên liệu nấu ăn tốt nhất khi nó còn chưa có gì chứ."

Khóe miệng Dịch Bạch Đường khẽ mím một cái.

Cũng bởi vì người ngồi chỗ này là vị này.

Cho nên có những lúc hắn thật sự không quá muốn đến đây.

"Tôi hợp tác với một người bạn tốt, anh ta là đàn ông." Dịch Bạch Đường không tình nguyện lên tiếng, còn nhấn mạnh, "Anh ta là một người bạn rất tốt. Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, dì Chu, danh sách kia của tôi dì thấy sao?"

Hóa ra là đàn ông à.

Lòng hiếu kì của quản lý Chu thấp xuống hơn rất nhiều, nàng quan sát Dịch Bạch Đường, bí mật nghĩ: Thôi, ngược lại, cậu nhóc đáng yêu thế này cũng không thiếu cô gái yêu thích, cái việc mà người kia nhờ mình... Không cần quá gấp.

Nàng thu lại tâm tư trưởng bối, chuyển thành giải quyết việc chung: "Danh sách của cậu tôi đã xem qua, về cơ bản là không có vấn đề gì, có điều trong đó có những thứ mà người khác cũng muốn, nếu như các cậu muốn thì trả giá cao hơn là được."

Dịch Bạch Đường ừ một tiếng: "Bao giờ thì đối phương đến?"

Chu quản lý hơi mất tập trung: "Xế chiều hôm nay hoặc là ngày mai... Tôi quên mất, để tôi xem lại lịch xem."

Trước đây... Hình như chưa bao giờ thấy nàng quên mất cái gì liên quan đến vấn đề công việc.

Đối với các loại thủy sản, bất kì một loài cá nào đó có biến động về giá người phụ nữ này đều nhớ không sai một li mà.

Trong lòng Dịch Bạch Đường lướt qua một tia quái dị.

Hắn nhìn kĩ hơn người phụ nữ đang ngồi ở phía đối diện, cuối cùng cũng phát hiện ra, mặc dù đối phương vẫn đang mỉm cười, cũng như cúi đầu xem lại các ghi chép, thế nhưng rõ ràng là mất tập trung, cho dù đụng phải vật trang trí bằng thủy tinh trên bàn tạo ra sự xê dịch rất lớn nhưng cũng không chú ý đến.

Có lẽ chỉ là khoảng thời gian này đối phương cảm thấy mỏi mệt.

E rằng...

Dịch Bạch Đường đút tay trong túi, bỗng nhiên hỏi: "Dì Chu, gần đây tâm trạng của người không quá tốt phải không?"

Quản lý Chu bỗng nhiên kinh ngạc, cánh tay hơi động khiến cho vật trang trí bằng thủy tinh vốn dĩ đã bị đẩy ra gần mép bàn rơi thẳng xuống dưới!

Bên ngoài hành lang, Thương Hoài Nghiên vừa cúp điện thoại cũng không lập tức theo vào bên trong với Dịch Bạch Đường.

Y thong thả bước hai bước đến trước bể nuôi cá song, xem đàn cá đang thản nhiên bơi lội trong nước, dùng tay chọc vào trong đó một cái, muốn xem bạn lữ của nó là ai lại phát hiện toàn bộ cá trong bể đều hỗn loạn theo động tác của y, vì thế y không khỏi đưa tay lên sờ mũi, sau đó đi về hướng văn phòng.

Vừa đến nơi, Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên phát hiện có người đang ngồi xổm trong văn phòng, cửa đang khép kín cũng bị đẩy ra nhẹ nhàng tạo thành một cái khe, người ngồi xổm ở đó đang để lỗ tai của mình sát bên khe hở kia...

Thương Hoài Nghiên không một tiếng động tiến vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của đối phương.

Trợ lý đang ngồi xổm để nghe lén sợ đến mức nhảy phắt lên, tim trong lồng ngực cũng giống như bị tay của mình đánh cho văng ra ngoài luôn.

Thương Hoài Nghiên thuận thế liếc mắt một cái, đối phương là họ Hoàng nha.

Y nhỏ giọng cười nói: "Anh ngồi xổm ở đây làm gì? Anh là trợ lý của vị bên trong đúng không! Thuận tiện mang đến một món điểm tâm, một bình trà tiến vào, không phải là có thể quang minh chính đại nghe họ nói chuyện sao?"

Trợ lý Hoàng: "..."

Lại càng quên mất mình đang muốn nói gì...

Anh ta bình tĩnh lại: "Giám đốc của chúng tôi không quá thích việc trợ lý đặc biệt quan tâm đến việc của mình, hơn nữa trà và điểm tâm cũng vừa đưa vào cho họ rồi..."

Lời nói còn chưa nói xong, "Rầm" – Một tiếng vang giòn phát ra từ trong phòng làm việc!

Dù cho ở giữa cách một bức tường, nhưng khi âm thanh này đột nhiên vang lên, mặc dù có bị yếu đi nhưng trong tai của Thương Hoài Nghiên và trợ lý Hoàng vẫn có mùi vị tức giận khó nén.

Trong lòng cả hai người đều cảm thấy hồi hộp.

Trợ lý Hoàng hơi lo lắng: "Có phải vừa rồi hai người nói chuyện không tốt nên giám đốc tức giận..."

Thương Hoài Nghiên không nói tiếng nào, giơ tay đẩy cửa, quét mắt nhìn qua phòng, chỉ thấy Dịch Bạch Đường và nữ giám đốc đều đứng dậy khỏi vị trí của mình, cách một cái bàn, dường như đối trọi.

Y cất bước đi đến trước Dịch Bạch Đường, bàn tay ở phía sau lưng nhẹ nhàng không một tiếng động ngoắc một cái, nhanh chóng đẩy người ra phía sau lưng mình, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì trong lòng lại chậm rãi xuất hiện hối hận: Bạch Đường khẳng định là vừa nói chuyện tình cảm với người phụ nữ ở phía đối diện!

Cũng thật kì lạ, thứ này mình tự mình biết là được rồi, thế nhưng vừa rồi vì sao lại nói với đối phương về vấn đề này?

Phía sau Thương Hoài Nghiên, trợ lý Hoàng cũng vội vã tiến vào, chạy đến bên cạnh quản lý Chu: "Giám đốc, xảy ra chuyện gì thế? Tôi vừa rồi tình cờ ở bên ngoài bị dọa sợ hết hồn!"

"Không có gì." Quản lý Chu hít một hơi thật sâu, "Không cẩn thận làm rơi vỡ đồ thôi."

Sau khi nói xong câu này, nàng nhìn về phía Dịch Bạch Đường, giọng điệu bình thản: "Cậu còn chuyện gì không?"

Thần sắc của Dịch Bạch Đường cũng rất bình thản: "Không sao rồi, tôi đi trước."

Hắn lôi kéo Thương Hoài Nghiên cùng rời khỏi phòng làm việc của quản lý Chu.

Hai người cũng không có ý định trở về luôn.

Dịch Bạch Đường dự định đi dạo ở chợ đêm này, vì vậy đầu tiên là vào trong một phòng khách sạn, thuận tiện hỏi Thương Hoài Nghiên có vấn đề gì cần phải quay về công ty xử lý không.

Thương Hoài Nghiên nói: "Cũng không có việc gì quan trọng cả. Có điều vừa rồi cậu đã nói gì... Mà khiến đối phương tức giận như vậy?"

Dịch Bạch Đường nhàn nhạt trả lời: "Nói những lời anh đã nói với tôi. Nàng quả thật là bị tình cảm quấy rầy. Có lẽ là có quan hệ với chồng nàng, trước đây nàng vẫn nói chuyện qua với tôi, chồng nàng đối xử với nàng rất tốt, mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ..."

"..." Qủa nhiên là đúng như mình nghĩ. Thương Hoài Nghiên hơi áy náy, ngồi xuống bên cạnh Dịch Bạch Đường, đang nghĩ xem làm sao để lấy lòng đối phương, Dịch Bạch Đường lại quay mặt sang.

Hai người rất gần nhau.

Vừa mới quay đầu, chóp mũi đã chạm nhẹ vào chóp mũi, trong lòng Thương Hoài Nghiên rung động, đang định giơ tay ôm lấy Dịch Bạch Đường để thực hiện bước tiếp theo thì người ngồi bên cạnh y lại trực tiếp đứng lên.

Thương Hoài Nghiên không thể hiểu nổi: "?"

"Anh nói..." Dịch Bạch Đường đi về phía trước hai bước, sau đó lại quay đầu lại, dáng vẻ suy tư, "Đàn ông chính là khi đã chiếm được thứ gì đó rồi thì cũng không còn quý trọng nữa phải không?"

"?!" Thương Hoài Nghiên cả kinh!

"Tại sao cậu lại cảm thấy như thế?" Mặc dù bên ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận lời nói của Dịch Bạch Đường, có điều lời nói ra vẫn là "Đàn ông chỉ như vậy với những thứ dễ dàng lấy được..."

Dịch Bạch Đường nhìn chằm chằm vào Thương Hoài Nghiên một lúc, bình thản đánh giá:

"Không, không liên quan đến vấn đề nam nữ. Chuyện như vậy, không nhìn giới tính mà phải nhìn người."

"..." Thương Hoài Nghiên bất chợt cảm thấy chột dạ không hiểu nổi.

Đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng "cốc cốc", vừa vặn giải vây cho Thương Hoài Nghiên, Thương Hoài Nghiên vội vàng nói: "Không biết là ai, để tôi ra xem?"

Dịch Bạch Đường hờ hững, không quan tâm xem người bên ngoài là ai, càng không có ý định mở cửa: "Không cần quan tâm. Không cần mở."

Tiếng gõ cửa vẫn kiên nhẫn vang lên, còn có âm thanh tinh tế truyền đến từ bên ngoài: "Đầu bếp Dịch, tôi mang đến bảo bối cá song của cậu..."

Thương Hoài Nghiên nhìn về phía Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường trầm mặc trong chốc lát sau đó đi mở cửa.

Trợ lý Hoàng ở ngay ngoài cửa thế nhưng hai tay trống không, cũng không mang theo cái gì gọi là cá song cả.

Dịch Bạch Đường đang muốn đóng cửa thì trợ lý Hoàng đã nhanh chóng chen người vào, cũng không dừng lại ở đó mà đi thẳng vào vấn đề: "Đầu bếp Dịch, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu hỗ trợ, hôm nay cậu nói toạc vấn đề tình cảm với giám đốc, cho nên tôi muốn cậu giúp giám đốc giải quyết vấn đề tình cảm của nàng! Bây giờ người giúp được nàng cũng chỉ có cậu thôi!"

"..."

Dịch Bạch Đường ung dung thong thả liếc mắt nhìn người một cái, nói một lời từ chối không có lý do gì: "Không!"

🌸 BTV: Thương Hoài Nghiên, anh đúng là một tên ngốc.