Lưu Huỳnh Rạng Rỡ

Chương 28



“Bệ hạ!” Thấy Hiên Thượng Lâm đột nhiên tới gần, Lục Lạc Oánh hốt hoảng đứng dậy, “Tiểu Thược, mau đi pha trà đi.” Nàng vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Thược bên cạnh.

“Cô nương cứ ngồi đi, không cần đứng lên đâu.” Hiên Thượng Lâm vội vàng tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, “Ta nghe nói cô nương đã tỉnh, nên mới tới xem cô, sao cô lại ngồi dậy rồi?”

“Sau khi tỉnh lại thân thể có chút suy nhược, cũng không có gì nghiêm trọng.” Nàng cười đáp, “Ta nằm suốt như vậy, ngược lại có vẻ như bị mắc bệnh nặng lắm vậy.”

Hiên Thượng Lâm tránh ánh mắt nóng bỏng của nàng mà lại ngồi đối diện.

Lần này là lần thứ hai hắn đến gặp nàng, thật ra hắn đến đây là vì Lưu Huỳnh, nhưng lúc này đây hắn lại không biết nên nói gì.

Ngày đó, hắn cố tình ngăn cản Lưu Huỳnh, nếu không phải Lưu Huỳnh kiên trì, có lẽ Lục Lạc Oánh đã chẳng thể đợi được đến ngày hôm nay.

Hắn dường như ngày càng nợ nàng ấy nhiều hơn trước, đặc biệt là lần này.

Sau một hồi im lặng, Lục Lạc Oánh lên tiếng trước: “Ta đã gửi thư cho cha, yêu cầu ông ấy đừng đến đây nữa, nhưng ông ấy rất lo lắng, muốn đến gặp ta một lần, có thể là mấy ngày sau sẽ tới.”

“Lục cô nương, mặc kệ cô tin hay không.”

“Ta cam đoan với cô, kẻ hạ độc cô không phải là Lưu Huỳnh, nàng vẫn luôn rất quan tâm đến cô nương.”

Lục Lạc Oánh vẫn mỉm cười, nhưng hai tay dưới ống tay áo lại nắm chặt đến mức đỏ lên, “Đương nhiên không phải là Lưu Huỳnh rồi, ta tin muội ấy mà.”

“Chỉ là Tiểu Thược không biết đã viết gì trong thư? Hình như cha ta có chút hiểu lầm.” Nàng vội vàng nhận, “Nhưng người cứ yên tâm, chờ cha tới, ta sẽ giải thích. Lưu Huỳnh chắc chắn sẽ không sao đâu.”

“Lục cô nương, cảm ơn cô.” Hiên Thượng Lâm nhìn nàng cười cảm kích, “Lưu Huỳnh lần này làm phiền cô nương rồi.”

“Nào có, chỉ là việc nhỏ thôi mà, Lưu Huỳnh cũng đã gọi ta hai tiếng tỷ tỷ, sao ta có thể không tin muội ấy được?”

“Nhưng mà bệ hạ, thực sự không phải là do Lưu Huỳnh à?” Nàng cẩn thận nói thêm, “Không phải ta không tin Lưu Huỳnh, chỉ là ta sợ nếu thực sự là muội ấy, người sẽ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”

Hiên Thượng Lâm kiên quyết lắc đầu, “Không phải nàng ấy.”

Nàng cười nói: “Bệ hạ thật si tình, chắc hẳn Lưu Huỳnh sẽ rất vui nếu biết được tấm lòng của người.”

Phải không? Nàng ấy sẽ rất vui sao? Nhớ đến hành động lúc trước của nàng, ánh mắt Hiên Thượng Lâm tối sầm lại.

Lục Lạc Oánh đưa ly trà Tiểu Thược đem đến cho Hiên Thượng Lâm, “Bệ hạ uống thử trà của ta đi.”

Hắn theo bản năng nhận trà, ngửa cổ uống.

Thấy hắn uống không chút đề phòng, lo lắng cất chứa trong lòng Lục Lạc Oánh bấy lâu nay đã hoàn toàn lắng xuống.

Lưu Huỳnh, lần này là tỷ có lỗi với muội.

Nhưng chỉ có cách này, chàng mới nguyện ý ở bên cạnh tỷ.

Cho dù cách này có vụng về đến đâu, nhưng cuối cùng tỷ cũng có thể khiến chàng quên muội.

Nếu muội đã không thích chàng, thì chuyện này với muội cũng đâu có quan trọng.

Thanh Chiếu truyền tin tới, nói Lục Lạc Oánh đã tỉnh, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, cuối cùng ta cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Kể từ ngày đó, Vân Lâm giam ta vào địa lao, chẳng hề quan tâm đến, đồng thời cấm bất cứ ai tới thăm ta, thậm chí không được nhắc tới ta.

Ta nghĩ, có lẽ sau khi nghe những lời ngày hôm đó của ta, chàng thật sự nghĩ ta là người hạ độc nàng ấy.

Cũng tốt, mọi chuyện đã rõ ràng, ta cũng không cần phải đối mặt với chàng nữa.

Dù sao, bây giờ mỗi lần ta nhìn chàng, ta liền nhớ tới cái chết thê thảm của ông lúc đó.

Vân Lâm, cho dù không có Lục Lạc Oánh thì khoảng cách giữa chúng ta sẽ không thể nào kéo lại gần được nữa rồi.

Nếu có thể, ta hy vọng chúng ta chưa từng gặp nhau.

Cho dù là mười năm trước hay là một năm trước.

Nếu như vậy, ta nghĩ, có một số chuyện hôm nay đã có thể đơn giản đi nhiều rồi.