Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 13



Rốt cuộc có điều gì đó đã thay đổi giữa bọn ta.

Sau đó, bọn ta không có gặp lại nữa.

Ta không còn lý do gì để tìm hắn, mà hắn càng sẽ không tới tìm ta.

Như vậy cũng tốt, ta đã nói rõ.

Quan hệ rõ ràng cũng tốt.

“Nương nương, người nhìn xem, hoa trong hoa viên lớn lên rất nhanh, một thời gian nữa sẽ rất đẹp.”

“Tỷ tỷ, đã nói lúc ở riêng có thể gọi ta…” Ta bất lực nói lại lần nữa với Thanh Chiếu.

Thanh Chiếu vội ngăn ta lại, “Nô tỳ cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, nương nương đừng gọi nô tỳ như vậy nữa. Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, lễ độ không thể bỏ được.”

“Nếu nương nương muốn tốt cho nô tỳ thì nhanh sửa lại đi.” Nàng nói tiếp, “Nương nương, nô tỳ hiểu tâm ý của người, vì lẽ này mà ta và người lại xích mích cách xưng hô sao?”

Nhìn nàng, ta bất lực mỉm cười, nhưng rất nhiều việc không thể nói nên lời.

“Nghe người hầu chăm sóc hoa cỏ nói, các loài hoa này đều được đặc biệt lựa chọn, đợi đến mùa hè, chúng có thể thu hút rất nhiều đom đóm…”

Ta ngồi xổm xuống, nghe Thanh Chiếu dong dài, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác buồn bã không thể nói rõ.

Mùa hè sao?

Ta sẽ ở lại đây ngây ngốc tới mùa hè năm sau à?

May mà đêm đó trước khi đi, ta còn nhìn thấy vài con đom đóm bay rải rác.

Cũng coi như hiểu rõ suy nghĩ của ta lúc này.

Tháng sáu năm sau, hắn lấy danh nghĩa đi Bắc Cương, dẫn ta trở về Cát Lăng.

Không giống với lần hồi kinh trước, lần này tốc độ của bọn ta đã nhanh hơn nhiều, mà mối quan hệ của ta với hắn tựa như vẫn như trước nhưng cũng giống như đã bị trộn lẫn với nhiều thứ khác.

Tới gần khu rừng mà bọn ta gặp nhau, cuối cùng hắn cũng mở miệng bảo ta rời đi.

“Lưu Huỳnh, lần này… Nàng có thể đi rồi.” Hắn mỉm cười, “Dù sao bên ngoài vẫn tốt hơn trong cung.”

Thì ra đây mới là mục đích mà hắn dẫn ta theo?

Ta cố gắng mỉm cười, nhưng dường như vẫn không thể che giấu hoàn toàn nỗi đau không thể giải thích được đang ở sâu thẳm trong tim mình.

Ngay khi ta định trả lời thì có tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa.

Ta nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn, một cô nương nhỏ yếu mặc váy trắng đang dựa vào xe ngựa, xung quanh là mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng bao vây.

“Có một cô nương đang gặp chuyện!”

Ta hốt hoảng nói với hắn, nhưng trong mắt hắn hiện lên vẻ thờ ơ hiếm thấy.

Hiên Thượng Lâm nhàn nhạt nói: “Lưu Huỳnh, nếu sau này gặp rắc rối như vậy thì nàng phải tự bảo vệ mình trước.”

“Ta hiểu, hiện giờ nên cứu người trước được không?”

Hắn như tức giận nhưng không giận, bất đắc dĩ cười rồi gọi người bên ngoài xe ngựa: “Lục Úc, cứu người.”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, động tĩnh bên ngoài dần nhỏ đi.

Rất nhanh Lục Úc đã trở lại.

“Chủ tử, vị cô nương đó đưa cái này cho người.”

Hiên Thượng Lâm trầm mặc, ta nhìn hắn, sau đó để Lục Úc đưa vào.

Chỉ thấy một khối ngọc màu tím, phía trên khắc một đóa hoa hiếm thấy, ta nghĩ đến những cuốn sách y mà mình đã đọc, vẫn không tìm ra manh mối nào.

Sau khi nhận lấy ngọc bội, ta đưa đến trước mặt Hiên Thượng Lâm, sắc mặt hắn khẽ biến.

Ngay khi cầm lấy ngọc bội, tay hắn tựa hồ có chút run lên.

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo như tiếng suối êm ả từ bên ngoài xe truyền đến, “Tiểu nữ Lục Lạc Oánh, đa tạ… Vị ân nhân cứu mạng này, sau này nếu có thể giúp được gì, ta sẽ tận lực giúp đỡ.”

Sau khi nữ nhân kia nói rõ tên họ, Hiên Thượng Lâm có gì đó không đúng, vẻ mặt hắn hoảng loạn mà ta chưa từng thấy bao giờ, thậm chí xen lẫn một tia vui mừng?

“Lưu Huỳnh, đa tạ nàng.” Hắn đột nhiên nói, rồi cười có chút ngượng ngùng, “Nếu không, ta nhất định sẽ phạm phải sai lầm lớn nhất đời này rồi.”

Có điều gì đó dần trở nên rõ ràng trong lòng ta, từng câu nói của hắn vào ngày hôm đó vang vọng bên tai ta.

Nếu ta đoán không sai, nàng ấy chính là vị cô nương này.

Người hắn yêu nhưng không dám cưỡng cầu.

Vậy là, ta thực sự nên rời đi rồi.