Lưu Hương

Chương 99



Tiếng hoan hô hưng phấn kéo dài đủ 5' mới dần dần dừng lại.

Bên trong tiếng hoan hô, thần sắc của nhóm người Viên Huy cũng khó coi vô cùng, đặc biệt là Viên Huy, đợi đến khi âm thanh hoàn toàn lắng xuống, trên mặt của cậu ta đã lạnh đến mức có thể cạo ra được 3 lớp băng tuyết, thậm chí đến khi lên tiếng còn không cẩn thận toát ra hương vị nghiến răng nghiến lợi: "... Dịch Bạch Đường, tôi muốn nếm thử canh thịt băm của cậu!"

"Dựa vào đâu chứ?" Nhân viên phục vụ vui vẻ hỏi ngược lại, "Cái này cũng không có trong quy định ban đầu."

Nhị đầu bếp trong nhóm Viên Huy tức giận nói: "Dựa vào việc chúng tôi rất nghi ngờ vì sao trong buổi tối nay lại nhiều người lựa chọn canh thịt băm như thế."

Nhân viên phục vụ không vui hỏi lại: "Ý của các người là gì đây hả?"

Nhị đầu bếp đối diện trả lời, gương mặt lạnh như băng: "Ý trên mặt chữ."

"Được rồi." Viên Huy khẽ quát bảo người bên mình dừng lại, cậu ta nhìn về phía Dịch Bạch Đường, "Có đồng ý hay không, cậu nói đi. Nếu như cậu đồng ý..." Sắc mặt của cậu ta khẽ thay đổi, giây lát sau quyết định, "Tôi có thể nói cho cậu vài việc cậu có thể biết cũng có thể không biết."

Hừ, nghĩ hay lắm, dù thế nào Dịch đầu bếp cũng không sợ phiền phức, cũng không có gian tình gì với các người cả, cần gì phải đồng ý chứ!

"Được". Dịch Bạch Đường dùng tốc độ nhanh hơn một nửa so với bình thường đáp ứng.

Nhân viên của Có Cây: "..."

Chờ đã, vậy mà đáp ứng rồi? Lẽ nào thật sự là có gian tình gì?!

Ánh mắt của mọi người không tự chủ hướng về phía Thương Hoài Nghiên đang nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp...

"Các người nhìn tôi làm gì?" Thương Hoài Nghiên bật cười, "8h30 rồi, bàn cũng đã dọn, sàn cũng đã lau, chuyện này trong một khoảng thời gian ngắn cũng không giải quyết đuộc, mọi người có muốn về sớm hơn nửa giờ không?"

"Mọi người cũng về trước đi." Sau khi Thương Hoài Nghiên vừa dứt lời, Viên Huy cũng lập tức nói với người của mình như thế.

Những người còn lại mấy phút trước vẫn còn phân ra làm hai phe địch ta giờ đây hai mặt nhìn nhau, lại trừng mắt cùng nhau rời khỏi phòng ăn.

Hiện trường chỉ còn dư lại ba người.

Viên huy không làm cách nào để có thể đơn giản đối diện với Dịch Bạch Đường, cho nên cậu ta tự động rời khỏi nhà bếp, đi ra bên ngoài ngồi, chờ người từ trong bếp mang canh ra.

Không bao lâu, một bát canh thịt băm được đặt trước mặt Viên Huy.

Canh hồng mì trắng.

Nước canh cũng không dùng nguyên liệu gì đặc biệt, tất cả đều là những thứ đơn giản thường dùng.

Cho nên Viên Huy trực tiếp bưng lên nếm thử một miếng.

Sau đó, ánh mắt cậu ta bỗng nhiên dừng lại!

"Nếm ra không?"

"Bát mì cuối cùng này sợ là cũng không ăn ngon như thế. Chỉ là hương vị của nó che giấu hương vị của cả một bàn đồ ăn trước đó một cách hoàn mĩ. Vị giác của người bình thường không thể phân biệt được những khác biệt rất nhỏ bên trong hương vị của nó, bọn họ chỉ có thể làm ra phản ứng giống như với những món ăn khác... Hình dáng của món ăn đương nhiên không thể khiến cho thực khách có ấn tượng sâu sắc, nhưng đó là trong tình huống mà hương vị của các món ăn không có cách biệt quá lớn. Thế nhưng hương vị này lại có thể khiến cho những món ăn có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể khiến cho họ có ấn tượng sâu hơn."

Viên Huy im lặng rất lâu.

Bỗng nhiên cậu ta cười lạnh một tiếng: "Hừ, nói thật đơn giản! Thức ăn có nhiều loại hương vị, cậu nói cái này có thể che giấu hương vị món ăn của tôi?"

"Người khác ăn không ra, cậu còn ăn không ra à?"

Viên Huy: "Mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi, cũng là gặp thời!"

Cậu ta không cam lòng: "Coi như tôi và cậu là đồng môn, gia vị người kia dùng cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, nhưng cậu có thể khóa được hương vị của tôi, tôi cũng có thể khóa được hương vị của cậu, có phải là trước đó cậu đã lén lút ăn qua đồ ăn tôi nấu không?"

"... Tôi nghĩ cậu ta không cần phải làm như thế đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì rõ ràng là cậu ấy lợi hại hơn cậu."

Viên Huy quăng đũa "cạch" một tiếng, tức giận trừng Thương Hoài Nghiên nói: "Tôi đang thắc mắc là vì sao người nói chuyện với tôi lại là anh, Dịch Bạch Đường đâu?!"

"Bạch Đường ở bên kia." Thương Hoài Nghiên dùng cằm chỉ một đường về phía người đang đứng ở ngoài cửa kính, "Cậu ấy không quá muốn nói chuyện với cậu."

Viên Huy ha ha cười lạnh: "Là người thắng cho nên có thái độ khinh thường người thua à?"

Thương Hoài Nghiên: "Cũng không phải là như thế, không nên nói... Đại khái là lảng tránh đối với những lĩnh vực không am hiểu thôi?"

Vẻ mặt Viên Huy khó hiểu: "Không hiểu cách an ủi người thất bại?"

Thương Hoài Nghiên: "Không am hiểu việc tiếp nhận thông tin từ người thân đã rất lâu rồi không liên lạc thì đúng hơn."

Viên Huy ngẩn ra.

Cậu ta quay đầu nhìn người đã ra khỏi phòng ăn, đang dựa người vào lan can bên ngoài, hình dáng mơ hồ trong bóng tối, lại quay sang nhìn Thương Hoài Nghiên: "Cậu ta còn thật sự biết việc này?... Còn nói với anh?"

Thương Hoài Nghiên cười không nói.

Viên Huy trầm mặc một lúc mới đẩy cái bát sang bên cạnh.

Cậu ta nói: "Kì thật lần này đến đây, mục đích chính của tôi là đánh bại Dịch Bạch Đường, còn một phần nữa đúng là muốn nói với Dịch Bạch Đường vài việc."

Nói đến đây, Viên Huy hơi sốt sắng, sau khi hít sâu hai cái mới lấy ra một tấm ảnh đen trắng cùng với một cuốn sổ bìa da giao cho Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên tiếp nhận, vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện trong ảnh là một cậu bé khoảng 3 tuổi đang ngồi bên trong bồn tắm.

Y bất động thanh sắc, cầm lấy bức ảnh và cuốn sổ.

Viên Huy còn chưa kịp phản ứng lại: "Anh làm gì đấy? Xem xong rồi nhớ trả lại cho tôi, những đồ vật này không cho anh được đâu, đó là bảo bối của mẹ nuôi tôi. Anh có biết bên trong bức ảnh này là ai không? Tuy rằng người trong bức ảnh còn rất nhỏ, thế nhưng mặc dù có thay đổi rất lớn thì nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra được đó là Dịch Bạch Đường... Đây là thứ tôi lấy ra từ trong ví của mẹ nuôi, là tấm ảnh quý giá nhất của mẹ nuôi tôi. Mặt khác, mẹ nuôi tôi họ Đổng, tôi biết vị đứng đầu nước mình kia, Trù Thần tinh thông đồ ăn Hoài Dương cũng họ Đổng."

Nói đến đây, Viên Huy cũng cảm thấy khẩn trương. Cậu ta ôm quyền, hắng giọng nói: "Cho nên, nếu như không có gì bất ngờ, mẹ nuôi của tôi... Là mẹ đẻ của Dịch Bạch Đường."

"Ừm." Thương Hoài Nghiên bình tĩnh hỏi: "Cậu có số điện thoại của mẹ nuôi cậu không?"

Viên Huy: "..."

Viên Huy ngẩn người: "Anh không thể cùng căng thẳng với tôi được à?"

Thương Hoài Nghiên cười cười, lại chỉ tay ra phía Dịch Bạch Đường ở bên ngoài: "Người cần phải căng thẳng đã đi ra bên ngoài căng thẳng rồi."

Viên Huy liếc mắt nhìn theo, cảm thấy mình đúng là đã giơ nắm đấm đánh vào một cái gối bông, thở dài một hơi, đoàng hoàng đọc số điện thoại.

Thương Hoài Nghiên lấy điện thoại di động ra, nhập dãy số Viên Huy đọc, sau đó từ trên màn hình điện thoại, chế độ lọc bắt đầu, mãi đến khi có thông tin hiện lên trên màn hình. Y nhìn lại chuỗi số, xác định đúng là người này mới hơi run run: "Mẹ của Dịch Bạch Đường là lão tổng của tập đoạn Thiện Ý?"

Y lại mở danh thiếp trên di động ra, tỉ mỉ nhìn tin tức trên ghi chú của mình.

Lão tổng tập đoàn Thiện Ý, Đổng Ân.

Tập đoàn Thiện Ý là một chuỗi các cửa hàng đồ ăn nhanh, Đổng Ân, Đổng Tri Khâu...

Viên Huy: "... Làm sao anh biết?"

Thương Hoài Nghiên loáng một cái đã thao tác xong trên điện thoại di động, hướng về phía đối phương biểu diễn một số điện thoại đã sớm tồn tại trong đó: "Người tôi quen biết tương đối nhiều."

Nói rồi, ấn xuống nút gọi, rút điện thoại ra.

Thương Hoài Nghiên một bên chờ đợi điện thoại kết nối, một bên hỏi: "Mẹ nuôi của cậu đổi tên à?"

"Tôi đây cũng không biết...! Mà anh gọi điện thoại là muốn làm gì?" Giọng nói của Viên Huy cũng thay đổi: "Tôi đây là lén lấy bức ảnh bảo bối cùng với cuốn sổ bảo bối của mẹ nuôi tôi chạy đến đây đó!"

Thương Hoài Nghiên nói đương nhiên: "Tất nhiên là tôi muốn nghiệm chứng xem những lời cậu nói có đúng không, để xem người này có đúng là mẹ của Bạch Đường không."

Lời còn chưa dứt, điện thoại cũng đã được kết nối, một giọng phụ nữ trung niên truyền ra từ trong loa: "Cậu khỏe."

Thương Hoài Nghiên thành thạo: "Đổng nữ sĩ, chào ngài, tôi là Thương Hoài Nghiên, là giám đốc hành chính tập đoàn Thương Thị, gần đây tôi nhận được thông tin Thiện Ý có ý định lên sàn..."

Viên Huy gọi một tiếng: "Mẹ nuôi!"

Thương Hoài Nghiên lấy tay ấn vào mic, liếc mắt trừng Viên Huy một cái: Cậu bình tĩnh nào, đừng có làm hỏng chuyện của tôi.

Thế nhưng người ở đầu bên kia đã nhạy cảm hỏi: "Tiểu Huy? Điện thoại di động này là ai gọi?"

Viên Huy run lên, bật thốt: "Là bạn trai của Dịch Bạch Đường!"

Thương Hoài Nghiên: "..."

Đổng Ân: "..."

Thương Hoài Nghiên bình tĩnh nói: "Bạn trai Dịch Bạch Đường và mấy việc khác chỉ là việc cá nhân của tôi thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc trao đổi công việc và hạng mục hợp đồng giữa chúng ta."

Đổng Ân cúp luôn điện thoại.

Viên Huy lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ đi về phía một cánh cửa.

Thương Hoài Nghiên lạnh lùng nói: "Đề cử đã được kí tên đâu? Muốn lừa dối để qua ải chắc?"

Viên Huy: "..." Cmn, loại chuyện nhỏ này mà anh cũng có thể nhớ kĩ thế...

【Legume *】

(*Cây họ đậu)