Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 25



“Vân Lâm, sao người lại tới đây vào giờ này?”

Ta không hiểu, Lạc Oánh đã nói nàng đi tìm chàng để bày tỏ tâm tư mình mà, sao chàng ấy lại có thời gian đến tìm ta vào giờ này?

Hiên Thượng Lâm đến gần nữ nhân trước mắt, nhìn nàng chăm chú mà không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, cảm xúc không nói nên lời.

“Ta còn thiếu nàng một Lễ hội hoa đăng, nhưng ta không thể chờ đợi lâu hơn được.”

Vậy mà chàng vẫn còn nhớ, ta sững sờ.

Lễ hội hoa đăng, ban đầu ta không hiểu gì về nó, sau này nghe Thanh Chiếu nói ta mới biết, lễ hội lớn hằng năm này là cơ hội tốt để nam nữ bày tỏ tình cảm với nhau.

Chàng ấy nên đi cùng với Lạc Oánh.

Ta lắc đầu nói: “Không sao, khi đó Lạc Oánh không có ở đó, bây giờ thì khác rồi.”

“Lạc Oánh đang tìm người, người có biết không?”

“Lưu Huỳnh.” Chàng ngắt lời ta, ánh mắt chàng như muốn hút ta vào đấy, rồi chàng khẽ mỉm cười nói với ta, “Ta thích nàng.”

Những từ đó cứ lặp đi lặp lại bên tai ta, sợi dây trong não như căng ra rồi đứt tung, trở nên trống rỗng.

Ta lắp bắp nói: “Người… Nói cái gì?”

Trả lời ta là cái ôm của chàng, chàng cúi đầu ghé vào tai ta, giọng trầm khàn mà lặp lại từng từ.

“Ta thích nàng… Ta thích nàng… Ta thích nàng…”

Cảm giác bất ngờ hay vui mừng nhỉ?

Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy cảm giác vui mừng đó trong chớp mắt lại như hóa thành bầu trời âm u.

Ta đẩy mạnh chàng ra, bắt gặp vẻ mặt mất mát của chàng.

“Lưu Huỳnh…”

“Bệ hạ hồ đồ rồi, bệ hạ đã quên những gì người từng nói với ta rồi sao?” Ta có chút lúng túng.

“Không giống nhau.”

“Sao có thể không giống được!” Ta tức giận nói, “Hai tháng trước bệ hạ còn nói với ta sẽ không phụ nàng ấy.”

Hiên Thượng Lâm ngẩn người, không hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy.

Dường như hắn không thích Lục Lạc Oánh mang lại cho nàng sự kích động lớn như vậy.

Đúng rồi, mấy ngày nay, dường như nàng luôn vô tình hay cố ý mà tác hợp cho hắn với Lục Lạc Oánh, hắn còn tưởng là nàng hiểu lầm gì rồi, nhưng mọi chuyện có vẻ như không đơn giản chỉ là hiểu lầm.

“Lưu Huỳnh, ta không thích nàng ấy, không hề thích nàng ấy, nàng nghe rõ chưa?” Chàng nắm chặt hai tay ta, “Cho dù nàng ấy đối với nàng quan trọng đến đâu thì nàng cũng không thể đẩy ta cho nàng ấy được.”

Sai rồi, sai rồi.

Ta thế mà đã đoạt lấy người trong lòng của Lạc Oánh rồi.

Nhớ tới những gì Lạc Oánh đã nói lúc trước, ta hoảng hốt, nàng ấy phát hiện ra rồi? Nên mới cầu xin ta hãy rời đi?

Hiên Thượng Lâm nhắm mắt, lại chậm rãi nói: “Lưu Huỳnh, ta nợ Lục cô nương hai cái mạng, nàng ấy từng cứu mạng ta, mà ta lại hại chết Lục lão tiên sinh. Mười năm qua, ta vĩnh viễn không quên được đêm đó. Không quên được vẻ hoảng hốt khi nàng ấy tìm thấy ta, không quên được nàng ấy vụng về xử lý vết thương cho ta, càng không thể nào quên tiếng kêu khóc của nàng ấy khi Lục lão tiên sinh bị mũi tên nhọn bắn trúng.”

“Ta luôn cho rằng mình nên thích nàng ấy, nhưng không phải vậy, ta không làm được, ta không có cách nào làm được…” Chàng tựa đầu vào vai ta, giọng nói run run, mà ta lại bị lời nói của chàng làm chấn động.

Mười năm, ông, mũi tên nhọn…

Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt ta.

Đó là sai lầm lớn nhất đời ta.

Đêm đó, ta lén trốn ông chạy lên núi chơi, lại gặp một cậu bé cả người bê bết máu nằm trong bụi cỏ.

Ta còn lầm tưởng hắn đã chết, sợ hãi kêu lên một tiếng, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt hắn khẽ động, mới thận trọng đến gần hắn, dùng số thuốc trên người xử lý sơ vết thương cho hắn.

Sau đó, ta đã đưa ra quyết định sai lầm nhất của đời này, đó là trở về gọi ông.

Nếu không phải ta, nếu không phải tại ta thì sao ông có thể gặp chuyện được.

Toàn thân ta run lên, ta đẩy chàng ra rồi dùng giọng lạnh nhạt nhất của đời này mà gian nan nói với chàng: “Người đi, đi đi.”

Ta quay người chạy trốn vào nhà, khóa cửa lại rồi suy sụp ngồi xuống sàn.

Nước mắt không thể ngừng rơi.

Tại sao lại là chàng! Tại sao lại là chàng! Tại sao lại là chàng cơ chứ!

Tiếng gõ cửa không ngừng vang, nhưng bên tai ta lại chỉ toàn những âm thanh mơ hồ.

“Huỳnh Nhi của chúng ta thật xinh đẹp, lớn lên nhất định sẽ càng đẹp hơn.”

“Huỳnh Nhi trưởng thành rồi thì đừng có mà không cần lão già này đó nha.”

“Huỳnh Nhi… Chạy mau, mau trốn đi…”

“Ông ơi…” Ta vùi đầu, im lặng mà khóc không ngừng.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, ướt đẫm khuôn mặt ta, không có cách nào lau hết được.