Lưu Manh Đại Đế

Chương 105: Một trận chiến



Linh Giới, từ cổ chí kim, trải qua bao nhiêu vạn năm thời gian, cho đến nay, số lượng linh giả đã lên đến một con số khổng lồ, hằng hà vô số. Theo ước tính, cứ trong khoảng một vạn linh giả sẽ có xác xuất một người sinh ra linh phách. Vậy mới thấy độ trân quý của linh phách lớn đến nhường nào.

Linh Phách Bảng là đại biểu cho một ngàn linh phách cường đại nhất trong Linh Giới thế hệ này. Thế nên, một khi có linh phách xuất hiện trong Linh Phách Bảng, dĩ nhiên đều là những linh giả có tiềm lực phát triển vượt trội.

Cũng cần nói thêm rằng, dù sở hữu linh phách bài danh trong Linh Phách Bảng thì linh giả không nhất định có thể tiến vào Đế cảnh, nhưng ít nhất tỉ lệ thành công luôn cao hơn so với những người không có linh phách.

Lại nói, Thập Đại Linh Phách nhằm ám chỉ mười vị trí đứng đầu Linh Phách Bảng. Đây là những tồn tại cực kỳ khủng bố, đều thuộc hàng siêu cấp cường giả, danh chấn tứ phương.

Trong phiến thiên địa này, có một cái tên, chỉ cần nghe thoảng qua tai cũng khiến toàn bộ giới tu sĩ chấn động, sợ hãi.

“Đệ nhất linh phách, Thuận Thiên Kiếm.”

Chủ nhân của Thuận Thiên Kiếm không ai khác chính là Thiên Đế Thanh Long, chưởng quản Thổ Đại Thiên Hà.

Vừa nghĩ tới Thuận Thiên Kiếm, các vị trưởng lão có mặt trong đại điện tê dại cả da đầu, quả tim như muốn nhảy cả ra ngoài.

Đứng ở đây, đều là những người chưa từng một lần rời khỏi Đông Hoà Tinh. Theo lý thì bọn họ không thể biết được những loại chuyện này. Tuy nhiên, cứ cách trăm năm, hành tinh chủ lại công bố bản danh sách mới nhất, bao gồm một ngàn cái tên có trong Linh Phách Bảng, gửi đến tất cả những hành tinh nằm trong Thiên Hà của mình. Nhờ vậy mà mọi người có thể cập nhật thông tin một cách chính xác.

Chư vị cao tầng Thánh Viện từng nhiều lần chứng kiến linh phách hoán đổi vị trí nhưng đa phần đều nằm ngoài nhóm Bách Cường. Riêng Thập Đại Linh Phách, mười cái tên đứng đầu Linh Phách Bảng thì cả vạn năm nay chưa từng thấy qua.

Đệ tam linh phách Lạc Hồng xuất thế, không nghi ngờ đã gây nên một sự kinh động cực lớn, rung chuyển toàn bộ Thánh Viện.

Dưới tình huống như vậy, một vị trưởng lão hướng về viện chủ, hỏi: “Viện chủ, không rõ linh phách này có đặc điểm thế nào?”

Viện chủ Lý Phong khẽ lắc đầu, nói: “Không có thông tin rõ ràng, chỉ biết có tên là Lạc Hồng.”

Vị trưởng lão kia chau mày, cười khổ nói: “Như vậy thì… thật là làm khó cho chúng thuộc hạ.”

Trong lòng viện chủ Lý Phong cũng hiểu chuyện này là vô cùng khó, nhưng vẫn cất tiếng bảo: “Đúng là không dễ tìm được chủ nhân linh phách Lạc Hồng. Thổ Đại Thiên Hà có vô số tiểu hành tinh, xác xuất rơi vào Đông Hoà Tinh là cực thấp. Tuy nhiên Thiên Đế Thanh Long đã có lệnh, chúng ta không thể làm trái, chỉ cần mọi người cố gắng hết sức mình là được.”

Ngừng lại một nhịp, lại nghe viện chủ Lý Phong nói tiếp: “Chư vị trưởng lão hãy lập tức tiến hành kiểm tra toàn bộ nội viện và ngoại viện, xem thử trong số môn sinh Tướng Cấp có đứa nhóc nào linh phách mới ngưng hình thành công hay không? Quan trọng nhất cần chú ý đến cái tên Lạc Hồng, đây chính là đặc điểm nhận dạng duy nhất ở thời điểm hiện tại.”

Chư vị trưởng lão có mặt trên Thánh Điện vội vàng chắp tay lĩnh mệnh: “Tuân lệnh viện chủ!”

Nói là như vậy nhưng không ít người trong đầu đang thầm nghĩ: “Biển trời mênh mông, biết đi đâu để tìm chủ nhân của linh phách Lạc Hồng đây?”

Thế hệ này, trong một ngàn cái tên bài danh trên Linh Phách Bảng thì phần lớn đều là linh giả xuất thân từ những đại hành tinh cấp năm, cấp sáu trở lên. Vậy nên, ít ai dám tin tưởng rằng Đệ tam linh phách Lạc Hồng lại dễ dàng xuất hiện tại Đông Hoà Tinh, một tiểu hành tinh cấp một, nằm ở vùng ngoại biên Thổ Đại Thiên Hà.

Đợi cho chư vị trưởng lão, đường chủ rời khỏi, trong Thánh Điện chỉ còn bốn vị đại trưởng lão, viện chủ Lý Phong liền hướng về phía Lê Châu đại trưởng lão tỏ vẻ lo lắng, hỏi: “Tứ đệ, việc điều tra Vô Cực Tông thế nào rồi? Đã có kết quả hay chưa?”

Lê Châu đại trưởng lão khẽ cựa người, lớp thịt mỡ ngay bụng khẽ rung lên từng hồi, thản nhiên bảo: “Theo tin tức thám tử hồi báo, mấy năm gần đây, Vô Cực Tông khuếch trương thế lực rất nhanh, hiện nay đã trở thành một đại thế lực trên An Ký Đông đại lục. Đứng đầu Vô Cực Tông là Vô Cực Hoàng Quân, nghe nói người này tính tình nóng nảy hung tàn, chỉ cần một câu không hợp liền có thể ra tay chém giết. Vì vậy mà sau lưng hắn không ít người vẫn lén lút gọi là Vô Cực Tà Quân.”

Nghe Lê Châu đại trưởng lão nói, các nếp nhăn trên trán viện chủ Lý Phong khẽ xô lại, một lát sau liền bảo: “Nếu đúng như lời của tứ sư đệ, với tính tình của Vô Cực Hoàng Quân thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện Hoàng Kim Cự Long đâu. Tạm thời đệ hãy tiếp tục phái người nghe ngóng động tĩnh, nếu có biến động bất thường cần lập tức báo cáo.”

Việc này vốn liên quan đến bản thân mình nên Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão không thể phủi đít làm ngơ, liền cất giọng nói: “Vô Cực Hoàng Quân chẳng qua chỉ là một Chuẩn Đế mà thôi. Viện chủ sư huynh đã lo nghĩ quá nhiều rồi.”

Khẽ thở dài, viện chủ Lý Phong lại nói: “Điều ta lo lắng là ngộ nhỡ trong tương lai hắn tấn cấp lên Đế cảnh, vậy thì chẳng phải Thánh Viện đã tự tạo cho mình một cường địch sao? Ta e rằng sớm hay muộn thì giữa chúng ta và Vô Cực Tông cũng khó tránh khỏi một trận chiến.”

Không cho quan điểm đó là đúng, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão hừ lạnh bảo: “Hừ! Đột phá vào Đế cảnh nếu dễ dàng như vậy thì mấy vạn năm qua Đông Hoà Tinh sẽ không chỉ có một mình Lý Đạo Nhân.”

Ngồi im lặng từ đầu đến giờ, bỗng chưởng toà Vạn Thú Phong là Đặng Hùng Cường tham gia nói: “Viện chủ sư huynh! Trong chuyện này đệ hoàn toàn đồng quan điểm với lão cà chua. Nhân quả trong sự việc đều do đầu Hoàng Kim Cự Long gây nên. Chính vì nó mà trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã có gần hai trăm môn sinh nội viện bỏ mạng trong Tây Nguyên. Nếu Thánh Viện không lấy lại công bằng cho bọn chúng thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đó.”

Nghe ba từ “lão cà chua”, Huỳnh Mạnh Khôi khẽ nhướng mày. Nếu là ngày thường thì nhất định hắn sẽ nhảy dựng lên mà khẩu chiến, nhưng lần này không ngờ Đặng Hùng Cường lại đứng ra bênh vực mình, thế nên đành lẳng lặng cho qua.

Chưởng toà Thiên Kiếm Phong, Phan Khả Hân cũng góp giọng nói: “Viện chủ sư huynh đừng lo! Cơ nghiệp mấy vạn năm của Thánh Viện ta không dễ bị một gã Chuẩn Đế uy hiếp đâu.”

Thấy bốn người sư đệ, sư muội đã nói như vậy, viện chủ Lý Phong đành gật đầu bảo: “Ài… Hi vọng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây. Sư phụ bế quan đang đến thời khắc phi thường quan trọng, nhất định không được để chuyện này ảnh hưởng đến người.”

Đang định rời đi, bỗng trong lòng có một dự cảm chẳng lành, viện chủ Lý Phong lại quay sang nói với Lê Châu đại trưởng lão: “Sắp tới là kỳ Tân Vương, lần này đến lượt tứ sư đệ hãy phụ trách, nhất quyết không được để xảy ra sai sót.”

Lê Châu đại trưởng lão gật đầu, đáp: “Viện chủ sư huynh yên tâm. Đệ sẽ hết sức chú ý.”​