Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 21



Cú va chạm cực lớn, dòng nước băng giá vô tận, ta lại chìm vào hôn mê một lần nữa.

Trong mộng, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng nói chuyện vặt vãnh.

Ai đó cứ đang thì thầm bên tai ta, lại giống như ta được người nào đó ôm chặt vào lòng.

Mí mắt nặng trĩu, nhưng tiếng gọi của người ấy khiến ta không muốn mình cứ ngủ mãi thế này.

Ánh sáng chiếu xuyên qua, ta mở mắt, hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt.

Ta cử động, phát hiện tay mình đang bị giữ chặt, mà chàng cũng bị đánh thức theo chuyển động của ta.

“Lưu Huỳnh.” Chàng kích động ôm chặt ta, như muốn đem ta hòa vào cơ thể chàng.

Ta há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng rất lâu cũng không phát ra tiếng nào.

“Nàng có biết nàng đã ngủ bao lâu rồi không?”

Chàng ấy buông ta ra, thấy ta nói không ra tiếng, chàng lấy nước cho ta uống.

Ta uống cho thông họng rồi hỏi: “Bao… Lâu?”

“Mười lăm ngày.”

“Người… Thế nào?”

“Nàng yên tâm, tất nhiên là ta không có việc gì rồi?”

Ta không thể nói nhiều vào lúc này, chàng kể lại chi tiết tình hình lúc đó cho ta nghe.

Thì ra dưới vách núi có một hồ nước, mà nơi này là nơi giao nhau giữa An Ly quốc và Long Hiên quốc, có một sơn cốc rất khuất ở nơi này mà không ai biết đến.

Một vị thúc thúc của chàng đang sống ẩn dật ở đây.

“Nha đầu, tỉnh rồi à?”

Một nam tử trung niên tầm 40 tuổi đẩy cửa bước vào.

“Mạc thúc.” Vân Lâm đứng lên chào vị ấy.

Vân Lâm nhìn ta, ta vội gọi theo: “Mạc thúc.”

“Ừ.”

“Tiểu tử, cháu đi lấy đồ ăn về đây đi, nha đầu Lưu Huỳnh chắc hẳn đói bụng rồi.” Mạc thúc vẫy tay với chàng.

Chàng gật đầu, dùng khẩu hình nói với ta, “Yên tâm.”. Rồi sau đó rời đi.

Mạc thúc ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào ta mà lẩm bẩm: “Lưu Huỳnh thật xinh đẹp, cũng khó trách thằng nhóc kia ăn vạ cháu hơn mười ngày nay.”

Ta vừa định nói chuyện, thúc ấy nói tiếp: “Ngươi vừa mới tỉnh lại, còn khó nói chuyện, nghe ta nói nhảm vài câu giết thời gian đi.”

“Tiểu tử này thật lỗ mãng. Hắn ỷ lúc trước từng nhảy xuống vách núi một lần rồi, lần này còn kéo theo cả ngươi vào nguy hiểm nữa, đúng là càn quấy.”

Chàng đã từng nhảy xuống vách núi? Ta túm chặt chăn, “Vì… vì sao?”

“Còn chẳng phải năm đó do chuyện của gia tộc mẫu phi hắn, thôi chuyện đó không hay, chúng ta đừng nói tới nữa.”

“Lúc đó tuổi còn trẻ, bị thương không nhẹ, lần này lại gãy mấy cái xương sườn, còn cố tình nằm vạ trước giường ngươi, nói thế nào cũng không đi, một hai phải canh giữ ngươi, ngươi nói xem, đầu óc hắn có bị úng nước không? Một thân bệnh như hắn lại ở đây canh giữ ngươi, chỉ mang thêm phiền toái thôi.” Mạc thúc liên tục oán trách.

“Lưu Huỳnh đừng sợ, có ta ở đây với nàng.”

“Lưu Huỳnh, nàng tỉnh lại đi, có được không…”

“Lưu Huỳnh, ta còn chưa dẫn nàng đi xem lễ hội hoa đăng nữa mà…”

“Lưu Huỳnh…”

Những ngày đó, những lời nói đó, Vân Lâm… Chàng muốn ta phải đối với chàng như thế nào đây…

Ta cười khổ nói: “Đúng vậy, chàng ấy ngốc thật, một tên ngốc.”

“Mạc thúc, thúc có gì muốn nói cứ nói thẳng đi.”

Thúc ấy xoa mũi, cười ngượng ngùng, nói: “Tính tình của Lâm Nhi rất giống mẫu thân hắn, thích người nào thì sẽ liều mạng như thế, ta… Chỉ hy vọng các ngươi có thể sống tốt với nhau, ta nhìn hắn lớn lên, nên hiểu rõ hắn. Lưu Huỳnh, hy vọng sau này ngươi có thể chăm sóc tốt cho cái tên tiểu tử không nên thân này.”

Có phải thúc ấy hiểu lầm gì rồi không?

Ta âm thầm cụp mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào, cũng may Vân Lâm đã quay lại.

“Nàng mới tỉnh lại, ăn chút cháo đi.”

“Người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta ra ngoài ngắm hoa của ta đây.” Mạc thúc cười đi ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.

“Mạc thúc, ông ấy… Có phải hiểu lầm gì không?”

Ta đưa tay tính cầm lấy chén cháo, nhưng chàng lại tránh đi mà ngồi xuống cạnh ta, múc cháo, thổi nguội rồi đưa tới miệng ta.

Thấy chàng cứ khăng khăng làm vậy, ta chậm rãi mở miệng ăn, chàng mới hài lòng mỉm cười.

“Lời của Mạc thúc, nàng đừng để ý, chỉ là ông ấy mãi vẫn không buông bỏ được chuyện của mẫu thân ta.” Nói đến đây, nụ cười của chàng trở nên nhạt đi.

Ta nhẹ nhàng đáp lời, nhưng trong lòng có chút cô đơn khó tả.

“Người không trách ta cố ý che giấu tướng mạo của ta sao? Lại còn mạo hiểm tới tìm ta, không sợ ta có ý đồ khác à?”

Chàng đặt muỗng xuống, rồi duỗi tay khẽ vuốt khuôn mặt của ta, thản nhiên cười nói: “Rất đẹp, nàng vẫn luôn đẹp như vậy.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng như ẩn chứa một tia sáng khác thường, ánh mắt ấy nhìn chăm chú vào ta.

Đến nỗi ta có cảm giác như cũng có người đặt ta lên hàng đầu trong trái tim của chàng ấy.

Trong lúc ngây người, hình ảnh Lạc Oánh khóc ngày đó hiện lên trước mắt ta, ta hốt hoảng, vội vàng né tránh, vươn tay đoạt lấy bát cháo trong tay chàng.

Phớt lờ sự mất mát trong mắt chàng.

Chàng ấy thích Lạc Oánh, Lạc Oánh cũng thích chàng ấy.

Ta không thể, không thể… Thích chàng được.

Ai cũng có thể, chỉ trừ chàng.

“Bọn họ có biết tin tức của chúng ta không? Ta sợ Lạc Oánh bọn họ sẽ lo lắng.” Ta che giấu cảm xúc hỏi.

“Ta đã truyền tin lại cho Vân Thâm, nàng không cần lo.”

“Có đau không?” Chàng nhìn vào vết sẹo không thể biến mất trên tay trái của ta mà lẩm bẩm: “Hẳn là nàng rất đau.”

“Không sao, đã sớm hết đau rồi.”

Chàng đột nhiên đến gần ta, rồi ôm ta vào lòng, giọng điệu lạnh lùng như muốn đóng băng ai đó: “Lưu Huỳnh, ta sẽ làm hắn ta phải trả giá đắt.”

Giọng điệu xa lạ ấy làm tim ta đập chậm một nhịp.

Ta không kìm được mà túm áo chàng, “Đừng làm hại đến mạng của hắn.”

“Tại sao?” Chàng khó hiểu mà hỏi ta.

“Ly Trần có ân với ta…”

“Ly Trần…”

Chàng ngừng nói như đang suy nghĩ về điều gì đó.