Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 11



Vào đầu tháng 12 năm nay, kinh thành đón một trận tuyết lớn hiếm thấy, chỉ sau một đêm mà toàn kinh thành bị bao phủ bởi tuyết trắng.

Có người nói đây là trời xanh đưa lời cảnh cáo cho những gì đã xảy ra trong năm nay, cũng có người nói này là điềm báo cho những điều tốt lành của năm tới.

Lời đồn nhiều vô kể, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Gần đây, hành vi của Vân Lâm rất khác thường, chỉ vì những chầu tấu chương thúc giục hắn nhanh nạp phi.

Ngày thường tấu chương tuyệt đối sẽ không chất thành đống đâu, sau đó bắt đầu càng ngày càng chất cao, tốc độ phê tấu chương ngày càng chậm, thỉnh thoảng hắn còn nhíu mày.

Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng ta lờ mờ cảm nhận được sự tức giận của hắn trong nhiều ngày qua.

Ta cho rằng hắn sẽ giấu đi cho đến khi nó biến mất, nhưng không.

Rốt cuộc, Vân Lâm đã nổi giận.

Hắn đột nhiên mất kiểm soát, hất đống tấu chương ở bên phải xuống, những tấu chương nằm lộn xộn trên đất, hắn phát tiết hết sự bất mãn trong lòng.

“Lại tới nữa, ngày nào cũng tới, họ không mệt, nhưng ta mệt rồi.”

“Lưu Huỳnh, nàng nói xem, mấy lão già này có phải nhàn rỗi quá rồi không, rảnh rỗi đến nổi có nhiều thời gian tới ép ta.”

Hắn dường như đang nói với ta, nhưng lại nhìn chằm chằm đống tấu chương trên đất mà thất thần, đôi mắt hiện vẻ mệt mỏi của nhiều ngày qua.

Hắn dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt, ta cảm thấy hắn có chút chật vật.

Ta đã từng lớn tiếng nói: “Bệ hạ không muốn, bọn họ còn có thể ép người được sao.”

Hắn chỉ bảo nàng không hiểu, rồi không nói gì thêm.

Mãi cho đến khi các cuộc tranh luận lớn hơn, dã tâm của các gia tộc dần lộ ra, ta mới ý thức được rằng ta đã quên mất, giờ phút này ta đang ở hoàng cung – nơi mà nhiều người muốn tới nhất, cũng là nơi phức tạp nhất.

Ta vốn tưởng rằng hoàng đế có quyền lực tối cao, nhưng chưa từng nghĩ tới, với một vị hoàng đế tốt mà nói thì còn có rất nhiều áp lực cực lớn.

“Bệ hạ không muốn là vì cô nương kia sao?” Cuối cùng ta cũng hỏi được câu hỏi đã đè nặng trong lòng ta bấy lâu nay.

Thật lâu sau ta vẫn không nghe được câu trả lời, vừa lúc ta nghĩ hắn không muốn trả lời, hắn lại mở mắt ra.

“Không nên, đúng không?”

Ta vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn, sự giãy giụa ẩn trong đôi mắt hắn làm ta chìm sâu trong đó.

“Đã như vậy rồi thì bệ hạ truyền chỉ để nàng ấy vào cung. Vậy là vấn đề lập tức được giải quyết.”

“Rốt cuộc bệ hạ do dự cái gì, chẳng lẽ nàng ấy đã có hôn ước? Hay là nàng đã sớm gả đi? Hay là trong lòng nàng ấy không có bệ hạ, chỉ có bệ hạ vẫn đau khổ vì tương tư? Nếu là hai điều phía trước, chẳng lẽ bệ hạ muốn thủ thân như ngọc, cả đời không lấy ai? Nếu là điều cuối cùng, thứ ta vô lễ, người đúng là vô phương cứu chữa.”

Nghe những lời ngày càng nặng nề của nữ tử trước mặt, Hiên Thượng Lâm tựa hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng dưới khăn che mặt, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.

“Sao nàng lại tức giận như vậy?”

“Người còn chưa có trả lời ta?” Ta phớt lờ hắn, tiếp tục hỏi.

Hắn im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Ta không muốn nàng ấy tới đây.”

Ngắn ngủn mấy chữ mà hắn lại như nói ra bí mật đã cẩn thận giữ kín rất lâu, nói xong hắn như nhẹ nhõm đi.

Vân Lâm đứng dậy đi tới cạnh ta, hắn xoa đầu ta hỏi: “Lưu Huỳnh, nàng có người mình thích không?”

Ta khựng lại một chút, lắc đầu.

“Vậy nàng có người thân nào mà nàng quan tâm không? Nếu biết rõ người ấy sẽ ở nơi luôn ẩn chứa sự nguy hiểm, nàng sẽ để người ấy ở đó sao?”

Trong nháy mắt, ta dường như đã hiểu ý của hắn.

“Người chưa từng nghĩ tới việc để nàng ấy vào cung, vậy vì sao không muốn nạp phi, tại sao phải chịu áp lực như vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu người đã định…” Một suy đoán khó tin đột nhiên xuất hiện trong đầu ta.

“Đúng vậy.” Hắn cười nhưng lại có vẻ cô đơn, “Rất lâu trước kia, ta đã tự nói với bản thân mình rằng người duy nhất ở bên cạnh ta sẽ là nàng ấy.”

“Ta từng nghĩ sẽ có một ngày, ta có thể đem những thứ tốt nhất trên thế gian này đến trước mặt nàng ấy để nàng ấy chọn lụa. Nhưng mãi về sau, ta mới dần hiểu ra rằng ta hoàn toàn không thể có cơ hội này.”

“Ta từng cho rằng, ta cũng có đủ thời gian và năng lực để giải quyết tất cả những chuyện này, thậm chí một ngày nào đó, có lẽ ta sẽ dám bước đến trước mặt nàng ấy, nhưng không ngờ cũng có ngày như hôm nay.”

Một tia hy vọng chợt hiện trên mặt hắn, rất chói mắt, nhưng cuối cùng lưu lại chỉ là vực sâu bất lực.

“Có lẽ ta quá tự tin rồi.” Hắn đột nhiên tự giễu nói.

Đây là vì đã yêu sâu đậm, yêu đến mức thà rằng không có được.

Đột nhiên, ta cảm thấy ghen tị với cô nương đó trong lời nói của hắn.

Đáng tiếc, nàng ta không hề biết rằng trên đời này còn có một người có thể vì nàng ấy mà làm được như vậy, hắn lại còn là hoàng đế.

Ta lớn mật nói: “Lập ta làm phi đi.”

Hắn sững người, mặt đầy kinh ngạc, “Nàng nói gì?”

“Người cần thời gian, lập ta làm phi thì ta có thể trở thành cái cớ cho người. Sau đó, ta sẽ rời đi. Trên đời này, ta không thân không thích, người đừng lo…”

“Dựa vào người, sẽ không mất nhiều thời gian để giải quyết những chuyện này đâu, phải không?” Ta cười nói, “Hay là người không tin ta?”

Hắn im lặng thật lâu, chỉ nhìn ta, ánh mắt nặng trĩu kia như muốn nhìn thấu ta.

Ngay lúc ta nghĩ hắn sẽ từ chối, hắn đã lên tiếng.

“Được thôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang trong điện, trong một khoảnh khắc, ta tưởng đó là ảo giác của mình.