Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 13



Lệ Trọng Mưu trên đường về nhà, di động bỗng rung lên.

Lâm Kiến Nhạc đi theo phía sau, không dám mở miệng, nhìn Lệ Trọng Mưu sắc mặt ngưng trọng nghe điện thoại.

Đối phương ậm ừ không nói gì, Lệ Trọng Mưu nhíu mày, anh ngước lên một chiếc cửa sổ sát đất trong CBD*, âm thanh dịu dàng hẳn: “Đồng Đồng?” (CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. Ở Mỹ, Anh và Canada những khu vực như vậy được gọi là Downtown hay City Centre. Tuy khá rộng lớn nhưng khu vực CBD chỉ chiếm một phần rất nhỏ tổng diện tích đô thị.)

Chuẩn luôn! Bạn nhỏ Đồng Đồng cười ha ha: “Sao ba biết là con?”

“Giờ này còn chưa đi ngủ à?”

Giọng thằng bé có vẻ giận dỗi: “Sao lâu rồi ba không đến thăm con?”

Lệ Trọng Mưu nở nụ cười, anh hỏi: “Con muốn ba đến?”

“Vâng…”, Đồng Đồng quanh co, “Con vẫn đói bụng, con không ngủ được.”

Lệ Trọng Mưu chau mày, nhìn đồng hồ: “Người giúp việc đâu? Mẹ con đâu?”

“Con ở nhà một mình, mẹ… mẹ… đi chơi với chú nào rồi.”

Làm mẹ kiểu gì thế này?

Lệ Trọng Mưu cười lạnh, nhưng vẫn ôn hòa nói với Đồng Đồng: “Con có thích ba đến bây giờ không?”

“Có ạ, ba đến nhanh đi!”

Đồng Đồng vui vẻ tắt điện thoại, chị Mã Lệ ở đằng sau nhìn thấy vậy thì lắc đầu: “Thằng nhóc con, nói dối là không đúng.”

Đồng Đồng nghe tiếng phổ thông sứt sẹo của chị Mã Lệ, rồi quay sang nhìn cửa phòng đang đóng chặt, ánh mắt bừng sáng. “Người ta có câu ‘lâu ngày sinh tình’, bác là người nước ngoài, bác không hiểu được đâu.”, Đồng Đồng cười đắc ý, “Con xem phim điện ảnh, đều diễn thế mà, nhất định sẽ có tác dụng!”

**********************************

Đầu Ngô Đồng choáng váng, cô ngủ rất say, bị tiếng điện thoại đánh thức. Cô không buồn mở mắt nữa.

“Có cái nay muốn cho cô xem, là chứng cớ mấu chốt khi lên tòa.”, màn hình hiện tên ‘Mark Xiang’ (Hướng Tá)

Là chứng cớ gì?

Ngô Đồng đồng ý xuống lầu gặp anh ta, hẹn nhau tại cửa siêu thị gần đó. Mở cửa phòng, cô thấy Đồng Đồng đang ngồi trên sô pha. Thằng bé uống sữa, hộp sữa mua sau khi trở về từ quán vịt quay. Cô nhìn đồng hồ trên tường. Ngô Đồng giật mình, Đồng Đồng còn giật mình hơn cô: “Ơ, mẹ phải ra ngoài ạ?”

“Trễ rồi sao con chưa ngủ? Chị Mã Lệ cũng thật là, sao chị còn làm đồ ăn cho nó?”

Chị Mã Lệ hơi ngượng: “Đồng Đồng, nó…”

Thấy bác Mã Lệ đó sắp khai ra bí mật, Đồng Đồng vội vàng chen vào, xông đến ôm lấy đùi Ngô Đồng, đu cổ tay cô: “Ấy, mẹ không nên ra ngoài đâu. Mẹ không được ra ngoài.”

Ngô Đồng hôn đầu con trai, cố gắng tách nó ra, đẩy vào phòng ngủ: “Mẹ đi 10 phút rồi về ngay, lúc mẹ về mà con chưa ngủ thì đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt của tháng tới.”

Khi đưa con trai về phòng, Ngô Đồng vô tình liếc qua thùng rác*. (Chân thành xin lỗi mọi người, ở chương trước là Ngô Đồng ném cái hộp vào thùng rác ạ >_

Chỉ trong một cái chớp mắt, Ngô Đồng từng muốn nhặt lại nó.

Cô cắn răng, nhịn xuống cơn xúc động.

Níu kéo quá khứ để làm gì? Đáng lẽ cô nên bắt đầu lại từ lâu rồi mới đúng.

Ngô Đồng ra cửa, vì mệt nên cô không lái xe, với cả siêu thị cũng không xa, cô quyết định đi bộ. Hướng Tá đã đứng ở đó chờ cô, Ngô Đồng đến liền mở cửa ghế phụ ngồi vào.

******************************

Hướng Tá đưa cho cô một cái máy quay, Ngô Đồng mở nó —— âm hồn bất tán Trương Mạn Địch!

Trước mặt công chúng là minh tinh dịu dàng ngoan ngoãn, đến lúc ở trước mặt bạn bè, cô ấy mới dám nói rõ tâm tư.

“Anh ta bận công tác… Bận công tác ư? Đừng bảo cậu tin anh ta nhé?”

“Sự nghiệp của mình mới khởi bước, tự nhiên chui đâu ra một thằng con riêng, đôi khi mình rất muốn hỏi anh ấy, có bao giờ anh ấy để ý đến cảm nhận của mình không?”

“Mình cũng học luật đấy nhá, đừng hòng gạt mình. Chỉ cần tình trạng tài chính của cô ta không có vấn đề gì, thêm vào đó cuộc sống riêng tư trong sạch, chắc chắn quyền nuôi con sẽ thuộc về cô ta.”

Còn vài đoạn nữa, tất cả đều là ở quán bar, ánh đèn nhập nhòe không rõ. Ngô Đồng hiểu được lí do anh ta làm thế này.

“Tại sao?”

“Đây là chứng cớ, đương nhiên là để dùng khi lên tòa.”

Anh ta cố tình xuyên tạc ý tứ của cô. Ngô Đồng lui về sau, dựa sát cửa xe: “Anh không phải là bạn của cô ấy à? Anh làm vậy, chẳng khác gì bán đứng cô ấy cả?”

Hướng Tá thản nhiên nhún vai: “Tôi đang giúp hai người phụ nữ mù đường lạc lối thoát ra khỏi một tên đàn ông không đáng để yêu.”

Cứ như là việc anh ta làm là lẽ đương nhiên! Ngô Đồng cười ra tiếng: “Cừu oán của anh và anh ấy sâu đậm quá nhỉ?”

Hướng Tá cười mỉm: “Đúng, có cừu oán…”

Không biết vì sao, trên khuôn mặt anh ta, Ngô Đồng thấy được, lời nói của anh ta không phải giỡn chơi. Biểu hiện của anh ta lúc này là sâu thâm khôn lường, giống như bầu trời đêm, không cho bất kì ai nhìn thấu.

******************************

Lệ Trọng Mưu tuyên bố tan họp, cả nhóm quản lí mừng đến sắp rơi nước mắt. Anh tự lái xe đến Ngô gia.

Chị Mã Lệ đứng trước cửa. Biết mình bị lừa, Lệ Trọng Mưu hơi thất vọng, Đồng Đồng ngồi trên ghế, mặt đầy vẻ sám hối. Thằng bé thấy Lệ Trọng Mưu im lặng, nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng giải thích: “Mẹ sẽ về ngay bây giờ, ba đừng đi mà.”

Đêm hôm khuya khoắt chưa về, chỉ biết đến vui chơi mà quên đi con cái, không kể người giúp việc cũng chẳng biết đường chăm sóc trẻ em —— đem con trai anh cho loại phụ nữ này nuôi nấng ư?

Lệ Trọng Mưu cười lạnh.

Bế Đồng Đồng về phòng ngủ, “Gần đây ba rất bận, tạm thời không tới thăm con được. Chờ khi nào ba hết bận, ba và con sẽ ở cùng nhau, được không?”

10 phút trôi qua, hai mí mắt Đồng Đồng không thể mở ra nổi, thằng bé cúi đầu nhưng vẫn không chịu gật đầu đồng ý. Đồng Đồng ngây thơ đột nhiên nhớ ra một vấn đề hết sức quan trọng,cọ cọ vào cổ áo Lệ Trọng Mưu thỏ thẻ: “Phải cùng ở với mẹ cơ…”

Đồng Đồng không nghe được câu trả lời của Lệ Trọng Mưu thì ngủ mất.

Lệ Trọng Mưu dém chăn cho con, anh cố bước nhẹ ra ngoài, cầm áo khoác chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy thùng rác.

Chiếc hộp đó, Lệ Trọng Mưu không thể quên được! Anh từng nghĩ nó là vật trọng yếu của cô, thì ra, đối với cô, nó chỉ là rác rưởi.

Không có giá trị lợi dụng cô sẽ dễ dàng vứt bỏ…

Không hiểu sao, lúc nhìn thấy nó, tim anh nhói đau.

Động tâm? Không.

Đau lòng? Không bao giờ.

Chỉ là một loại đau đớn thoảng qua mà thôi.

Lệ Trọng Mưu không biết tại sao cô không cần nó nữa, tại sao trong vô thức anh lại nhặt nó lên. Quả thật anh đã làm như thế!

Lên xe, khởi động, anh ném chiếc hộp ra ghế sau. Nhấn ga, chiếc xe phóng vụt đi trong gió. Cách đó không xa, có một chiếc xe khác. Lệ Trọng Mưu nhận ra, là xe của Hướng Tá.

Tất nhiên Hướng Tá cũng phát hiện ra anh, anh ta gạt cửa kính xuống, xem như chào hỏi. Lệ Trọng Mưu nhìn thấy, bên ghế lái phụ có một người phụ nữ.

Ngô Đồng!

Cô dựa vào cửa sổ, hình như đã ngủ, không biết có hai người đàn ông đang quan sát mình.

Đối tượng của cô là Hướng Tá sao?

Ngô Đồng, cô luôn dây dưa với những người đàn ông không nên dây dưa cùng ——

Hai chiếc xe lướt qua nhau.

Lệ Trọng Mưu không thể nào phân tích được tâm trạng phức tạp của mình bây giờ, anh đạp mạnh chân ga, đổi làn đường, tăng tốc rời khỏi cái nơi chết tiệt này.